Ngủ Quên Dưới Giàn Thiên Lý

Hai người bọn họ đã phát hiện ra tôi đứng ở đằng sau. Giang lùn tỏ ra lúng túng, nó chưa kịp phản ứng gì, tôi đã xông lên phía trước, nắm lấy bàn tay của người đàn ông lắc đấy lắc để:

- Em chào anh. Em là Đỗ Quyên, bạn của Giang. Rất vui được gặp anh.

Người đối diện ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, anh nắm nhẹ bàn tay tôi, nhìn vào mắt tôi cười thân thiện:

- Chào em. Anh là anh họ của Giang. Anh tên là Tùng. 

Có lẽ do lòng bàn tay của anh rất mềm mại, rất ấm, cũng có thể là do đã lâu rồi chưa có người khác giới nào nhìn thẳng vào mắt tôi khi nói chuyện như thế này, trái tim tôi như bị nện mạnh một cú, đau nhói.

Giang sốt ruột gỡ tay tôi ra, quay sang anh Tùng nói:

- Em cám ơn anh đã thanh toán giúp bọn em. Bọn em đi trước đây ạ. Em chào anh!

- Được rồi, không có gì mà. Chào hai em!

Sau đó Giang lùn kéo tôi đi thẳng.

- Ơ, khoan đã, - Tôi phản đối. – Tao còn chưa xin contact (liên lạc) của anh ấy.

- Contact cái gì mà contact. Mày tỉnh lại đi cho tao nhờ. Anh ấy không phải là Tuấn Anh đâu. Thật đấy!

Tôi im bặt. Vì chuyện này mà chúng tôi giận nhau mất đâu hơn một tuần. 

Sau cái hôm đi ăn ở quán sushi về, tôi lại mơ thấy Tuấn Anh, cậu bé mười lăm tuổi nhà kế bên lúc nào cũng dính lấy tôi và tôi lúc nào cũng dính lấy cậu như hình với bóng. Cậu bé có đôi mắt rất to, làn da trắng xanh, trông mong manh như một thiên thần nhưng bao giờ cũng muốn bảo vệ tôi dưới đôi cánh của mình. Cậu nằm trên băng ca của bệnh viện, tay vẫn nắm chặt tay tôi, đôi mắt to nhìn tôi đến ám ảnh, nói qua làn hơi yếu ớt:

- Đỗ Quyên, cậu đừng buông tay tớ ra nhé. Hãy nắm tay tớ, cho đến khi tớ tỉnh lại tớ sẽ được nhìn thấy cậu.

- Tớ hứa. Tớ hứa. Tớ hứa.  – Tôi nói hùng hồn, nước mắt bắt đầu ứa ra, rơi đầy xuống má. Chúng lạnh như những giọt băng.

Tôi đã giữ lời hứa  nắm chặt tay cậu ấy, người lớn lôi ra thế nào cũng không buông. Thế nhưng, cậu ấy lại không chịu tỉnh lại. Mãi mãi cũng không tỉnh lại. 

Tuổi mười lăm của tôi khi ấy giống như ngày tận thế, cuộc sống xung quanh tôi bắt đầu xoay tròn những vòng rệu rã của một chiếc bánh xe rỉ sét. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã vượt qua nỗi đau điên cuồng và sự trống vắng vô vọng lúc đó như thế nào, chỉ là đến tận bây giờ, trong cơ thể tôi, trong tâm trí tôi vẫn luôn tồn tại một lỗ hổng. Lỗ hổng sâu hoắm khiến tôi hụt hẫng, khiến tôi cảm thấy mình khiếm khuyết đến hết thuốc chữa.

Giận nhau rồi lại làm lành. Tôi với Giang vốn là như thế. Hay đúng hơn,chỉ có Giang là đứa có thể dung túng cho cái tính điên khùng của tôi. Điều gây bất ngờ nhất là nó tự nhiên lại dâng lên một tấm card.

- Vũ Thanh Tùng, chức vụ kiến trúc sư trưởng công ty... - Tôi lẩm nhẩm đọc.

- Đấy! Lần trước mày kêu chưa xin được cách thức liên lạc với anh họ tao. Bây giờ tao dâng tới tận miệng mày đấy.

- Tại sao? - Tôi thực sự ngạc nhiên, cứ nghĩ Giang không muốn cho tôi tiếp xúc với anh họ của nó. 

- Tại vì... tao... nghĩ mày cần.

- Không cần! - Tôi đánh gãy lời nó, nhét trả lại tấm namecard vào lòng bàn tay Giang. - Mày nói đúng, anh họ mày là anh họ mày, không phải là cậu ấy.

Cuối năm, công việc của tôi cũng trở nên bận rộn hơn. Sếp lớn ngoắc ngoắc tôi:

- Cà Rốt à, trưa nay đi ăn với anh.

Mỗi khi không có ai ở xung quanh, Vương "đại ca" bao giờ cũng gọi tôi là Cà Rốt. Nhưng chỉ cần có bóng dáng của một người nào đó khác, anh ta lại giả vờ cao giọng: 

- Cô Đỗ Quyên, những việc tôi nói cô làm nhớ hoàn thành sớm đấy nhé. Bây giờ thì cô có thể đi.

Vương đại ca chọn ăn trưa ở một nhà hàng Nam Bộ. Anh ta giàu nứt đố đổ vách nhưng ngồi vào bàn chỉ gọi đúng hai món: canh chua cá bông lau và rau luộc chấm kho quẹt. Thấy tôi chăm chăm gắp cà rốt ăn, anh hỏi:

- Không sợ lại bị vàng da nữa à?

- Có mỗi lần đó thôi mà anh cứ nhắc hoài, lại còn gọi em là Cà Rốt nữa chứ. Anh xem, trắng như trứng gà bóc thế này, cà rốt đâu mà cà rốt. - Tôi chìa cẳng tay khẳng khiu ra trước mặt Vương.

Anh chàng cười:

- Lần đó em làm anh hết hồn. Đúng ngày đi thi vòng chung kết giải cờ tướng các trường đại học thì da lại vàng ệch ra. Anh còn nghĩ hay bỏ mẹ, chẳng lẽ em là người ngoài hành tinh.

Vương đại ca quen tôi từ khi còn học đại học, lại cùng sinh hoạt trong CLB cờ tướng của trường nên hai anh em nói chuyện với nhau có phần tùy tiện. CLB cờ tướng khi đó chỉ lèo tèo dăm ba người, trong đó có mỗi Vương với tôi là siêng đến luyện tập nhất. Cuối xuân nóng nực, trong phòng đào tạo khoa Tài chính bé như cái mắt muỗi mà ngồn ngộn sổ sách, nơi đặt nhờ cái bàn cờ tướng của CLB, anh ta vừa thở khò khè vừa bảo tôi:

- Xin lỗi em nhưng anh nóng quá rồi.

Sau đó "roẹt" một cái, Vương đại ca lột cái áo phông đẫm mồ hôi ra, tỉnh bơ trong tư thế bán nude ngồi chống cằm tiếp tục suy tính các nước cờ hóc búa. Sau trận sống mái đó, tôi trở thành đại diện của trường đi tham dự giải Cờ tướng Trẻ các trường đại học. Khi vào mùa thi đấu, tôi bắt đầu mắc chứng nghiện ăn cà rốt. Sáng ăn, trưa ăn, tối ăn. Cà rốt thay cơm. Ăn còn hơn cả một con thỏ. Đến trận chung kết, da của tôi trở nên vàng như nghệ. Vừa ôm cái cúp vô địch ra, Vương đại ca liền kéo tôi đi thẳng đến phòng khám tư của bác ruột anh ta. Kết luận là do ăn quá nhiều cà rốt dẫn đến rối loạn sắc tố da, ông bác sĩ kê cho tôi một túi đầy thuốc, dặn không được ăn cà rốt nữa.

- Nghe nói ăn cà rốt thông minh nên em mới ăn. Anh thấy đó, lần ấy em chẳng giành cúp về cho trường ta là gì.

- Phải rồi, - Vương đại ca cười cười, đang cười đến mắt nhăn tít hết cả, đột nhiên lại đứng thẳng người lên, điềm đạm nói: - Ôi, trùng hợp quá!

- Chào anh Vương. – Một giọng nam trầm ấm phát ra ngay trên đỉnh đầu.

Tôi ngước lên nhìn, thấy quả là trùng hợp. Người vừa đến lại chính là người anh họ hôm trước của Giang lùn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui