Ngự Quỷ Hữu Thuật

Thẩm Tu cũng không vạch trần, khẽ gật đầu, nhìn qua thì hình như hắn tin.

Lục Chiến thoáng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nói Ngự Quỷ sư cũng không ngại ngự quỷ âm thầm sử dụng một ít động tác nhỏ, chỉ cần động tác đó sử dụng để đối phó địch nhân là được, thế nhưng cũng có không ít Ngự Quỷ sư càng thích những ngự quỷ đặc biệt nghe lời, không cho phép quỷ tộc trong tay mình ngỗ nghịch một chút nào.

“Này, liền xong?” An Nghĩa còn có chút không tin được “Thiên Chiếu đều bị những quỷ tộc kia vây đánh, chúng ta bây giờ làm gì a?”

Y nhìn Thẩm Tu, chờ đối phương quyết định, Thanh Ngải không cần nhắc tới, tội nghiệp gã, bị phế rồi được đưa trở về, hiện tại phỏng chừng đang trên đường về rồi, không thể không nói thủ hạ của Quỷ Vương có hiệu suất làm việc hết sức nhanh chóng, Thanh Ngải không chờ được đến lúc Quỷ Vương thất bại, cũng thật thê thảm, còn Tắc Văn… Vừa rồi Thiên Chiếu tiện tay nhấc gã lên làm khiên thịt, bất hạnh bỏ mình.

Trong này có một số quỷ tộc ở trong bóng tối âm thầm hạ thủ, cũng không phải ai cũng biết được, cuối cùng khẳng định tất cả đều đổ lên đầu Thiên Chiếu. An Nghĩa suy nghĩ một chút, y và Tắc Văn vốn dĩ không quen biết, thế nhưng cũng từng nghe nghe đối phương lúc còn ở trên Không Đảo đã chơi đùa chết không ít ngự quỷ, người này danh tiếng cũng không thiện cho lắm, một số Ngự Quỷ sư mặc dù nghiêm khắc tàn nhẫn, nhưng cũng rất ít khi dùng ngự quỷ làm vật phẩm tiêu hao, bồi dưỡng một ngự quỷ không dễ dàng, hơn nữa nếu giết quá nhiều quỷ tộc, sau này ra ngoài còn dễ bị quỷ tộc công kích… Trở thành đối tượng công kích đặc biệt của chúng nó.

Không ai muốn trở thành đối tượng bị đối xử đặc biệt.

“Chúng ta trở về.” Thẩm Tu nhìn quanh một cái, xác định người của tổ chức Thánh Minh thật sự đã lui sạch không còn ai, không thể làm gì khác hơn là mang theo chút buồn bực rời khỏi, đương nhiên, nếu như hắn không phải mang theo con ngự quỷ kia thì càng tốt hơn…

An Nghĩa liếc nhìn Lục Chiến vẫn luôn đi theo sau lưng bọn họ, trong lòng có chút không đành “Ngươi cũng không cần nó?”

“Khế ước ngự quỷ giữa chúng ta đã mất đi hiệu lực, viên hoàn trên vòng tay cũng không có tác dụng.” Thẩm Tu thản nhiên nói.

An Nghĩa đương nhiên là tin tưởng, điều ấy vừa rồi lúc ở trong đại điển của tổ chức kia đã được xác định, thế nhưng nam nhân cũng không giải thích rõ ràng dù chỉ một chút “Nó không phải bạn lữ, ở cùng với ngươi sao?”

Thẩm Tu “… Nếu như ngươi nói về vấn đề cùng một nhà kia, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi.”


An Nghĩa cau mày, vỗ vỗ vai bạn “Huynh đệ, ngươi làm như thế là không tử tế! Đây là bội tình bạc nghĩa a!”

Làm sao hắn liền thành bội tình bạc nghĩa?! Thẩm Tu trong lòng cảm thấy xấu hổ, sắc mặt lại thờ ơ không động “Giữa chúng ta hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì.”

“Chắc chắn chứ?”

“Ta khẳng định!”

“Nhưng mà người ta vẫn luôn kề cận ngươi, rõ ràng là nhớ mãi không quên, ta vẫn luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó xảy ra.” An Nghĩa sờ sờ cằm, bắt đầu phát huy năng lực tưởng tượng của chính mình “Trong tình huống bình thường, quỷ tộc không thích sống cùng một chỗ với Ngự Quỷ sư, cho dù đối phương có hòa ái dễ gần đến như thế nào, quỷ tộc cũng không muốn lại gần, tình huống này của ngươi có chút đặc thù a…”

“Có lẽ nó chỉ là hộ tống chúng ta ra ngoài.” Thẩm Tu nói câu này đến chính hắn còn không tin, thế nhưng vì sao tên quỷ tộc kia không muốn lưu lại quỷ giới, tình nguyện bỏ qua tự do khó có thể có được, còn muốn đi theo hắn? Hắn không hiểu, hoàn toàn không biết được nguyên nhân dù chỉ là một ý nhỏ. Một, hắn không có nhan trị cao siêu, hai, hắn không biểu hiện ra ngoài thực lực bản thân rất mạnh, ba, hắn không có mị lực của bá vương, một quỷ tộc lại đi nguyện chết trung thành với hắn? Thẩm Tu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không đưa ra được kết luận.

An Nghĩa dùng ánh mắt chỉ có quỷ mới tin ngươi để nhìn hắn, sau đó vỗ đầu mình một cái, không thể coi thường chỉ số thông minh của quỷ tộc như vậy được!

“Các ngươi nếu không quay lại cẩn thận nói chuyện, ta nghĩ, chỉ nói vài câu, quay đầu liền đi, có phải là không nói rõ ràng hay không?”

“… Được rồi.” Thẩm Tu nghe lời An Nghĩa, quay đầu đi về phía quỷ tộc đang dùng chân trần đạp trên con đường đá, hắn không phải là chưa hỏi nó, chỉ là đối phương vẫn luôn không trả lời, cúi đầu trầm mặc không nói.

Lục Chiến còn tưởng rằng nhân tộc sẽ có một đoạn thời gian dài không phản ứng nó, kết quả chỉ là đi một canh giờ, nó liền chờ đợi được nam nhân quay đầu lại, nó vội vã đứng tại chỗ, thẳng lưng, tiện thể âm thầm lấy tay vuốt vuốt vạt áo trên người chính mình để tránh việc hình tượng của nó quá khó nhìn, ảnh hưởng đến khẩu vị của nhân tộc.

Thẩm Tu nhìn quỷ tộc cao đẳng có vóc người cao gầy, vân da cân xứng đang đứng trước mắt, sợi tóc đen nhánh buông xõa nơi đầu vai, nhìn qua có vài phần ngổn ngang, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía hắn, bên trong tựa hồ không có cảm xúc gì, thế nhưng đôi môi hơi mím lại mang theo vài phần ướt át, hắn theo bản năng cúi đầu quan sát, chân của đối phương không đến mức máu me đầm đìa, thế nhưng vẫn là sưng tấy một chút, hơn nữa có một số chỗ đã bị rách da, hoàn cảnh của Quỷ giới vốn không thể so sánh với Không Đảo, hoa cỏ cây cối nơi này đều có lực sát thương rất lớn, liền ngay cả một hòn đá nhỏ trên mặt đất, cũng cần phải có giày chuyên dụng để đi lại ở đây mới có thể dẫm lên, mới có thể không bị thương.


“Ngươi trở về đi thôi, ta không cần ngự quỷ.” Thẩm Tu thẳng thắn nói, hắn nói chuyện vốn luôn trực tiếp như vậy, dù sao cũng tốt hơn là quanh co lòng vòng… Hơn nữa hắn cũng đã nói đi nói lại rất nhiều lần! Trong lòng Thẩm Tu đang hò hét, nhưng lại không có nửa điểm bực bội hay mất kiên nhẫn, hắn cũng không biết đây là vì sao.

“… Tôi không muốn.” Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo giống như lúc ban đầu nó đứng ở trên đài hợp phối, từ chối một Ngự Quỷ sư khác.

Thẩm Tu nhếch nhếch đuôi lông mày, hắn còn chưa từng nghe nói, ngự quỷ có thể từ chối phóng sinh? Không, không, phải nói là, không có một ngự quỷ nào mà khi được phóng sinh lại không chạy thẳng một mạch!

Chẳng lẽ quỷ tộc mà hắn hợp phối tương đối đặc thù, tỷ như đặc biệt lưu luyến tình cảm gia đình…

“Ta không phải là một Ngự Quỷ sư hợp lệ, sau này cũng sẽ không đào sâu vào nghề nghiệp này, cho nên mặc dù ngươi cùng ta, cũng sẽ không có… danh phận.” Hai chữ cuối cùng Thẩm Tu chỉ thuận miệng nói ra, hậu tri hậu giác lại nghĩ hình như có chút kỳ quái.

“Ta không thèm để ý danh phận.” Lục Chiến nghe hắn nói liền giương mắt nhìn lên, trả lời hắn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng khiến cho nam nhân không khỏi hơi nao nao “Chỉ cần có thể cùng ngài là tốt rồi.”

Đứng ở cách đó không xa, giả bộ lơ đãng nghe trộm – An Nghĩa “…” Cuộc nói chuyện như vậy, còn nói giữa các ngươi không có một chút quan hệ nào? Ai tin a!

Thẩm Tu cũng là bất đắc dĩ, vì sao hắn lại có một loại cảm giác đang vứt bỏ nhân tình, còn là cái loại mà trước kia hắn từng đáp ứng cưới người ta… Hắn cần phải yên tĩnh một chút, ngẫm lại, ngôn từ của hắn từ lúc nào trở nên thiếu thốn như vậy, cả một con quỷ tộc hắn cũng không nói lại.

“Ngài… Không muốn?” Âm thanh của Lục Chiến hơi hơi chìm xuống, trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ là ánh mắt mang theo vài phần ước ao và chờ đợi, cứ như vậy một mực nhìn nam nhân.

Thẩm Tu bị nó nhìn, trong lòng thấy có gì không đúng, hắn không chán ghét tên quỷ tộc này, thế nhưng nếu như đáp ứng cho đối phương đi theo mình, có phải có chút kỳ quái quá hay không?

“Nếu như vậy, ngươi lại suy nghĩ thật kỹ thêm một đoạn thời gian đi, dù sao chúng ta có gấp rút lên đường cũng phải mất mấy ngày, có cần ta giúp cái gì không?” Thẩm Tu hơi hơi thẳng thắn liếc nhìn chân của quỷ tộc cao đẳng này. (N/A: tên kia, ngươi không nghe nói thời phong kiến là không được nhìn chân bên làm vợ à -.-)


Đứng im một chỗ, lại khiến cho vết thương ở bàn chân thêm sâu, trước kia vị trí mặt đất dưới chân vẫn chưa có vết máu, lúc này từ từ nhiễm lên một điểm màu đỏ nho nhỏ.

“Không ngại.” Lục Chiến nghĩ tầm, nó sẽ không thay đổi chủ ý, thế nhưng cũng không nói thẳng ra, thời điểm hiện tại thích hợp tử triền lạn đánh, quên đi nửa câu đầu của đối phương… Chủ nhân đang quan tâm nó!

Đối phương đang nhẹ dạ?

Lát nữa nên đi tìm một thôn xóm để qua đêm, đồng thời nhân cơ hội đi thanh lý bản thân, quá bẩn, chủ nhân sẽ không thích.

Đêm nay sẽ ăn cái gì, chủ nhân có còn muốn cho nó xuống bếp nữa hay không…

Lục Chiến không khỏi suy nghĩ lung tung một chút, có thể đạt được sự cho phép của chủ nhân, không lại bị chủ nhân bỏ rơi, cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn, nó cũng không dám cầu mong thêm những thứ khác, chỉ là chủ nhân đột nhiên quay lưng lại với nó, ngồi xổm xuống là có ý gì?

“Lên đây đi.” Thẩm Tu hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói.

Lục Chiến cảm giác tâm tư vừa rồi vẫn còn hỗn loạn, trong nháy mắt bị xóa sạch đến không còn một mống, giống như bị nước gột rửa, chỉ còn sót lại một mảnh trong suốt đến rõ ràng, đôi chân bị thương cũng không quá đau, quỷ tộc vốn rất giỏi chịu đau, huống chi loại vết thương nhỏ này, quỷ tộc đã thành niên cũng sẽ không để ở trong lòng, rất nhanh liền có thể trở lại bình thường, chỉ cần không tiếp tục đi đường.

Thấy tên quỷ tộc cao đẳng kia đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, cho rằng đối phương không hiểu một ít hành động theo thói quen của nhân tộc, Thẩm Tu liền tốt tính giải thích cho nó “Ta cõng ngươi.”

Cho nên ngồi xổm xuống thật sự không phải là hắn muốn đi WC.

Lục Chiến: “…”

Chủ nhân, không cần!


Kỳ thực ta không sao.

Quỷ tộc vốn không yếu ớt như vậy, mặc dù là bị dao cứa, cũng sẽ cường ngạnh vượt qua.

Huống chi đây chỉ là một con đường đá bé nhỏ không đáng gì…

Lục Chiến trong đầu có ý định muốn cự tuyệt, nhưng thân thể lại trước một bước nhanh chóng dán lên bả vai của nhân tộc, nó trong lòng lại nghĩ, đây không phải là chuyện ngự quỷ nên làm! Ở tình huống bình thường, vị trí của chủ nhân và nó phải đảo ngược lại mới đúng! Một tên quỷ tộc đã thành niên làm sao có thể yếu ớt như vậy, còn không bằng một quỷ tộc ấu tể! Nhất định sẽ bị tất cả mọi ngự quỷ khinh bỉ!

“Người của chủ nhân thật ấm áp.” Lục Chiến cụp mắt, nhẹ giọng nói “Cảm ơn chủ nhân.”

“… Không khách khí.” Thẩm Tu vững vàng bước đi về phía trước, chút trọng lượng ấy không tính cái gì.

An Nghĩa trợn mắt há hốc mồm nhìn một người một quỷ đầu tiên là nói với nhau vài câu, sau đó hình như không thể đàm luận thêm nữa, tiếp theo, nam nhân thấy như vậy, liền nói nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định, nói không cẩn thận sẽ thay đổi chủ ý… Cuối cùng, làm sao lại dán lên? Vẫn là dùng phương thức cõng!

Tuy rằng đó là cõng người, không đúng, là đang cõng quỷ, nhưng cổ của hai người dán sát lại gần nhau, bộ dạng thấp giọng đàm luận với nhau, thật sự vô cùng hài hòa a! An Nghĩa suy nghĩ một cút, tự mình đi ở phía trước, còn cố ý đi nhanh một chút, đỡ phải quấy rầy thời gian ở chung của hai người kia, y vẫn rất có ánh mắt được không.

“Chủ nhân mệt không, ta có thể xuống dưới.” Lục Chiến thật sự là không nỡ để cho nam nhân chịu vất vả, còn chưa đến năm phút đồng hồ, đã không muốn tiếp tục như vậy, hai má cọ cọ mấy lần ở cần cổ của nam nhân, lưu luyến hít một hơi thật sâu, hai chân dùng sức, chuẩn bị chủ động nhảy xuống.

“Đừng nhúc nhích.” Thẩm Tu xốc xốc mông của tên quỷ tộc cao đẳng này lên, thản nhiên nói “Cẩn thận ngã xuống, ôm chặt một chút.” Hắn cũng không có thói quen cõng người khác mà người khác ngồi không vững, hơn nữa chỉ mới mấy phút, cũng không thể đủ để cho thân thể của quỷ tộc có thể tự chữa trị xong.

Mới vừa nói xong, hắn cảm thấy quỷ tộc trên lưng mình tựa hồ hơi cứng đờ thân thể, sau đó cũng không nói thêm gì, hắn thầm nghĩ, nó quả thật là cứng rắn chống đỡ, cứ coi như quỷ tộc có tố chất thân thể tốt, nhưng cũng sẽ cảm thấy đau đớn, chỉ có điều chúng nó chịu đựng tốt hơn so với người bình thường mà thôi, Thẩm Tu liền xốc ngự quỷ ở sau lưng lên cao hơn một chút.

Gương mặt tuấn tú của Lục Chiến hơi lạnh, mặt không thay đổi cọ cọ má của nam nhân, nhìn cảnh tượng xung quanh không ngừng lùi lại về phía sau, nó dùng hết toàn lực đi khắc chế nội tâm rung động.

Tay của chủ nhân vẫn luôn đặt ở nơi đó, vừa rồi còn hơi dùng sức, năm ngón tay đặt trên đó, nặn nặn, nắm nắm… Không biết chủ nhân có thỏa mãn với phần thịt ở khu vực đó không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận