Ngủ say trên đảo nhỏ

Cô ta cũng hiểu cô ta khác với Trần Nhân, Trần Nhân có thể bịt tai mà đi trộm chuông, giả câm vờ điếc, nhưng cô ta không thể.    
 
Lần nhìn thấy cô ấy dưới bóng cây, khi cô ta thấy ánh mắt Thẩm Vực nhìn Trần Miên thì cô ta đã biết lần này khác rồi.    
 
Con người sinh ra đã có trực giác, đối với người mình thích càng là nhạy cảm hơn bao giờ hết. Giác quan thứ sáu vang lên không ngừng, mọi âm thanh đều đang nói với cô ta mọi mờ ám trong quá khứ đều chỉ là do cô ta cảm giác sai thôi.    
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tất cả vị ngọt cần phải phân tích cẩn thận và nếm thử nhiều lần đều không gì khác ngoài con mèo của Schrödinger.
 
Là ảo giác một vở kịch một vai lãng mạn mà thôi.    
 
Lông mày cô ta cụp xuống, sự nỗ lực thờ ơ trước mặt Trần Miên lúc này không thể duy trì được nữa. Cô ta nói với Nguyễn Diễm Mai: “Mẹ, con hâm mộ Trần Miên quá.”     
 
Cô ta thật hâm mộ.    
 
Trần Miên được Thẩm Vực thích.    
 
Bản thân Lọ Lem không có chút quang hoàn nào, chính hoàng tử đã chọn cô nên cô mới biến thành nhân vật chính trong truyện cổ tích.    
 
Kiều Chi Vãn cho rằng như vậy.   
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Miên không biết gì về cuộc đối thoại giữa Kiều Chi Vãn và Nguyễn Diễm Mai.    
 
Cô đang đứng giữa thang máy, thang máy chầm chậm đi lên, tiếng máy chạy vang lên bên tai cô, rút ​​ra tất cả những lời Kiều Chi Vãn đã nói với cô.    
 
Lúc này Trần Miên đang suy nghĩ hóa ra lối sống của con người trên thế giới này thực sự có thể khác nhau như vậy.    
 
Khi Kiều Chi Vãn đến công viên giải trí, cô đang làm gì, có lẽ cô đang vừa trông cửa hàng tiện lợi vừa nhớ lại trong đầu nội dung bài giảng ngày đó của giáo viên.    
 
Lúc gia đình Kiều Chi Vãn đi dã ngoại thì cô đang làm gì? Có lẽ đang trốn trong nhà, dùng ngọn đèn mờ để cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, vừa chịu đựng cơn buồn ngủ vừa ghi nhớ bài học.    
 
Như thể có một con ve sầu mùa hè bò ra khỏi trái tim cô, ríu rít nói với Trần Miên: thừa nhận đi, cô đang hâm mộ Kiều Chi Vãn, cô hâm mộ cô ta không tốn sức chút nào đã có thể sống trong hoàn cảnh tốt đẹp, cô hâm mộ ưu phiền lớn nhất của cô ta chỉ là ngưỡng mộ người con trai mình thích thích người khác.    
 
Trần Miên, cô không hề thờ ơ như cô nghĩ.    
 
Hơi thở của Trần Miên trở nên nặng nề hơn.    
 
Cô như bị lấy đi không khí, từ từ ngồi xổm xuống.   
 
Không gian khép kín là lớp vỏ bảo vệ tốt nhất. Cô ôm đầu gối tựa vào góc, trong thời gian năm tầng cuối cùng, cô lại giấu nỗi buồn vào tận đáy lòng, khi giọt lệ nơi khóe mắt cô bị lau đi, đúng lúc đó có tiếng ting và cửa thang máy mở ra.
 
Trần Miên vừa định đứng dậy thì đã nhìn thấy có người đang đứng ở cửa.
 
Thẩm Vực.    
 
Anh đang nhìn cô.    
 
Sau đó bước vào thang máy, cúi người đưa tay ra trước mặt cô.    
 
“Ngồi xổm làm gì, đứng lên đi, tôi dẫn cậu về nhà.”     
 
Thật tục tằng.    
 
Cũ rích, không mới mẻ chút nào.    
 

Mỗi lần cô không kiểm soát được cảm xúc của mình đều gặp phải Thẩm Vực.    
 
Dường như ông trời đã đóng đinh chữ vận mệnh đã sắp đặt sẵn lên người của bọn họ.    
 
Nhưng vào giờ phút này, đôi tay chỉ vươn về phía cô và hai chữ về nhà.
 
Đều khiến Trần Miên được giải thoát khỏi cảm giác không trọng lực, giống như sóng vỗ vào chân, gió biển thổi qua, không khí u ám bị cuốn đi, sắc trời tràn vào từng chút một, ánh sáng tràn vào từ cửa thang máy đang mở
 
“Thẩm Vực.” Cô cắn mảnh tuyết tan cuối cùng ở cuối mùa đông và gọi tên anh.    
 
Cô ngẩng mặt lên, hàng mi ẩm ướt của cô không thể che giấu được nữa. Cô không nắm lấy bàn tay anh đưa ra mà chỉ nói với anh: “Có thể ôm tôi một cái được không?”     
 
Trần Miên dựa vào đó, giống như một con mèo con bị bỏ rơi.    
 
Cô yếu ớt kêu cứu, có lẽ chính cô cũng không nhận ra trong giọng nói còn có một chút run rẩy.    
 
Sự mạnh mẽ và bình tĩnh mà cô từng giả vờ trước đây không còn nữa, như một viên đá lạnh ném vào nước sôi, ngay lập tức biến mất.
 
Cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi.    
 
Cô đã bước đi một mình trong bóng tối quá lâu, không ngừng ám chỉ bản thân rằng điều đó không quan trọng, mọi người chỉ đang gánh một gánh nặng lớn rồi tiến về phía trước thôi.    
 
Nhưng làm sao có thể để những người chưa từng nhìn thấy ánh sáng nhìn thấy bộ dáng vẻ thật sự của cuộc sống.    
 
Sự xuất hiện của Nguyễn Diễm Mai lại lần nữa xé mở vết thương đã kết vảy, máu chảy ra, tin nhắn điện thoại từ Trần Tống đã bị chặn cứ tiếp nối nhau. Bố của người khác là siêu anh hùng của con gái, bố của cô là ác mộng lớn nhất của cô.    

 
Cô tựa người vào đó, cơ thể run rẩy.    
 
Thẩm Vực đi vào.    
 
Cửa thang máy lại đóng lại sau thời gian chờ đợi.
 
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, cô bị ai đó ôm vào lòng.    
 
Thiếu niên ngồi xổm xuống, khom người, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô, dùng bàn tay đặt ở sau gáy nhẹ nhàng vuốt tóc cô.    
 
Anh nói.    
 
“Trần Miên, tôi đỡ lấy cậu.”     
 
Khi cô rơi xuống.    
 
Anh đỡ lấy cô. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận