Phương Miên quyết định ở lại trên núi một thời gian, cùng Mục Tĩnh Nam dựng vài nhà gỗ nhỏ, trồng vườn rau cải.
Vì khoảng cách xa nên họ chỉ có thể liên lạc với Lộ Thanh Ninh qua điện thoại.
Lộ Thanh Ninh gửi tới rất nhiều đồ ăn và đồ chơi, Phương Miên mở kiện hàng, thấy cả đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Phương Miên: "..."
Anh cậu cứ hay lo xa, đánh chết cậu cũng không sinh con.
Cậu lẳng lặng dán kỹ thùng, nhét tận trong cùng dưới các đồ lặt vặt khác.
Lộ Thanh Ninh thường kể các chuyện xảy ra gần đây, y bảo lại bắt được Lai Phúc về.
Trong video, y quay cho Phương Miên xem chú chó Lai Phúc đang rầu thúi ruột.
"Cậu đoán thử anh bắt nó bằng cách nào? Hôm qua anh về ca đêm, bị tên biến thái nghiện khoe hàng bám đuôi, rồi Lai Phúc cắn gã, đuổi gã đi.
Thấy Lai Phúc xuất hiện, anh chớp thời cơ lấy vòng điện tử tròng lên nó."
Y đưa ống kính lại gần vòng xích chó ở cổ nó: "Lúc trước mua trên mạng, luôn cầm theo, định bụng khi nào gặp Lai Phúc thì xích nó liền, thấy anh có tầm nhìn xa trông rộng chưa? Xích này cài định vị, từ giờ nó hết đường chuồn."
Phương Miên cười gượng gạo: "Ha ha ha..."
"Dạo này anh đang huấn luyện chó, cậu xem." Lộ Thanh Ninh chỉ vào Lai Phúc nói: "Bắt tay."
Tức khắc, đôi mắt xanh thẫm của Lai Phúc càng lộ vẻ hậm hực hơn.
Nó im lặng một lúc, có vẻ đang đấu tranh, cuối cùng cam chịu số phận, chìa một chân chó, đặt vào tay Lộ Thanh Ninh.
Lộ Thanh Ninh nói tiếp: "An khang thịnh vượng."
Lai Phúc ngồi xổm, hai chân chó chụm lại, lắc lư lên xuống trước mặt Lộ Thanh Ninh.
Phương Miên khen: "Anh, quả nhiên anh là sư phụ huấn luyện chó."
"Người ta nói huấn luyện chó khó." Lộ Thanh Ninh cười: "Ai dè Lai Phúc học một phát hiểu ngay.
Nào, chó ngoan, chó ngoan, gặm xương to."
Không biết tâm trạng bây giờ của Tô Tú thế nào, làm sao để trốn lần nữa đây? Cuộc sống vô thường, ngờ đâu luẩn quẩn một vòng, người muốn đào tẩu biến thành Tô Tú.
Phương Miên tắt video, phát hiện Mục Tĩnh Nam đang dọn dẹp thùng hàng.
Anh vô tình mở trúng thùng Phương Miên vừa dán kín, lấy một đống quần áo trẻ sơ sinh từ bên trong ra.
Mục Tĩnh Nam sững lại, hỏi: "Em có thai?"
Đầu thằng cha này nhảy số nhanh nhỉ! Mới thấy quần áo sơ sinh đã đoán cậu có bầu rồi?
"Không hề, là anh trai em gửi!" Phương Miên nhanh chóng bước lên trước, tống hết quần áo vào thùng.
Mục Tĩnh Nam trầm ngâm, hỏi tiếp: "Em muốn sinh con không?"
"Không muốn!"
Nói xong, Phương Miên hơi lưỡng lự, cậu không định sinh con, Mục Tĩnh Nam khó chịu không? Alpha thế giới này đặt nặng chuyện phải sinh con nối dõi, liệu Mục Tĩnh Nam cũng hy vọng sẽ có đứa con của riêng mình?
"Nếu không muốn thì đừng sinh." Mục Tĩnh Nam luôn nhìn thấu nỗi lo âu của cậu, xoa đầu cậu nói: "Rủi ro trong sinh nở rất nhiều, anh không muốn em gặp nguy hiểm."
Mục Tĩnh Nam thu dọn đồ xong, thấy Phương Miên vẫn do dự.
Anh nghĩ cho Phương Miên, Phương Miên cũng nghĩ cho anh, không mong anh sẽ có tiếc nuối.
Nhưng thật ra, tuổi thơ anh bất hạnh nên anh không chấp nhất vấn đề con cái.
Thế giới loạn lạc, anh không muốn con anh cũng phải trải qua khó khăn giống như anh.
Đời này anh có được một chú chinchilla đã là sự viên mãn nhất rồi.
Anh đổi chủ đề: "Trên núi có suối nước nóng, đi ngâm mình không?"
"Đi chứ!"
Họ xách giỏ lên núi, dưới chân trải lớp lá mềm, giẫm lên phát tiếng loạt soạt.
Hương cây cỏ vờn quanh đầu mũi, đâu đâu cũng là màu xanh rì, cơn gió núi ghé chơi, gửi lại gợn sóng xanh lăn tăn.
Suối nước nóng thấp thoáng sâu trong núi, giống như một dòng nước ấm chảy từ lòng núi, mang theo nhiệt độ thiêu đốt của núi non hùng vĩ.
Cả hai biến thành thú, bước xuống suối nước nóng.
Chinchilla đặt khăn trắng trên đầu lông xù xù của nó, rắn bự nằm cuộn tròn bên cạnh, nó cũng đặt khăn lên đỉnh đầu rắn lớn.
"Tại sao phải đội khăn?" Rắn bự hỏi.
"Không biết, dù sao thì trong phim hoạt hình tắm suối nước nóng như thế này."
Rắn bự: "..."
Hoàng hôn buông xuống, giữa núi xanh bạt ngàn, có chinchilla và rắn đang tắm suối nước nóng..