Ngự Quỷ Hữu Thuật

Câu trả lời thẳng thắn dứt khoát như vậy, là chuyện mà mọi người không ngờ trước được, trong tình huống bình thường, không phải là nên đồng ý, hoặc là do dự một hồi, suy tư trong chốc lát sao… Ít nhiều cũng phải nhìn vấn đề tình cảm của người trong cùng một phòng, hoặc là thể diện của bản thân mới đúng! Cá nhân lợi hại thì có cái gì tốt, đối với người mới mà nói, quá cao ngạo thường thường sẽ sống không lâu, có bao nhiêu anh tài ngút trời cứ như vậy mà chết đi trên cái tự đại của bản thân mình, trong gia tộc nào cũng đều nghiêm túc giáo dục qua điều này!

“Thật sự là người không có lòng cảm thông…” Lý Dịch nhíu mày, khoanh tay, sắc mặt bất bình hộ, hoàn toàn ngược lại với cái biểu tình xem thường tên ngự quỷ bị thương của vài phút trước, gã nói “Người có năng lực, cần phải trợ giúp đồng bạn mới phải, ngươi xem Ninh Lập Sơn vẫn không chịu bỏ qua tên ngự quỷ kia như thế, giúp người khác tốt hơn không tốt sao?”

“Đúng vậy, Thẩm Tu, trước đây ngươi hiển sơn không hiện thủy (N/A: đại khái là ko lộ liễu bộc lộ đó) nhất định là người có chút tài năng, không bằng… Liền giúp một chút? Mọi người đều là cùng đi trên một con thuyền đến đây, sau này sẽ có rất nhiều chỗ cần chiếu cố lẫn nhau.” Tần Nhị thay đổi y phục của mình, tựa hồ không để tâm lắm mà đề nghị.

Ninh Hải Sinh thấy đệ đệ của mình ưu thương như thế, cũng không khỏi mở miệng đi khuyên “Thẩm Tu, nếu như ngươi thật sự có năng lực, có thể hay không…”

“Các ngươi có con mắt nào có thể nhìn thấy ta có năng lực cứu quỷ?” Thẩm Tu nhếch nhếch đuôi lông mày, nhàn nhạt hỏi.

“Ngươi có thể, ta tin tưởng.” Ninh Lập Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói “Người mới có thể trở về từ khu vực rừng tối, thật sự không thể coi thường!”

“… Tại sao ta cứ có cảm giác bị các ngươi coi rẻ đây.” Thẩm Tu quét mắt nhìn một lượt toàn bộ người trong căn phòng “Hoặc là một bộ dáng dấp cầu xin Thượng Đế thương xót, hoặc là một bộ biểu tình tự nhiên ngươi nên cứu ta, một người mới được các ngươi cho là có thực lực liền phải làm việc vặt không công cho các ngươi? Hơn nữa còn cần phải cảm thấy đó là sứ mệnh của mình!”

Mọi người nhất thời đồng loạt trở mặt, nói chuyện như vậy, có phải quá trực tiếp hay không, kể cả một tấm màn che cũng không cho! Tần Nhị nhíu nhíu mày “Thẩm Tu, nói như ngươi cũng quá mức quá rồi, mọi người chỉ là đề nghị mà thôi.”

“Cần ta phải cự tuyệt thêm một lần nữa cái loại đề nghị không có não này sao?” Nam nhân nhìn bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ một chút, cảm giác đêm nay không thể ngủ sớm.

Lục Chiến đứng ở một bên, từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, Ngự Quỷ sư nói chuyện với nhau, trong tình huống bình thường, ngự quỷ thường không được cho phép nói chen vào, đó là quy định của hầu hết các gia tộc lớn, tùy ý mở miệng quấy nhiễu đến dòng suy nghĩ của Ngự Quỷ sư, những ngự quỷ đó đều phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Chỉ là lần đầu tiên nó phát hiện được, chủ nhân của nó, ngữ điệu cũng tương đối… Có cá tính.

Ân, nhất định không phải độc miệng mà là miệng lưỡi lưu loát trơn tru, nhưng chính xác là có cá tính! Có đặc điểm! Có nội hàm!

“Ngươi!” Lý Dịch muốn phát tác, thế nhưng lại không dám tiến lên một mình, gã nói với Ninh Lập Sơn “Còn thất thần làm gì, còn không nói động thuyết phục nhân gia, liên quan đến việc ngự quỷ của ngươi có được cứu trợ hay không đó!”

“Chủ nhân…” Quỷ tộc ở trên giường phát ra âm thanh thật nhỏ, nghe qua xác thật vô cùng yếu ớt.

“Đừng nói chuyện, nhanh nghỉ ngơi một lúc.” Ninh Lập Sơn liền vội vàng đứng lên đi lại gần, sờ sờ đầu của tên ngự quỷ kia, sầu mi khổ kiểm nói.

“Mặc kệ ta, ném ta đi đi, ta chỉ biết làm gánh nặng của ngài…”

“Nói bậy bạ gì đó!” Ninh Lập Sơn quát, gã quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Tu, ánh mắt kiên nghị “Ngươi nói đi, chuyện gì ta có thể làm được, ta nhất định làm tốt, chỉ cần ngươi có thể trị bệnh cho nó!”

Thẩm Tu híp mắt một cái, mặt không chút thay đổi nói, “Hết thuốc chữa, nén bi thương.”

Ninh Lập Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền vội vã đánh qua.

Ninh Hải Sinh không có ngăn cản, mặc dù gã vốn dĩ đứng ở bên cạnh đệ đệ mình, gã chỉ biết đứng nhìn lạnh lùng, nơi này là bạch tháp, giữa Ngự Quỷ sư với nhau không cho phép nội đấu, thế nhưng chỉ cần không sử dụng ngự quỷ, thì không coi là đánh nhau, đây vốn là thông lệ.

Tần Nhị càng không thể ngăn cản, hắn làm ra một bộ dạng giống như là đi lên ngăn cản, chỉ là vừa vặn chậm nửa bước thôi.

Lý Dịch tỉ mỉ quan sát phản ứng của tên Ngự Quỷ sư kia, có người hỗ trợ thăm dò thật giả luôn luôn tốt, không tận mắt nhìn thấy, một ít lời đồn đại không thể tin được, mặc dù là hoàn thành nhiệm vụ thì lại làm sao, cũng không phải là chưa có tiền lệ có người bán sắc để đổi với người khác.

Trương Kim lại liên tục nhìn chằm chằm vào tên ngự quỷ tên gọi Lục Chiến kia, trong lòng thèm nhỏ dãi, Thẩm Tu có thể hoàn thành nhiệm vụ, khẳng định là bởi vì có thể điều khiển một ngự quỷ là quỷ tộc cao đẳng! Thế nhưng ở bên trong bạch tháp không thể sử dụng ngự quỷ, thực sự là rất đáng thương.

Thẩm Tu ngược lại là không nghĩ tới người này sẽ trực tiếp ra tay, hắn hơi nghiêng đầu, tránh được cú đấm này, đưa tay ngăn chặn tên quỷ tộc ở bên cạnh đưa ra động tác phản kích, cũng không thèm đứng dậy, cứ như vậy bán nằm ở trên giường, eo dựa vào đầu giường, đá một cước trực tiếp đá Ninh Lập Sơn bay trở lại trên giường của gã, giường ngủ của hai người vừa vặn ở đối diện, sau đó liền nghe thấy quỷ tộc của đối phương đang nằm trên giường kêu “ai” một tiếng, duỗi thẳng chân nằm bất động.

Binh quý thần tốc, đánh nhau cũng giống như vậy, Thẩm Tu rất không thích giở trò mèo, có những lúc chỉ ra một cái nắm đấm mà mất công vừa bay vừa đá, còn chơi biểu diễn kỹ năng, cần gì chứ, đối với những kẻ địch có đẳng cấp chênh lệch khá lớn, hắn tương đối thích cách làm việc gọn gàng một chút.

Lẽ nào áp tắt thở? Thẩm Tu âm thầm mím mím khóe môi, hắn không biết y thuật, thế nhưng không có nghĩa là không có kinh nghiệm quan sát, Ninh Lập Sơn cùng với ngự quỷ của gã đi tìm thứ gì thì hắn không biết, thế nhưng tên quỷ tộc kia bị thương, vết thương là do tầng phòng ngự của khu trung tâm của bạch tháp tạo thành, loại pháp thuật công kích cường đại kia có hiệu quả suy nhược rất rõ rệt, người đã từng gặp qua sẽ không khó để nhận ra.

Có cái vật gia truyền gì có thể khiến người ta làm rơi ở bên trong khu vực trung tâm của bạch tháp.

Còn nói bị người vô duyên vô cớ đánh…

Chả lẽ phụ trách phòng ngự còn phải mời kẻ xâm nhập không thành công đi uống trà!

“Thẩm Tu! Ngươi thật quá đáng!” Tần Nhị sau khi phản ứng lại, tâm lý mừng thầm, trên mặt lại nghiêm túc, dẫn đầu mọi người làm khó dễ.

“Cư nhiên lén lút ẩu đả, còn đánh chết ngự quỷ của đồng bạn!” Lý Dịch cũng kháng nghị.

“Chưa từng thấy ai tàn nhẫn giống như ngươi vậy…” Trương Kim che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.

“Đệ đệ…” Ninh Hải Sinh nỗ lực khiến cho Ngự Quỷ sư đang chìm đắm trong bi thống tỉnh lại.

Ninh Lập Sơn nhịn đau leo xuống khỏi người tên quỷ tộc đã bị tắt thở, mới phát hiện thể trọng của gã đem tia khí tức cuối cùng của tên ngự quỷ kia áp không còn một chút gì, tay gã run run, không biết nên nói cái gì mới phải, ngự quỷ gã vốn không dễ dàng kéo về đến đây, còn trông cậy vào việc chờ đối phương khôi phục lại rồi đi một lần nữa, quen tay hay việc, từng gần chết một lần, dù sao cũng hơn là đi tìm một con quỷ tộc mới đi làm việc, ít nhất là tỷ lệ thành công được đề cao một chút.

“Ngươi tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại!” Ninh Lập Sơn lay động thân thể của tên quỷ tộc kia, không thể tin được là ngay cả một câu hỏi gã cũng chưa kịp hỏi, đối phương liền chết, ít nhất cũng phải nói cho gã một ít tin tức hữu dụng a!

“Lập Sơn, ngươi đừng như vậy, tỉnh táo lại!” Ninh Hải Sinh lạnh lùng liếc nhìn kẻ đầu sỏ sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, căm hận nói “Chúng ta đi tìm người phụ trách nơi này, hắn sẽ cho chúng ta một câu trả lời!”

“Không! Ca ca!” Ninh Lập Sơn quát lên, hai mắt hắn như đuốc, âm thanh trầm trọng “Ta muốn tự mình vì nó báo thù! Thỉnh không cần ra tay, kính nhờ, các vị!”

Mọi người lộ ra vẻ mặt kính nể đầy tình cảm, dồn dập biểu thị đồng ý.

Thẩm Tu liếc mắt nhìn gã, từ trên giường đứng dậy, nói “Không cần phiền phức, ta thay các ngươi đi tố cáo vậy.” Dứt lời, hắn đứng dậy phủ thêm áo khoác, đi ra khỏi phòng nghỉ, Lục Chiến theo sát phía sau.

Tần Nhị đứng ở vị trí gần nhất, cùng với nam nhân làm một động tác đối mặt, không để lại dấu vết lui về sau một bước, tránh ra một con đường, gã không ngốc, trong tổ chức từng nói với gã Thẩm Tu không dễ chọc, vậy nên không cần trực tiếp va chạm là tốt nhất. Lý Dịch thấy Tần Nhị né tránh mũi nhọn, bản thân gã am hiểu giựt dây người khác đánh nhau, tự nhiên cũng răm rắp học theo, nhanh chóng thực hiện lời hứa, tuyệt đối không nhúng tay vào. Trương Kim suy nghĩ một chút, nói với Ninh Lập Sơn “Yên tâm, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi báo thù, cũng sẽ không cướp cơ hội của ngươi!” Sau khi nói xong, gã cũng đứng nghiêm sang một bên, nhất thời trước cửa không còn một bóng người.

Ninh Lập Sơn nhất thời đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sống lưng bị làm ướt đẫm gã cũng không biết, gã cân nhắc vừa rồi một cú đá kia bản thân gã không chống đỡ được, hiện tại nếu đi lên bất quá tự rước lấy nhục, thế nhưng cứ như vậy để Thẩm Tu đi ra ngoài cáo trạng?! Thương thế của ngự quỷ của gã không thể để cho người nhìn thấy! Gã không tàn nhẫn quyết tâm ném nó ra bên ngoài, ngoại trừ cảm thấy được nó còn có giá trị lợi dụng, cũng bởi vì sợ không cẩn thận bị cao thủ tình cờ nhìn thấy, nhận ra đầu mối!

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Gã quát “Đánh chết ngự quỷ, đá người khác bị thương, liền muốn chạy đi kêu oan trước? Đừng để ta phải coi thường ngươi, Thẩm Tu!”

“… Mời đi theo coi thường, ta không ngại.” ╮(╯▽╰)╭

“Chuyện này làm lớn, chúng ta đám người mới này sẽ không chiếm được chỗ tốt gì, ba tòa bạch tháp, bất kể là chỗ nào cũng sẽ không phải nơi để chúng ta dung thân, nếu như ngươi tỉnh táo lại, hẹn một ngày khác tái chiến, ta sẽ không ngầm ở trong bóng tối ra tay, mấy cái âm mưu quỷ kế đó, Ngự Quỷ sư của Ninh gia luôn luôn coi thường!” Ninh Lập Sơn đứng lên, thân thể cao to nhìn qua hết sức đáng tin cậy, ca ca hắn thấy thế, cũng liền đứng ở một bên phụ họa.

Tần Nhị chờ một lúc liền cảm thấy hơi nghi hoặc, chuyện này mặc dù là bọn họ mở miệng bức bách trước, thế nhưng ra tay đả thương người là Thẩm Tu! Có toàn bộ người ở đây làm chứng, kể cả nói rằng Thẩm Tu chủ động đá người thì làm sao, nhưng Ninh Lập Sơn, làm sao lại có cảm giác sợ hãi việc đem chuyện này vỡ lở ra đâu?

“Mọi người, xin đừng có nghi vấn gì, ta không phải cái loại người nói dối tiểu nhân kia, chuyện này thật sự là ta ra tay trước, thế nhưng Thẩm Tu cũng quá đáng, cho nên chuẩn bị để sau này giải quyết riêng, sống hay chết, liền xem số phận của từng người, không cần phải kinh động đến các đại nhân ở bạch tháp, cũng không tiện làm phiền các ngươi giúp ta.” Âm thanh của Ninh Lập Sơn vang dội, tuy rằng sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ, ánh mắt lại rất kiên nghị.

“… Được rồi.” Tần Nhị suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý thuận theo đồng bạn, nói “Thẩm Tu, công đạo là ở trong lòng người, ngươi cũng đừng nhất quyết không tha, ngươi chọc ra nhất định là ngươi bị phạt, Lập Sơn là người tốt, chuyện này, chúng ta cũng không nhúng tay vào.”

“Tùy các ngươi đi.” Lý Dịch thấy không có trò hay xem, nhất thời không hứng thú.

“Kia… Tên ngự quỷ này muốn xử lý như thế nào, nó chết rồi đi, ta nói ngươi a Thẩm Tu, người như ngươi, rất khó chiếm được lòng trung thành của ngự quỷ a…” Trương Kim vừa nói, vừa quan sát biến hóa của sắc mặt của tên quỷ tộc cao đẳng kia, nếu như ngự quỷ có nhị tâm, vậy nếu bọn họ muốn cướp con ngự quỷ này, khẳng định càng dễ dàng ra tay.

Trung thành? Thẩm Tu chưa hề nghĩ tới loại vấn đề này, hắn vốn không có dự định chiếm lấy lòng trung thành của quỷ tộc, bất quá khi tên ngự quỷ kia giết chết đồng tộc của nó, tuy rằng cũng không phải cố ý làm như vậy, Thẩm Tu nghiêng đầu nhìn ngự quỷ của mình một chút.

Mọi người nhất thời lên tinh thần, nội chiến rồi! Nhất định là nội chiến rồi! Ngự quỷ giận mà không dám nói, ghi hận trong lòng, chả nhẽ còn thiếu mấy tấm gương ngự quỷ chọn lúc để báo thù sao?!

Lục Chiến không quay đầu lại để đi nhìn tên quỷ tộc đã tắt thở kia, sắc mặt cũng không hề thay đổi giống hệt chủ nhân của nó, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi nó cư nhiên không kịp ra tay, mặc dù là mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng vẫn khiến mặt mày của nó hơi nhíu nhíu.

Về phần tên đồng tộc kia… Lục Chiến dùng khóe mắt đảo qua một cái, trong quỷ tộc, cũng không phải chỉ cần đều là quỷ tộc, liền có thể khiến mọi người vui mừng, có những địa phương bất đồng sẽ có tranh đấu, vốn không đồng tộc quen biết có tình cảm, nên tầm quan trọng còn kém rất xa so với chủ nhân của nó.

“Chủ nhân, cẩn thận ngưỡng cửa.” Nó thấp giọng nhắc nhở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui