Vương đại ca cười ha hả, đứng thẳng dậy:
- Mèn ơi, anh đùa thôi mà. Anh ở căn bên cạnh nhưng không biết đặt chỗ trục trặc sao đó mà giờ khách vẫn chưa trả phòng. Em không cho anh nghỉ tạm ở đây, chẳng lẽ bắt anh ra quầy lễ tân ngồi đợi vêu lên à?
Thì ra là thế. Rì sọt rì siếc gì mà cũng làm ăn ấm ớ thế không biết. Thôi đành vậy, dù sao trong phòng cũng có hai cái giường.
Vương nghe một cú điện thoại, dặn tôi ở lại nghỉ ngơi, sau đó anh đi ra ngoài. Còn lại một mình, tôi chui tọt lên chiếc giường chăn nệm trắng tinh đánh một giấc. Lúc tỉnh dậy thấy chân tóc hơi ẩm liền lấy đồ đi tắm rửa. Vùng này khí hậu có mát hơn chỗ tôi ở nhưng độ ẩm lại thấp khiến da dẻ cứ rin rít khó chịu, tôi quấn khăn tắm một cách lỏng lẻo rồi ra ngoài kiếm lọ sữa dưỡng thể. Đang hào hứng gác chân lên giường theo tư thế tiêu chuẩn để bôi bôi trát trát, đột nhiên, cửa phòng bật mở.Vương đại ca lù lù xuất hiện ở ngưỡng cửa, trợn mắt nhìn tôi như thể trông thấy một UFO. Anh ta nuốt nước bọt đánh "ực" một cái, kinh hãi chỉ tay, tố cáo với giọng khô rang:
- Phòng có hai người mà sao không có ý có tứ chút nào thế hả. Con gái gì mà...
Tôi vốn đang xấu hổ nhưng thấy anh nói thế lại chuyển sang tức, trước khi chui tọt vào trong nhà tắm còn cố túm khăn vặc lại một câu:
- Kêu người ta ý tứ mà trước đây anh còn cởi trần đấy, em có nói gì đâu. Hứ, vậy cứ coi như là hòa đi!
Lúc quần áo chỉnh tề đi ra thấy Vương đại ca đã tu hết hai chai nước "with compliment" mà resort phát cho, không để chừa phần tôi hớp nào.
Sau khi ra ngoài ăn một bữa tối hoành tráng về, vấn đề nan giải bất ngờ xuất hiện: resort vẫn không có phòng cho Vương. Mèn đét ơi! Dân Việt Nam ta cũng giàu thật đó chứ, không phải là ngày cuối tuần mà khu nghỉ dưỡng vẫn kín đặc khách thế này cơ mà!
Vương đại ca ôm đống vali, nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ:
- Nếu em thấy không ổn thì tối nay anh sẽ ngủ ở mấy cái võng mắc ngoài vườn dừa.
Ớ, ngủ ở vườn dừa á? Tôi trợn tròn mắt. Híc, ngủ ở đó chắc là mát lắm nhưng kế ngay vườn dừa của resort là bãi biển, nhỡ sóng đánh tới nơi thì nguy. Đi chung với lãnh đạo công ty mà về một mình thì tội này tôi gánh không nổi. Tôi gợi ý:
- Hay anh đặt phòng ở resort hoặc khách sạn khác đi!
- Không còn phòng trống đâu. Mùa này khách đông lắm! Thôi, cứ để anh ra vườn dừa cho rồi.
Nói xong, thất thểu xách vali đi. Tôi rùng mình tưởng tượng ra cảnh bị tất cả các nhân viên xúm vào chỉ trích vì nỗi để sếp bị sóng cuốn đi mất, bèn cuống lên nói:
- Hay anh cứ ngủ lại đây đi. Dù sao cũng có hai giường mà.
Vương dừng khựng ngay lại:
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Em có bị mộng du không? Có đột nhiên xông lên giường anh không? Có nói mớ trong lúc ngủ không? Có ngáy không?
Tôi thành thật trả lời:
- Em không bị mộng du, tất nhiên sẽ không tự nhiên xông lên giường của anh. Mẹ em nói hồi bé em cũng hay nói mớ nhưng chắc giờ thì hết rồi. Khi nào bị ngạt mũi thì em cũng có ngáy, mà chút chút à, anh yên tâm, hôm nay sẽ không ngáy đâu.
Thế là, tối hôm đó, tôi và Vương đại ca cùng chia sẻ một căn phòng.
Mặc dù anh em chơi với nhau đã lâu và tính tôi cũng không hay so đo, nhưng mà nam nữ bỗng nhiên bị nhét chung một chỗ thế này chắc chắn không thể nào cảm thấy thoải mái được. Tôi xoay tới, xoay lui mãi mà vẫn cứ thao thức, không tài nào vỗ giấc nổi. Vương đại ca cuốn chăn lên đến tận cổ, thò mỗi cái đầu ra ngoài trông không khác gì một con nhộng khổng lồ.
- Khó ngủ à? – Anh hỏi.
- Vâng, chắc lạ giường. – Tôi thì thầm đáp. Trong đêm tối thanh vắng, giọng nói thầm cũng được khuếch đại lên nghe rõ mồn một.
- Vậy thì nói chuyện chút nhé!
- Chuyện gì?
- Chuyện hồi nhỏ đi!
Vương đại ca khụt khịt mũi, bắt đầu kể:
- Hồi học lớp 4, anh với mẹ vẫn ở huyện Cù Nèo còn bố anh thì lại nhận công tác ở thành phố, lâu lâu mới về nhà một lần.
Anh thích nhất khi mùa hè đến, nghe tiếng xe bình bịch vẳng từ đầu làng là biết ngay bố về. Hồi ấy cả làng chỉ có mỗi mình bố anh có xe bình bịch thôi, oách lắm. Sau đó, anh được theo bố lên nhà bác ở thành phố chơi. Ở giữa khu phố nhà bác anh có một cái trạm dân phòng cực to, trước trạm trồng một giàn thiên lý, cũng cực to. Buổi trưa, anh và chị họ thường trốn ngủ để chạy ra đấy, tụ tập với những đứa trẻ con khác trong khu phố, chơi đủ thứ trò chơi trên trời dưới đất. Hồi đấy thịnh hành nhất là trò "Tèn ten ăn cứt gà đen". Em có biết trò đấy không? Hồi bé em có chơi không? Ừ, trò đây vui nhỉ! Ngày nào cũng chơi mãi mà không biết chán. Anh quen hết mấy đứa trong khu phố, đến bây giờ vẫn nhớ rõ mặt từng thằng. Có một thằng tên là Quý cận này, nhà nó cũng khấm khá nhưng không hiểu sao lại hay mặc quần thủng đít. Chỉ có điều nó không bao giờ nhận là nó mặc quần thủng đít, mà bảo đó là quần tivi. Có một thằng biệt danh là Lưỡi Tím, vì nó có sở thích ngậm ngòi bút, loại bút mực Hồng Hà ngòi lá lúa học sinh ngày xưa dùng ấy. Nó cười một cái thì lộ ra cái lưỡi tím lịm loang lổ, nghỉ hè rồi mà vẫn chưa phai mực. Còn một thằng anh rất quý, da nó trắng như da con gái ấy, lại hiền và tốt tính nhưng nhìn có vẻ yếu ớt. Anh nhớ có lần thấy nó cầm một cây kẹo nhìn lạ ơi là lạ, anh chưa thấy bao giờ. Ở Việt Nam chắc không có loại kẹo đấy. Anh thèm quá, cứ nhìn chăm chăm vào cây kẹo trên tay nó rồi nuốt nước bọt ừng ực, nhưng mà ngại không dám mở miệng xin ăn. Thế rồi chắc nó biết anh thèm nên nó đưa luôn cả cây kẹo cho anh, bảo có một người bạn cho nó nhưng nó không thích ăn kẹo, anh thích thì cứ cầm lấy mà ăn. Mèn ơi, chưa bao giờ anh ăn một cây kẹo nào to và ngon như thế! Này, này... em ngủ rồi đấy à? Cà Rốt ơi...
Một đêm "chung đụng" như thế rồi cũng qua đi. Giấc ngủ đến cũng không tệ lắm, thậm chí là còn có vẻ ngon giấc.
Buổi sáng thức dậy, tôi và Vương đại ca oẳn tù tì để chia lượt dùng phòng tắm, sau đó rồng rắn đi ăn buffet sáng. Không nghĩ lại gặp Tùng đang đứng trước cửa nhà hàng, hai tay đút túi quần, dáng vẻ nhàn nhã, thảnh thơi nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại có vẻ trách móc với hàm ý sâu xa.