Ngủ say trên đảo nhỏ

Khi hai người gặp xích mích lúc ban đầu, Trần Miên cho rằng Thẩm Vực gây chuyện là để bảo vệ.

Đến tận bây giờ, Trần Miên vẫn cho rằng Thẩm Vực cảm thấy thương hại cô hơn là tình yêu.

Anh ôm cô, luồn tay vào dưới áo đồng phục học sinh của cô và vuốt ve bụng cô.

"Trần Miên, những chuyện anh đã hứa với em, có bao giờ không làm được không.”

Không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dù là tiền bạc hay môi trường sống để tránh bị đánh đập, Thẩm Vực đều đã biến ước muốn của cô thành hiện thực như đã hứa.

Nhưng tham vọng của Trần Miên lại bị Thẩm Vực vô tình nuôi dưỡng, giống như cá lớn nuốt cá bé trong thế giới đại dương, ăn từng miếng một cho đến khi tới được trước mặt cá mập, Trần Miên muốn giết chết con cá mập luôn luôn sống trong cơn ác mộng của mình...

Nhưng mà Thẩm Vực chỉ nói được câu này rồi cũng lười nói thêm nữa.


Cả người anh đều mệt mỏi.

Thẩm Vực có những thói quen tốt của một học sinh xuất sắc, chẳng hạn như việc tuân thủ kỷ luật trong lớp, cho dù biết nội dung bài giảng cũng không thể làm những việc như ngủ trong lớp. Việc tuân thủ trong khuôn phép như học sinh ở trường dường như đã ăn sâu vào xương tủy của anh trong những hoàn cảnh nhất định.

Trần Miên cho rằng Thẩm Vực chắc chắn xuất thân từ một gia đình nghiêm khắc, có lẽ là xuất thân từ gia đình trí thức, tóm lại là hoàn toàn trái ngược với môi trường mà cô lớn lên.

Thật kỳ lạ làm sao khi một người đàn ông giàu có và tốt đẹp như vậy lại dừng lại bên cạnh cô và chỉ bị dục vọng điều khiển.

Xe đi vào gara đậu xe ở tầng 1 tòa nhà Thịnh Thế Hào Đình.

Thẩm Vực cắn vào vai Trần Miên xuyên qua lớp vải, hỏi cô: “Sao cậu không nói gì?”

Trần Miên khịt mũi khe khẽ: “Nói cái gì?”

“Nói rằng Thẩm Vực là giỏi nhất, không phải cậu là người rất giỏi ăn nói sao?” Anh khàn giọng cười.

Trần Miên im lặng một hồi, cô nghe thấy tài xế mở tấm che phía trước, đành nói dỗ dành Thẩm Vực: “Đúng vậy, Thẩm Vực là giỏi nhất.”
 
 
Kết quả là cô lại bị nhéo vào mặt một cái.

Cô nghe thấy trong giọng nói của chàng trai đầy tiếng cười, anh nói với cô: “Trần Miên, cậu đúng là chuyên gia lừa gạt người khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nói xong, anh cũng không quan tâm mà kéo người ra khỏi xe.


Ngôi nhà này là quà của bố Thẩm Vực khi anh được nhận vào trường trung học Tuy Bắc.

Nói chính xác thì tài sản này thuộc sở hữu của gia đình anh, nhưng để lại một căn nhà để anh dùng khi đến trường học.

Thẩm Vực cũng lười quan tâm, dù sao thì anh có đi đâu cũng chỉ có một mình, nên anh thích sống một mình trong biệt thự hẻo lánh cho thoải mái hơn.

Phần lớn người dân trong tòa nhà là dân cư kiểu gia đình, phần lớn đến đây để tạo điều kiện cho con cái đi học thuận tiện, có người thuê, có người mua, nhưng chắc chắn họ đều là những người giàu có, không có ngoại lệ. Trên tờ giấy dán trên kính thủy tinh trước cửa khu bất động sản gần đó ghi rằng, cho thuê một căn nhà giá 4000 một tháng. Lúc ấy mức lương trung bình của Tuy Bắc chỉ là 5000 một tháng, ai đủ khả năng sống ở đây đều được coi là gia đình giàu có.

Trần Miên chính là cô bé Lọ Lem vô tình bước vào đó, chìa khóa chính là chiếc giày thủy tinh mà Thẩm Vực đưa cho cô. Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy cửa sổ kính sáng loáng trong phòng khách, ngoài cửa sổ là một tấm biển quảng cáo lớn có in hình ảnh của một nữ diễn viên nổi tiếng với vẻ ngoài tươi tắn đang cầm son thoa nhẹ lên môi, cùng với món trang sức rực rỡ quanh cổ. Mọi chuyện đều cho thấy đây là cánh cửa mở ra một thế giới mới.

Những bức tường của những tòa nhà dân cư cũ đầy vết nhăn nhúm. Cây khổng lồ cao chót vót trước tòa nhà là chỗ dựa của nó. Cho dù có đứng thẳng cũng không thể nhìn thấy bộ mặt mới của thành phố. Đó là bụi bẩn do sự phát triển nhanh chóng của Tuy Tắc để lại...

Trần Miên đã sớm biết rằng cô không muốn sống một cuộc sống mờ mịt trong vũng bùn, tham vọng của cô giống như món đồ trang sức cô đeo trên cổ, cô không muốn dính đầy bụi bặm, cô muốn tỏa sáng. Cô muốn đứng ở một nơi cao, cô muốn trở thành một thứ gì đó vĩ đại, một sự tồn tại không thể bị bỏ rơi và phải được cất giữ trong két sắt như món đồ quý giá.

Khi cô nhìn quanh mọi thứ trong phòng, Thẩm Vực dựa vào tường nhìn cô. Đương nhiên anh có thể nhìn ra suy nghĩ trong mắt Trần Miên. Điều thú vị là bề ngoài Trần Miên luôn giả vờ như không có yêu cầu gì. Nhưng khi ở bên cạnh anh, cô lại thể hiện tham vọng của mình ra, như thể cô quá lười phải giả vờ, điều này khác với những cô gái trong trường cố gắng hết sức để thể hiện mặt tốt của mình trước mặt anh.

Khác với tất cả mọi người.

Anh nhìn Trần Miên quay lại với đôi mắt sáng ngời, cô nhìn anh rồi hỏi: "Cậu muốn tôi làm gì?"


Ngay cả việc trả ơn cô cũng rất thẳng thắn, nhẹ nhàng biến mối quan hệ không bình đẳng giữa hai người trở thành có qua có lại.

Anh cho cô tiền, anh cho cô chỗ ở, che chở cho cô.

Cô trao cho anh cơ thể, cảm xúc và ham muốn của mình.

Một người đứng trong ánh sáng, một người đứng trong bóng tối, ánh sáng của tấm biển quảng cáo dưới chân kéo cái bóng cô ra rất dài. Cô im lặng như một học sinh ngoan ngoãn, ánh mắt cô nhìn anh đầy dịu dàng, tràn đầy sự dịu dàng sau khi được thỏa mãn nhu cầu.
 

Giống như một người chủ nhân đang kiên nhẫn an ủi một chú chó con, cô tiến lại gần anh, sau đó vòng tay qua eo anh, mái tóc dài áp sát vào ngực anh, dùng giọng nói để cuốn lấy trái tim của anh, nhẹ nhàng lôi kéo.

"A Vực, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận