Ngủ say trên đảo nhỏ

Thẩm Vực thừa nhận Trần Miên rất đặc biệt.
 
Giống như bây giờ, rõ ràng anh có thể lạnh lùng đáp lại hoặc quay người bỏ đi như đối với những cô gái khác, nhưng khi đứng trước mặt Trần Miên, anh không thể làm được.
 
Chỗ áo ướt trên vai anh đến giờ vẫn chưa khô, làn gió đêm thổi qua khiến anh thoáng cảm thấy lạnh, tất cả là do cô gái này vừa khóc, cô gầy đến nỗi ôm vào lòng rồi vẫn thấy cánh tay lạnh cóng. Không biết cơ với thịt đã đi đâu hết rồi? Còn không bằng một con mèo hoang đi lang thang trong trường, con mèo còn giỏi hơn cô ở khoản làm nũng, lúc đi tìm thức ăn còn biết kêu meo meo. Nhưng Trần Miên lại cứng đầu như vậy, chỉ biết dùng đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào bạn, khi cần giúp đỡ mới nói vài câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn gọi cả họ lẫn tên của anh.
 
Thẩm Vực.
 
Cậu giúp tôi đi.
 
Cậu ôm tôi đi.
 
Đúng là mềm yếu, muốn chiếm hữu cũng đúng, nhưng nếu định nghĩa chỉ bằng điều này thì quá phiến diện rồi.
 
Thẩm Vực buông ra, cũng không thèm tranh cãi với cô, cầm bút trên bàn lên vẽ vài nét tùy ý lên tờ giấy nháp: “Được, cậu là cái này.”

 
Bức tranh vẽ nguệch ngoạc, bên dưới viết hai chữ "Trần Miên".
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chữ viết dài dài, thẳng đứng, lối viết đảo ngược.
 
Trần Miên nhìn chằm chằm một lúc, sau đó chỉ vào bức tranh, hỏi: "Ngón tay cái?"
 
“Không phải, là bức Thanh Minh Thượng Hà.” Thẩm Vực nói dối không vấp tí nào.
 
Trần Miên lười nói chuyện với anh, cô cầm bút bắt đầu sửa bài, cô trải bài ra, từ khi bắt đầu đếm ngược một trăm ngày, mỗi kỳ thi hàng tháng đều tuân thủ nghiêm ngặt hình thức thi tuyển sinh đại học. Bài thi nghệ thuật đạt tối đa 300 điểm, bài luận lịch sử chính trị đạt tối đa 300 điểm, có ba bài thi diễn ra liên tiếp, điểm mỗi bài không dưới 90 điểm, điểm cho hiệu suất ổn định có thể đạt 270 điểm.
 
Thẩm Vực cũng xem điểm trên tờ giấy, hỏi cô: “Cậu định thi vào trường đại học nào?”
 
Trần Miên nhất thời không khống chế được lực cầm bút, ​​đầu bút đỏ vạch ra một đường dài, cô lấy băng chỉnh sửa trong túi bút ra, che lại rồi nói với Thẩm Vực: “Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó."
 
Điểm số hiện tại của Trần Miên được coi là ổn định, điểm số của cô gần như ngang nhau trong tất cả các bài kiểm tra, bao gồm 270 điểm môn nghệ thuật tổng hợp, phạm vi từ 125 đến 135 điểm môn ngữ văn và khoảng từ 130 đến 135 điểm môn tiếng Anh. Môn duy nhất cản trở cô là môn toán. Cô thường chỉ đạt được khoảng 110 điểm trên thang 150 điểm.
 
Nhìn chung, điểm số lên tới 630. Một cuốn thì ổn định, nhưng cuốn nặng thì hơi yếu.
 
Thẩm Vực lật bài kiểm tra toán của Trần Miên ra, bài lựa chọn điền trống không sai nhiều lắm, phần hình học đều bị trừ điểm, những câu hỏi lớn cô viết khá đơn giản, những câu không biết cô bỏ trống, dành thời gian cho những câu biết làm. Đây có lẽ là điều mà giáo viên chủ nhiệm đã dạy bọn cô. Đó là không nên lãng phí thời gian cho những câu hỏi không biết cách giải.
 
Thẩm Vực gõ nhẹ nắp bút lên bàn, nói với Trần Miên: “Cậu có muốn học cùng trường đại học với tôi không?”
 
Giọng điệu nhẹ tênh, nghe như đang nói đùa.
 
"Nói chuyện sau đi."
 
Giọng nói của Trần Miên nhẹ nhàng, vừa nói cô vừa lật trang bài kiểm tra.
 

Cô vốn tưởng Thẩm Vực sẽ nói thêm gì đó về chủ đề này, nhưng rốt cuộc anh lại không nói thêm gì.
 
Anh chỉ buông bút, đứng dậy đi vào nhà.
 
Cô ngồi đó viết mấy chữ rồi không viết tiếp được, quay đầu nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn tập đề lần nữa, cô không muốn tiếp tục xem lại, thế là lập tức thu dọn đồ đạc, cất hết vào trong cặp sách của mình. Bỗng cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo bên trong cặp.
 
Đó là tin nhắn Tống Ngải gửi cho cô.
 
Mở ra chỉ có năm chữ.
 
"Trần Tống đang tìm cô"
 
Không có dấu chấm câu, tin nhắn được gửi vào sáng nay.
 
Trần Miên không hề ngạc nhiên.
 
Cô đã ở bên Trần Tống gần mười bảy năm cuộc đời, lúc cô rời đi, cô đã mong đợi Trần Tống sẽ tìm kiếm mình.
 
Nhưng Thịnh Thế Hào Đình vẫn luôn được đảm bảo an ninh, muốn ra vào khu dân cư phải có thẻ phòng, mỗi tòa nhà đều yêu cầu dấu vân tay mới có thể mở khóa, không phải ai cũng có thể vào đây. Nếu xảy ra tình huống nguy hiểm, người ở có thể bấm nút video cạnh chuông cửa và gọi cho văn phòng quản lý, sẽ có người đến ngay.
 
Cô gửi lại lời cảm ơn tới Tống Ngải.
 

Cô không thường xuyên xem điện thoại, trước đây khi cô tới làm việc nhà cho Trần Nhân mới thỉnh thoảng xem qua nó, nhưng kể từ khi Trần Nhân phát hiện ra cô có liên quan đến Thẩm Vực thì đã không còn tìm cô nữa. Thế là Trần Miên càng ít khi nhìn vào điện thoại hơn, điều này dẫn đến hàng núi tin nhắn mỗi khi cô mở điện thoại ra.
 
Triệu Lị Lị biết cô không ỷ lại vào mấy thiết bị điện tử này nhưng lại bị ám ảnh bởi việc chia sẻ, mỗi khi nhìn thấy những tin tức hay tin đồn thú vị trong trường đều chuyển tiếp cho cô đọc, sau khi Trần Miên trả lời tin nhắn của Tống Ngải, cô mở tin nhắn của Triệu Lị Lị ra, tin nhắn mới nhất là những gì cô đã đọc trên confession.
 
Confession là một web bí mật do học sinh trường trung học Tuy Bắc điều hành, nghe thì có vẻ như vậy nhưng thực chất nó chỉ là một không gian QQ nơi các tài khoản riêng nhận bài đăng. Triệu Lị Lị từng phổ cập cho Trần Miên rằng tài khoản này ban đầu là của một đàn chị cách đây nhiều năm, từng đăng rất nhiều chàng trai chị ấy thích trong không gian, sau đó vô tình bị phát hiện. Phong cách vẽ tranh của chị ấy dần trở nên lệch lạc. Mọi người bắt đầu gửi bài viết cho chị ấy, dần dần nó đã phát triển thành một nơi chuyên đăng confession.
 
Sau khi tốt nghiệp, vị đàn chị này đã tìm được người quản lý page thay, cứ thế từ thế hệ học sinh này sang thế hệ học sinh khác, nội bộ đám học sinh biết với nhau, phải cấp thẻ học sinh thì mới được kết bạn, làm vậy để ngăn cản giáo viên phát hiện ra chuyện yêu sớm của đám học sinh.
 
Triệu Lị Lị gửi đến một ảnh chụp màn hình.
 
[Nhãn của Ban Chính trị Tư tưởng (Lưu ý: Confession của trường trung học cơ sở Tuy Bắc.)]
 
Nhận bài, tường, chuyện là thế này: Hôm thứ năm khi chúng tôi chuẩn bị tự học buổi tối, tôi và bạn tôi đi tắt lên cầu thang gần phòng giáo viên cấp ba. Chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Tôi và bạn tôi nhìn thấy Sy trong lớp khoa học và cm trong lớp nghệ thuật tự do đang hôn nhau trong phòng vệ sinh. Ai mà hiểu được? Tôi luôn nghĩ sy và qzw có gì đó. Thậm chí tôi còn nói với bạn tôi rằng bọn họ rất hợp nhau. Ai biết được họ lại tan vỡ nhanh thế? Tôi rất thích qzw, cậu ấy xinh đẹp, có trái tim nhân hậu, tính cách cũng tốt. Trước đây tôi cùng lớp thể dục với cậu ấy, lúc tôi đổ mồ hôi đầm đìa, trong người không mang theo giấy lau. Người đẹp đã đưa cho tôi tờ giấy, nghĩ mà đau lòng quá.
 
Vô danh. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận