Ngủ say trên đảo nhỏ

Đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, nhưng Tống Ngải không cúp máy, hai người đều thở nhẹ, đầu dây bên kia cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh bất thường nào, có lẽ Trần Tống không có ở nhà, nhưng cũng đúng, nếu Trần Tống ở nhà, Tống Ngải sẽ không gọi điện thoại cho cô để vòi tiền.

Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng Tống Ngải cười ở đầu bên kia điện thoại: "Chẳng trách bố cô nói cô là một cây rụng tiền, cô cũng thật là, được rồi, rất có triển vọng.”

Sau đó bà ta búng tay, không đợi Trần Miên trả lời, đã cúp máy.

Trần Miên cất điện thoại di động đi, nhìn xuống đôi dép lê trên chân mình có chút sững sờ.

Đỉnh đầu cô bị người ta xoa xoa, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thẩm Vực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Vực vẫn cầm điện thoại di động trong tay, lắc lư giữa cháo và mì, đơn giản hỏi cô: "Ăn gì?”

Trần Miên liếc nhìn phòng bếp: "Không có đồ ăn sao?”

Thẩm Vực: "Cậu biết làm?”

Không ngờ Trần Miên lại nói với anh: "Biết.”

Quay lại câu hỏi trước đó, Thẩm Vực cười nói: "Không có không gian cho cậu phát huy,  chỗ này không có người ở, lấy đâu ra đồ ăn.”

Trần Miên cau mày: "Bộ đồ ngủ kia lấy ở đâu vậy?”

Cô đang nói về bộ đồ ngủ nữ mà mình được thay, vừa vặn, màu trắng, so với bộ của Thẩm Vực trông giống như đồ đôi.

"Sao cậu không hỏi căn nhà này từ đâu mà có?"

Trần Miên rất ngoan:” Nhà từ đâu mà có.”

"Tôi mua rồi." Thẩm Vực thấy người này không có ý lựa chọn, nên dứt khoát chọn cháo, vừa nói với Trần Miên vừa trả tiền: "Vậy cậu nói xem đồ ngủ lấy ở đâu?”

Trần Miên im lặng vài giây, giọng điệu khá ngoan ngoãn, còn học theo giọng điệu của anh, nói: “Cậu mua.”

Đinh …
 

Điện thoại hiển thị đã thanh toán thành công.

Thẩm Vực cất điện thoại di động đi, ngay khi ngước mắt lên, lại thấy Trần Miên đang nhìn mình.

Ngoan ngoãn, dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

… Vờ vĩnh.

Hừ.

Thẩm Vực đẩy lưỡi, mặc dù anh biết người này chắc chắn muốn có thứ gì đó mới nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.

Song anh vẫn đặt mình vào tròng.

"Có lời muốn nói?"

Giọng nói của Trần Miên rất nhẹ nhàng: "Tống Ngải đòi tiền.”

Thẩm Vực lập tức mỉm cười: "Không thành thật, Trần Miên, nói khéo léo như vậy, cậu có thể nói thẳng ra cậu muốn bao nhiêu không?”

Trần Miên hơi bối rối nhìn anh, lặp lại lần nữa: "Là  Tống Ngải đòi cậu.”

"Có gì khác nhau."

"Tống Ngải do cậu tìm tới."

Được rồi.

Thẩm Vực hiểu ý tứ trong lời nói là do anh tìm tới của Trần Miên, đòi tiền anh là chuyện bình thường.

Không chịu thiệt dù chỉ một chút, cả một món nợ ân tình cũng chẳng muốn gánh, vô tâm thẳng thắn bày tỏ, không hề có ý che giấu.

Thẩm Vực suýt thì tức tới bật cười: "Lương tâm đâu, tôi tìm Tống Ngải là vì giúp ai?”

Trần Miên nói liền một mạch, trả lời: "Lương tâm đã bị ăn mất rồi.”

Giọng điệu của cô rất thản nhiên, nhưng không hiểu sao, Thẩm Vực lại nghe thấy đôi phần oán trách.

Nhưng, mẹ kiếp kỳ lạ thật đấy, Thẩm Vực tặc lưỡi, giọng điệu khá khó chịu: "Tôi ăn à? Có thể nói gì dễ nghe không? "

"Là cậu." Cô kéo lấy tay anh vươn về phía ngực mình, cổ áo trượt xuống, để lộ vài vết đỏ trên làn da trắng nõn, dừng lại ở vị trí ngực trái, tim đập thình thịch, động tác suồng sã, nhưng giọng điệu lại thẳng thắn, như thể lặp lại sự thật: "Tối qua cậu đã ăn mất rồi.”

Xúc cảm trong tay anh đầy đặn và mềm mại, ngọn lửa bị vòi sen lạnh của Thẩm Vực đè xuống hơi vươn lên, anh véo cằm Trần Miên ra hiệu cho cô liệu đấy mà dừng, rõ ràng là anh chiếm hơi nhưng giọng điệu lại hơi khó chịu.

"Ăn được rồi, tôi sẽ nhận?"

"Cậu sẽ không làm sao?" Trần Miên nhìn anh.

Ánh mắt này có thể dễ dàng tạo cho người ta ảo giác rằng cô dốc hết tình cảm vào anh.

Nhưng rõ ràng không phải vậy, hai chữ lừa đảo này thích hợp để nói Trần Miên nhất.

Song anh lại giống như bước vào tổ chức bán hàng đa cấp, ngày đêm chung sống làm anh như bị tẩy não liên tục, Thẩm Vực vốn định nói sẽ không, nhận cái rắm.

Anh chỉ cư xử theo cách riêng của mình, đằng sau sự lịch sự và kiềm chế của anh là sự thờ ơ và lạnh nhạt, hành vi như viết nhật ký hay giúp một ông già qua đường ở trường tiểu học chưa bao giờ xảy ra với Thẩm Vực. Nói chính xác hơn thì đó là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, anh ấy hiếm khi để ý tới, đó cũng là cách anh ấy bắt đầu với Trần Miên.
 
 
Nhưng gần đây lại có gì đó không ổn lắm, tiền mất tật mang, không phải ư?
 
Lớp giấy bóng kính cuối cùng cũng hơi trong lại, ngay cả Quý Hoài cũng thấy được anh đang dần phải lòng cô, nhưng không ai có thể đoán được thái độ của Trần Miên, nói cô gái này không có tim gan là thích hợp nhất, nhưng có đôi khi lại trêu chọc người được như vậy, một Thẩm Vực hồi tiểu học sẽ không giúp ông lão băng qua đường đã quen với việc tốn tiền bạc và thời gian cho Trần Miên, chứ đừng nói là qua đường lớn,  nhìn cái tình hình này, cho dù cô muốn lên trời, cuối cùng anh cũng sẽ xây một cái thang cho cô.

Nhưng dựa vào cái gì chứ.

Thẩm Vực hơi không vui, anh vẫn luôn tự hào mình không phải dạng lụy tình, thường xuyên chế giễu hành vi bi lụy của Du Hoài.

Nhưng nếu thực sự muốn liệt kê từng cọc một, Thẩm Vựa anh thực sự không thể ra khỏi đội ngũ ấy.

Chỉ là, đệch.

Anh ngồi đó, hai chân dang rộng, kéo người ngồi vào giữa hai chân mình, nâng cằm lên, có chút kiêu căng, giọng điệu thấp thoáng không vui: "Hôn tôi.”

Trần Miên hoàn toàn không biết Thẩm Vực đang nghĩ gì, nhưng cô hơi choáng váng với cái câu chuyện cách xa một nghìn tám trăm dặm này: "Gì cơ? "

Lại nghe thấy giọng nói của thiếu niên mang theo chút buồn bực, như thể anh đang thỏa hiệp với chính mình, chiếc thang được đưa tới bên chân cô.

"Hôn tôi, tôi sẽ nhận."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui