"Năm 1922
- Điện hạ...!Sao lại như vậy được? - Thanh Ca chỉ vào bức tường, giật nhẹ tà áo chàng - Ta tưởng...
- Hẳn là sau khi cho nổ mật đạo, Dương Phi đã khởi động cơ quan, chắn lối ra duy nhất của chúng ta.
- Chàng lắc đầu ngao ngán - Xem ra, ta đã quá coi thường hắn rồi.
Sau vụ nổ, đường hầm vẫn rất vững chắc còn lối đi ở hai đầu thì đều bị chặn kín.
Cả Hạc Hiên và Thanh Ca đều bị cô lập giữa mật đạo, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Kịch độc trong người Hạc Hiên lại bắt đầu phát tác, nhanh chóng vắt kiệt sức lực của chàng.
Chàng ngồi hẳn xuống, dựa lưng vào tường thở dốc.
- Chàng có làm sao không? - Nàng nhẹ nhàng đến bên, cầm lấy tay chàng bắt mạch - Là do độc phát tác? Sao chàng không nói ta biết?
Nàng dốc chiếc túi bên hông, lựa ra vài món đồ nàng cho là hữu hiệu để kìm độc giúp chàng.
Nhưng tất cả đều chẳng ích gì.
Cơn đau vẫn cứ hành hạ, khiến mặt chàng tái nhợt, tưởng chừng như có thể lịm đi bất cứ lúc nào.
Nhìn chàng như vậy, nàng chỉ có thể bật khóc trong bất lực.
- Ta mạng lớn, chưa chết được đâu mà lo.
- Đến giờ này rồi còn đùa cho được? - Nàng đánh nhẹ một cái vào tay chàng - Ta sẽ cứu cả hai ra khỏi đây, chàng chờ đấy.
Nói rồi, nàng gạt nước mắt, vội vàng đứng dậy.
Nàng đưa tay sờ lên trần, thấy bên trên ẩm ướt vô cùng, liên tục rỉ nước.
Nếu nàng không nhầm thì vừa nãy trời có mưa lất phất.
Hẳn là cơn mưa đã khiến phần đất phía trên mật đạo mềm đi.
Hơn nữa, vụ nổ ban nãy đã ít nhiều làm ảnh hưởng đến đường hầm.
Chỉ cần khôn khéo lựa chọn thời cơ thì có thể phá bỏ lớp đất phủ bên trên, dễ dàng thoát ra ngoài.
Nàng quan sát xung quanh và nghĩ ngay đến bức tường đá ngay bên cạnh mình.
Bức tường hiện giờ là thứ duy nhất giữ cho đường hầm vững chắc sau vụ nổ.
Nếu nàng có thể phá vỡ tường đá thì chắc chắn toàn bộ mật đạo sẽ bị sụp đổ.
Nhưng làm sao để phá bỏ bức tường, nàng nhất thời chưa thể nghĩ ra.
Đang lúc Thanh Ca cần sự trợ giúp thì Hạc Hiên liền lên tiếng:
- Giúp ta...!gom ít đá vụn lại.
- Chàng từ từ đứng dậy, đầu vẫn chưa thoát khỏi cơn choáng váng.
- Chàng cứ ở yên đây, mình ta làm được rồi.
Nàng dìu chàng đứng dậy rồi men theo đường hầm tìm đá vụn.
Một lúc sau, nàng gom được hàng nghìn viên đá lớn bé, xếp chồng thành một ụ lớn.
Bấy giờ, nàng mới hỏi chàng:
- Chàng định làm gì với số đá này?
- Muốn thoát ra khỏi đây, chỉ có thể phá vỡ bức tường kia.
- Chàng thều thào - Chúng ta sẽ gom số đá này thành một hòn lớn, nếu dùng lực đủ mạnh có thể khiến cả đường hầm này sập xuống.
Nói là làm, chàng cởi lớp y phục bên ngoài ra, gom hết đá vào trong và buộc thắt lại.
Nàng hiểu ý, liền bước đến giúp chàng một tay.
Chàng dùng đai lưng làm thành sợi dây dài, một đầu gài vào mỏm đá nhô ra trên bức tường, đầu còn lại buộc chặt vào hòn đá.
Đoạn, chàng hỏi Thanh Ca:
- Cho ta mượn một cây trâm của nàng.
Nàng nghe xong vội rút ra một cây trâm đưa cho chàng.
Hạc Hiên dùng hòn đá uốn cong cây trâm, biến nó thành một cái móc nhỏ chắc chắn.
Sau rồi, chàng gắn chặt nó lên trần, luồn thêm một sợi dây nhỏ khác qua lỗ.
Cuối cùng, nàng buộc sợi dây này vào đầu còn lại của hòn đá, hoàn tất quy trình chuẩn bị.
Xong xuôi, cả hai hợp lực kéo sợi dây nhỏ xuống để nâng hòn đá lớn lên.
Chưa được bao lâu thì cái móc nhỏ rớt xuống, làm chàng phải ra sức gắn nó lên lần nữa.
Ngay khi hòn đá chạm trần, Hạc Hiên và Thanh Ca buông tay ra, hòn đá theo đà lao nhanh về phía trước, va chạm mạnh với bức tường.
Nhưng từng ấy là chưa đủ để phá bỏ hoàn toàn một bức tường kiên cố.
Trong khi không khí đang dần cạn kiệt, cả hai vẫn miệt mài làm đi làm lại một động tác.
Chẳng bao lâu sau, bức tường đã hoàn toàn bị phá vỡ, kéo theo là sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống mật đạo.
Chàng nhanh tay kéo nàng vào một góc, lấy thân che chắn cho nàng.
Đợi khi an toàn rồi, chàng mới thả lỏng, kiệt sức khuỵu xuống nền đất.
Nàng dang tay đỡ lấy thân chàng, nhẹ giọng nói:
- Cố lên, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.
Hay ta với chàng nghỉ lại đây một chút rồi hẵng rời đi?
Bấy giờ, chàng mới lên tiếng, giọng nghe chừng vẫn còn rất yếu:
- Không được...!Việc mật đạo sập chắc chắn đã làm kinh động đến cả Dương Phi lẫn những kẻ buôn người ở đầu bên kia.
Nàng không cần lo cho ta, hãy chạy đi tìm Đức Khải, hắn sẽ có cách.
Mau lên!
- Không! - Nàng dứt khoát phản đối - Không đời nào ta rời đi mà không có chàng.
Nàng choàng tay chàng lên vai, gắng gượng dựa vào những mỏm đá lởm chởm để đưa cả hai lên trên mặt đất.
Ngoài trời mưa như trút nước.
Nước mưa hắt mạnh vào khiến mắt nàng nhòa đi.
Nàng gắng lắm mới dìu chàng đến được gốc cây nghỉ tạm.
Bấy giờ nàng mới để ý, hóa ra mật đạo được xây dựng ngay bên dưới rừng Bạch Dương.
Cách đó không xa là đại lao, nơi từng giam giữ nàng hơn một năm trời.
Y như lời chàng nói, bọn buôn người đã nhận thấy điều bất thường nên lũ lượt chạy ra, bắt đầu lùng sục cả khu rừng.
Ở phía bên này, quân của Dương Phi cũng đã hành động.
Không còn cách nào khác, nàng vội vã dìu chàng dậy, chạy trốn dưới trời mưa xối xả.
- Buông tay đi, nếu không bọn chúng sẽ bắt được cả nàng và ta.
- Nếu hôm nay ta phải chết, ta cũng nguyện chết cùng chàng.
Nàng cực nhọc chạy vào trong rừng sâu.
Trước mặt nàng là một con sông lớn, chắn ngang đường đi.
Cơn mưa tầm tã khiến nước sông dâng lên, tràn ra hai bên bờ.
Nhưng ở con sông này có điều gì đó rất đỗi quen thuộc.
Nàng cảm tưởng như mình đã từng bơi ở đây một vài lần trước đó và bất chợt nảy ra một ý tưởng vô cùng kì quái.
Nàng thì thầm vào tai chàng vài câu rồi đột nhiên lao xuống dòng nước đang chảy xiết kia.
Những kẻ truy đuổi nghe được tiếng động lạ liền chạy đến xem thử, nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi liền mau chóng rời đi mà chẳng hề biết rằng nàng và chàng đã thoát thân từ khi nào.