Ngủ say trên đảo nhỏ

Bên dưới khu bình luận có rất nhiều dấu chấm hỏi, Triệu Lị Lị đã khoanh tròn bằng mực đỏ một vài dấu hỏi trong số đó.
 
Lần trước tôi nhìn thấy qzw và sy ở căng tin, cứ tưởng bọn họ ăn một mình, không lâu sau có một nhóm người đến, hai người cũng không có giao tiếp gì với nhau, nói thật là tôi đã nghe mấy tin đồ của sy trong suốt thời gian tôi học ở Tuy Bắc. Mà tin đồn dù đúng hay sai cuối cùng cũng sẽ được giải quyết. Tôi thực sự chưa từng nghe chuyện sy có yêu đương với ai. Ý ​​​​tôi là, đừng vội phán. Tôi cảm thấy Sy được giáo dục khá nghiêm khắc, có lẽ không phải kiểu người sẽ yêu sớm đâu.
 
Nụ hôn là thật hay giả? Không đủ đâu nhỉ, giữa cm và sy thực chất có qua lại không? Thành thật mà nói, tôi còn không nghĩ bọn họ biết nhau, tôi hơi nghi ngờ về tính xác thực, hơn nữa, theo người ở trên nói, quả thực là như vậy, tôi đã thấy họ đi dạo cùng nhau trong khoảng thời gian xảy ra tin đồn. sy và qzw đang ở thời kỳ đỉnh cao, suốt quá trình chỉ có qzw ở đó nói chuyện, sy có vẻ khá lạnh lùng, như thể chẳng có chuyện gì để nói vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lilili Lilili: "Chắc chắn rồi, tớ học bài ban đêm mệt mỏi, xem qua phần bình luận của cậu và Thẩm Vực, thấy mấy chuyện này giống như đào mộ lên, nhưng sao lại khác với những gì tớ và bạn bè nói?"
 
Lilili Lilili: "Bạn bè lớp mỹ thuật của tôi có quan hệ rất tốt với Kiều Chi Vãn, cậu ấy nói Kiều Chi Vãn trước giờ vẫn luôn thích Thẩm Vực, nhưng họ chưa từng liên lạc với nhau, cho đến khi cùng nhau tụ họp ăn chung mới thực sự biết nhau, Thẩm Vực còn tiện đường đưa Kiều Chi Vãn về nhà, như vậy không có biến thì còn là gì?"
 
Lilili Lilili: "Chính là rất tin tưởng. Tớ rất hy vọng Kiều Chi Vãn sẽ hạ gục Thẩm Vực. Không phải vì lý do gì khác, chỉ là tớ không thể chịu đựng được Lâm Lâm và Trần Nhân. Nếu bọn họ không vui, thì tớ sẽ hạnh phúc.”
 
Trần Miên nhìn thấy dòng chữ Thẩm Vực đưa Kiều Chi Vãn về nhà, ngoan tay nhất thời khựng lại.
 
Như có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra, cô hỏi Triệu Lị Lị: "Thẩm Vực đưa Kiều Chi Vãn về nhà khi nào?"
 
Triệu Lị Lị không ngờ Trần Miên sẽ trả lời nên cô ấy chỉ đơn giản coi Trần Miên như một cái hố cây, thấy cô hồi âm, cô ấy mới ngớ ra.
 

May mắn thay, cô ấy chưa từng xóa lịch sử trò chuyện của mình, Triệu Lị Lị lục lại cuộc trò chuyện với bạn cùng lớp nghệ thuật, lướt qua lên một chút là thấy ngày tháng trò chuyện, lập tức nói với Trần Miên, là khoảng ngày 20 tháng trước. Làm sao vậy?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày 20 tháng trước.
 
Thẩm Vực yêu cầu một cái hôn từ cô, Trần Tống từ tiệm mạt chược trở về, Thẩm Vực gửi tin nhắn cho cô.
 
Về sau, cô và Thẩm Vực xảy ra chiến tranh lạnh, tin đồn về Thẩm Vực và Kiều Chi Vãn lan khắp trường học, Kiều Chi Vãn đến nhà Thẩm Vực ăn tối, buổi tối Trần Tống gõ cửa nhà cô, cô không còn cách nào khác phải cầu cứu Thẩm Vực, khi chuyển đến Thịnh Thế Hào Đình, cô gặp Nguyễn Diễm Mai, biết được Nguyễn Diễm Mai chính là mẹ kế của Kiều Chi Vãn.
 
Tất cả các chi tiết đều xâu chuỗi lại với nhau.
 
Đêm đó, khi cô nhìn thấy Trần Tống và Tống Ngải làm tình, thậm chí còn bị Trần Tống nhìn bằng ánh mắt quấy rối, cô đã phải trốn ở chỗ anh, trong lòng thầm muốn Trần Tống phải chết.
 
Nhưng Thẩm Vực lại không hỏi gì, chỉ chào cô một tiếng.
 
Thẩm Vực cố ý làm vậy.
 
Lời này vừa nói ra, Trần Miên không hiểu sao lại rùng mình, cửa đóng kín từ bên trong giống như bị cảm ứng mở ra, Thẩm Vực đi vào phòng có phòng tắm, tắm xong đi ra, tóc ướt, thay bộ đồ ngủ màu xám, dưới ánh đèn ấm áp, toàn thân anh trông thật mềm mại, toát ra khí chất nhu hòa, giống như loài sói đội lốt cừu.
 

Chiếc điện thoại được đặt úp ngược trên bàn.
 
Trần Miên nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Cậu đã sớm biết tôi muốn sống một mình rồi phải không?”
 
Câu hỏi này không đầu không cuối, thậm chí còn không liên quan đến cuộc trò chuyện bị gián đoạn giữa hai người trước đó, nhưng Thẩm Vực thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đã sớm biết rồi.”
 
"Từ khi nào cậu biết mẹ kế của Kiều Chi Vãn là mẹ ruột của tôi?"
 
"Khi tôi đưa cậu ấy về, trông hai người rất giống nhau, không khó để tra ra."
 
"Cậu cố ý tiếp cận Kiều Chi Vãn sao?"
 
"Trần Miên, cậu có thể hỏi trực tiếp hơn chút." Thẩm Vực đi về phía cô, bóng đen đi tới, che mất ánh sáng phía trên đầu cô, anh cúi xuống, đưa tay nhặt điện thoại di động của Trần Miên trên bàn lên, màn hình vẫn chưa tắt, lịch sử trò chuyện của cô và Triệu Lị Lị cứ thế bị lộ trước mắt anh.
 
Anh cười, nói với Trần Miên: "Bỏ gần tìm xa không phải là ý hay. Cậu có thể trực tiếp hỏi tôi, xem xem tôi có đang lợi dụng Kiều Chi Vãn không."
 
Nước nhỏ giọt xuống bàn, vết nước loang ra.
 

"Không phải cậu lợi dụng Kiều Chi Vãn, mà là lợi dụng Nguyễn Diễm Mai."
 
Trần Miên đã hiểu Thẩm Vực định làm gì, mượn dao giết người là điểm mạnh của Thẩm Vực, giống như sau khi bị từ chối một nụ hôn khiến Trần Tống về nhà thay anh đánh thức cô.
 
Anh không phải kiểu người tốt bụng, Trần Miên biết điều này khi cô tìm đến anh, một người trong sáng lương thiện sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp nguy, sẽ không cầm ô rồi chìa tay về phía cô, hỏi cô có muốn ngủ với anh trong cái đêm hai năm về trước không.
 
Thẩm Vực rõ ràng là một thương nhân rất tinh thông.
 
"Trần Tống sẽ đến gặp tôi. Chỉ cần ông ta đến đây thì chắc chắn sẽ gặp phải Nguyễn Diễm Mai."
 
Chỉ cần chạm mặt nhau, tầm nhìn của họ chắc chắn sẽ thay đổi, dù sao đối với Trần Tống, Trần Miên chỉ là một sinh viên nghèo không có tiền mấy, nhưng Nguyễn Diễm Mai thì khác, Nguyễn Diễm Mai là vợ cũ của ông ta, đã từng ngủ chung giường với ông ta nhiều lần rồi.
 
Đối với những người như Trần Tống, cho dù Nguyễn Diễm Mai có rời bỏ ông ta thì điều đó cũng tương đương với đống tài sản cá nhân của ông ta thôi.
 
Chỉ một món đồ cá nhân đã kéo theo đẳng cấp của ông ta tăng vọt lên, được sống trong một khu dân cư cao cấp, mặc những bộ quần áo tinh xảo lộng lẫy, đột nhiên trở thành một người giàu có.
 
Trần Tống sao có thể chịu đựng được?
 
Nguyễn Diễm Mai vốn là người cực kỳ ích kỷ, vừa nhìn thấy cô đã cảnh giác  chứ đừng nói đến Trần Tống.
 
Hai người đều có suy nghĩ riêng, chỉ cần nhìn thấy nhau, họ sẽ giải thích cặn kẽ việc cực kỳ ghen tị khi kẻ thù gặp nhau.
 

“Còn Tống Ngải thì sao?” Trần Miên hỏi anh.
 
Thẩm Vực vừa tắm xong, trên người còn có mùi chanh tươi, mùi tươi mát xộc vào mũi, anh ngồi xuống bàn uống nước.
 
Giống như một người thầy luôn giải đáp mối nghi hoặc trong lòng cho học sinh, anh nói với Trần Miên: "Thưa, trong tay cậu không thể chỉ có một quân cờ."
 
Mỗi quân cờ đều phải để ở nơi cần thiết.
 
Nguyễn Diễm Mai cảm thấy bất an trước sự xuất hiện của Trần Miên, và sự ra đi của bà đã khiến ông ta bắt đầu tìm kiếm.
 
Sau một lúc im lặng.
 
Trần Miên hỏi anh: "Câu hỏi cuối cùng. Cậu làm như vậy chỉ để giúp tôi thoát khỏi Trần Tống sao?"
 
Gió thổi xào xạc, màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn phía trên sáng rực.
 
“Không phải câu trả lời đã rõ rồi sao?”
 
Thẩm Vực nói với cô: “Trần Miên, tôi chỉ muốn cậu đi về phía tôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận