Ngủ say trên đảo nhỏ

Kết quả, hai người vẫn đến trước bàn học, mỗi người một cây viết, một tờ giấy, hồn nhiên làm bài kiểm tra dưới ánh đèn.
 
Thẩm Vực đang giải đề bỗng cảm thấy khá mắc cười: “Nửa đêm nửa hôm tôi đưa một cô gái về nhà, tắm ở nhà tôi, mặc quần áo của tôi, cuối cùng còn cùng tôi làm bài kiểm tra, bị đồn ra ngoài cậu đoán xem người khác sẽ nói thế nào?”
 
Trần Miên đang làm kiểm tra môn toán, còn đang nhìn đề tập trung suy nghĩ, nghe thấy Thẩm Vực hỏi như vậy, cô lập tức suy nghĩ một lúc, trả lời nói: “Chắc sẽ nói cậu lương thiện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không phải sẽ nói tôi trăng hoa sao?”
 
“Đó là trước khi tôi làm bài tập cùng với cậu.”
 
Trần Miên sửa lời anh một cách nhẹ nhàng: “Bây giờ cậu đang lương thiện đó.”
 
Đi, quá xa rồi.
 
Thẩm Vực nhìn cô một cái, cũng không hiểu bây giờ việc người khác xin gì được nấy giống như bản thân đang bị trúng tà rốt cuộc ở đâu ra, bài tập cũng không làm xong, sự nhiệt huyết bình thản trước mọi người cũng không giữ nổi nữa, anh tựa lưng vào ghế, ngừng xoay bút trên bàn.
 
“Làm bài tập với cậu thì lương thiện, vậy cậu có thể đi thẳng đến nhà tù học giáo dục phổ cập nhé.”
 
“…” Làm Trần Miên đơ người ra ngay lập tức.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả buổi cũng không tìm được câu nào để đáp trả, cuối cùng ngước mắt nhìn anh một cái, giọng điệu khá ngoan ngoãn: “Ồ, cũng được.”
 
Nói xong lập tức đưa qua chỗ Thẩm Vực một số câu, chỉ đầu bút vào câu hỏi phụ của đề lớn vừa rồi.
 
“Trước khi vào nhà tù, có thể nói cho tôi biết câu này làm thế nào không?”
 
Lúc Du Hoài gọi điện thoại cho Thẩm Vực, Thẩm Vực vừa giải thích xong một đề, cậu ấm đang ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, cũng không biết đang nghĩ gì, ngược lại cô gái bên cạnh cũng không ngừng làm bài, dường như chuyện tối nay đã bước sang trang khác, không có ảnh hưởng gì vậy.
 

Thẩm Vực nghe máy, Du Hoài ở đầu dây bên kia nói với anh, Trần Kha trở về rồi, kết quả là đang đi được nửa đường thì gặp Trần Nhân và mấy chị em đi dạo, Trần Nhân thấy Trần Kha đi cùng bọn họ lập tức truy hỏi có chuyện gì, người trong đám đông lẹ miệng đã nói hết với Trần Nhân, kết quả Trần Nhân bất lực, nói một câu Trần Miên được lắm.
 
Nghe có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng từ nhỏ đến lớn Du Hoài và Trần Nhân là thanh mai trúc mã, đối với chút bản lĩnh đó của Trần Nhân cũng biết rất rõ, trước giờ đều là thùng rỗng kêu to, lúc tiểu học chửi nhau với người khác cũng hét đến mức giống như muốn dỡ nhà vậy, cuối cùng cũng chỉ là giận dữ kéo dây cột tóc của người ta nhưng vẫn cảm thấy bản thân rất vĩ đại.
 
Nhưng không ngăn được sự hiếu kỳ của Du Hoài, đặc biệt là sự hiếu kỳ về chuyện của Thẩm Vực, anh ta gọi đến chỉ để nghe thử động tĩnh ở đầu dây bên đó, là sự yên tĩnh, ngoài ra không có gì khác ngoài tiếng hơi thở của Thẩm Vực.
 
Đột nhiên Du Hoài thấy kỳ lạ, đó là Trần Miên đấy? Cái tên Thẩm Vực đó đưa người ta về nhà mà không làm gì thì sao là tính cách của anh?
 
Anh ta nghĩ như vậy lập tức hỏi luôn: “Sao không nghe thấy tiếng của em gái Trần vậy?”
 
Thẩm Vực nghe máy cũng không trốn tránh Trần Miên, trực tiếp mở lo lớn rồi đưa điện thoại về phía Trần Miên, cười như không cười: “Lên tiếng đi.”
 
Trần Miên dừng bút, ánh mắt có hơi cạn lời, mặt cũng viết đầy chữ: Có trẻ con quá không vậy.
 
Thẩm Vực không ngừng kéo mái tóc dài có hơi rối của cô: “Lên tiếng đi em gái.”
 
Du Hoài ở đầu dây bên kia nghe lời tán tỉnh, chỉ nói một tiếng, mẹ kiếp.
 
Anh ta cười mắng Thẩm Vực: “Có phải người không vậy? Tôi trốn trong nhà vệ sinh truyền tin cho cậu đó, Trần Nhân còn đang ở bên ngoài chặn tôi, mẹ kiếp cậu cho tôi nghe mấy cái này, có làm được không vậy?”
 
Thẩm Vực bắt chước giọng điệu của Du Hoài để chọc tức Trần Miên: “Nghe thấy không, có được không vậy.”
 
Trần Miên im lặng mấy giây, sau đó khẽ nói: “Thẩm Vực là được nhất.”
 
Du Hoài: “Mẹ kiếp, cúp máy đây.”
 
Sau khi cúp máy cái bụp, ánh mắt Thẩm Vực mang theo ý cười.
 
Anh chống tay lên bàn, cơ thể nghiêng phía trước, lấy bộ đồ ngủ ra cho Trần Miên, rồi tiện tay lấy một cái áo hoodie trắng mặc vào, bên dưới thì mặc một chiếc quần dài màu xám thoải mái, mặc kín còn hơn bất kỳ ai, đến cả xương quai xanh cũng không để lộ ra, như sợ Trần Miên sẽ sàm sỡ anh vậy.

 
Dưới ánh đèn ấm áp trông cũng ra gì đấy, đương nhiên người đẹp trai là một lợi thế, càng huống hồ lúc này anh đang cười, sự lạnh lùng được bao quanh bởi sương giá hằng ngày giống như gặp phải núi lửa mà tan chảy vậy, ánh mắt dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nốt ruồi dưới mắt càng thêm mê hoặc, giống như hồ ly tinh vậy.
 
Bị người ta cúp máy cũng không tức giận, mà tiến gần lại.
 
“Chỗ nào được vậy Trần Miên?”
 
Câu hỏi toán cuối cùng cũng giải xong.
 
Quá trình giải đề chi tiết dưới đây, toàn bộ là do người này vừa mới dạy xong.
 
Trần Miên ngước mắt xuống nhìn đề, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, cuối cùng chìa tay ra chạm vào khóe môi anh.
 
Đôi môi mỏng, là biểu hiện cho sự bạc bẽo, lạnh nhạt, những người đến và đi xung quanh anh, mọi người đều gọi anh là dân chơi.
 
Nhưng có ai ngờ được rằng, người trông có vẻ ăn chơi này, người mà anh tiếp xúc gần gũi nhất trong hai năm qua cũng chỉ có mỗi Trần Miên mà thôi.
 
Có lẽ là bị màn đêm làm mê hoặc, Trần Miên cũng tốt bụng khẳng định anh một lần nữa.
 
“Cậu, Thẩm Vực được nhất.”
 
Chỗ nào cũng được, nhưng được nhất, chắc là mỗi khi cô rơi vào vũng lầy mà không biết đường ra, thì anh lại xuất hiện một cách thần kỳ trước mặt cô.
 
Không hỏi cái gì cả, cô chỉ cần nói giúp tôi, thì anh sẽ đưa cô đi.
 
Số cuối cùng được viết xong.
 

Thời gian đã gần ba giờ sáng.
 
Thẩm Vực đang xem tài liệu tiếng Anh, nghe thấy bên này Trần Miên đã thu bút nên cũng xếp sách lại.
 
“Buồn ngủ à?”
 
Trần Miên không nói gì, chỉ nhìn chiếc giường.
 
Thẩm Vực cười một tiếng: “Không định động chạm gì cậu đâu, cậu ngủ thì cứ ngủ, tôi trở về phòng.”
 
Tuy nhiên tay lại bị nắm chặt.
 
“Thẩm Vực, tôi muốn cậu ngủ cùng tôi.”
 
Trái tim của Thẩm Vực như vừa bị thứ gì đó va vào, chỗ bị nắm chặt nóng lên rất nhanh, sự rung động chậm trễ trong hai năm lúc này lại ập đến, bao phủ lấy anh như cơn thủy triều, sau đó nhịp tim lại bị đè nén, hơi thở không thoát ra.
 
Sữa tắm Trần Miên dùng là của Thẩm Vực, cùng một mùi hương nhưng khi ở trên người cô lại có hơi khác.
 
Mùi hương bạc hà đã hòa quyện một chút hương thơm ngọt ngào.
 
Cái gối mềm mại, đèn ở chân tường trong phòng vẫn chưa tắt.
 
Trần Miên mở mắt ra, nằm trên gối, tay cứ di chuyển, tìm tay của Thẩm Vực, sau đó lặng lẽ nắm chặt.
 
Giây phút nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau, ký ức về Trần Tống trong cô có hơi nhàn nhạt, gương mặt nở nụ cười với cô kia cũng bị phai mờ đi rất nhiều.
 
Trần Miên hít một hơi thật sâu, xoay người qua, tay còn lại ôm lấy eo của Thẩm Vực.
 
Cái đan tay bên dưới, tư thế không được thoải mái nhưng cô vẫn cố chấp không chịu đổi.
 
Áp sát vào người Thẩm Vực, trong ánh sáng mờ ảo, cô giống như một đứa trẻ bám lấy người lớn để nói chuyện vào ban đêm vậy, hỏi Thẩm Vực: “Trần Tống sẽ chết sao?”
 
Yết hầu Thẩm Vực chuyển động, giọng có hơi nghẹn ngào: “Đúng vậy.”
 

“Ông ta sẽ chết như thế nào?”
 
“Cậu muốn ông ta chết thế nào?”
 
Thẩm Vực trả lời rất nhanh, khiến Trần Miên bật cười một tiếng.
 
Mặt của cô áp vào lòng ngực của Thẩm Vực, dần dần, Thẩm Vực cảm thấy quần áo trước ngực ướt đẫm.
 
Trần Miên đang khóc, ngay cả khóc cũng trong im lặng, nước mắt cứ tuôn rơi, tay nắm chặt lấy quần áo giữa eo anh.
 
Nghẹn ngào nói với anh: “Thẩm Vực, tôi không ngủ được.”
 
Cô không ngủ được, sẽ mơ thấy ác mộng, cảm thấy đêm thì dài đằng đẵng còn ngày thì lại quá ngắn.
 
Sợ phải về nhà, sợ phải nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở ra.
 
Sợ bị người khác gõ cửa phòng, sợ ngửi thấy mùi rượu, càng sợ hơn khi nghe thấy Trần Tống gọi tên cô.
 
Nhưng nỗi sợ này cô không biết nên nói với ai, luôn đè nén ở trong lòng, không ngừng tủ nhủ bản thân rằng không sao đâu, cứ tiếp tục kiên trì như vậy đi, sẽ có một ngày cuốn lịch bị xé đến cuối cùng, nhưng kiên trì quá khó rồi.
 
Không ai từng nói với cô rằng sự khắc nghiệt là không có giới hạn, khi chạm tới đáy rồi sẽ không có ngày được ngóc đầu, mà sẽ càng ở sâu trong cảnh khổ.
 
Cô ôm lấy Thẩm Vực.
 
Người khiến cô cảm thấy vô cùng tồi tệ này, bây giờ lại thành đối tượng duy nhất mà cô có thể trút hết bầu tâm sự.
 
“Tôi không ngủ được… Thẩm Vực, tôi không thể ngủ được…”
 
Thẩm Vực chìa tay ra, ôm người vào lòng.
 
Anh không nói câu an ủi nào cả, chỉ ở bên cạnh cô, cho tới khi trời sáng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui