Triệu Lị Lị khá ngạc nhiên khi Kiều Chi Vãn mời cô ấy tham dự buổi hòa nhạc, dù thế nào cô ấy cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc Trần Miên và Kiều Chi Vãn đã gặp nhau ở đâu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô ấy mới nghĩ đến khả năng cùng lúc xuất hiện trên trang confession, có quan hệ với cùng một người đàn ông, nhưng lập luận này nhanh chóng bị cô ấy bác bỏ, không hiểu sao, Triệu Lị Lị lại tin Trần Miên và Thẩm Vực không thể có chuyện gì được.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dòng suy nghĩ của cô ấy cũng bị tiếng chuông vào học cắt ngang, dù có nói nhảm cỡ nào cũng đành phải nhường chỗ cho bài kiểm tra.
Chớp mắt một ngày nữa trôi qua, vừa tan học, Trần Kha lại đếm ngược thêm một ngày đến ngày thi đại học trên tấm bảng đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sáu mươi mốt xuống còn sáu mươi.
Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.
Lưu Tuấn Kiệt mang theo tâm trạng hiếm khi nhìn tấm bảng đen, anh ta quay lại nói với Trần Miên và Triệu Lị Lị: "Trong vòng chưa đầy hai tháng nữa, chúng ta ai cũng sẽ đi theo con đường riêng của mình."
Điều này nghe có vẻ hơi buồn nôn, ban đầu Trần Miên không biết rõ lắm về Lưu Tuấn Kiệt, chỉ sau sự việc của Lâm Lâm, họ mới quen nhau và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Người ta thường nói đám con trai luôn hướng ngoại và vui vẻ. Bình thường chỉ chào nhau vài lần rồi thành bạn ngồi cùng bàn, rồi dần dần coi mọi người như bạn bè.
Cô không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc của mình.
Triệu Lị Lị ở bên cạnh cô là người làm động tác nôn oẹ đầu tiên, nói với cái giọng thô lỗ: "Tớ lại hy vọng chúng ta lập tức chia tay với cậu ngay bây giờ." Sau đó, cô ấy chắp hai tay lại làm động tác cúi lạy: "Nguyện quãng đời còn lại của tớ không còn vướng phải mấy chuyện yêu đương."
Lưu Tuấn Kiệt bị những lời này chọc thủng cả phổi, gần như cả lớp Văn 3 đều biết việc anh ta tỏ tình thất bại với Lâm Lâm, vì chuyện này mà anh ta thường xuyên bị người khác trêu chọc, Lâm Lâm chơi thân với mọi người trong lớp âm nhạc, dần dần trở nên ít nói hơn với các thành viên trong lớp, sau đó ngày càng có nhiều người ghét cô ấy, cũng ngày càng nhiều người chế giễu Lưu Tuấn Kiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Tuấn Kiệt đang định chửi rủa thì nghe thấy đội viên thể thao ở hàng ghế đầu gần cửa sau hét lên: "Ô, sao anh Vực của em lại ở đây?"
Uỷ viên thể thao là người được Thẩm Vực tặng giày thể thao trong ngày sinh nhật, cậu ta thích chơi bóng rổ, có rất nhiều bạn bè, có thể coi là một cậu bạn khá hòa đồng trong lớp Văn 3.
Giọng nói của cậu ta khiến nửa lớp nhìn sang, Lưu Tuấn Kiệt đặt tay lên bàn của Trần Miên, quay đầu lại nhìn như muốn xem náo nhiệt, bỗng bắt gặp ánh mắt Thẩm Vực đang nhìn mình.
Lưu Tuấn Kiệt sửng sốt, tưởng mình bị ảo giác, dịch sang một bên mới phát hiện Thẩm Vực vẫn đang nhìn mình.
Anh ta hơi do dự hỏi: “Tìm, tìm tôi à?”
Kết quả, anh ta nhìn thấy Thẩm Vực tựa ở cửa không đi vào. Ủy viên ban thể thao lớp anh ta đứng cạnh như một bà cô, vung tay về phía lớp, giọng điệu rất hào hùng nói: “Anh cứ tuỳ ý chọn một người trong lớp em, em sẽ dẫn người đó ra ngoài."
Lưu Tuấn Kiệt đứng dậy, nói: "Có lẽ là đang tìm tôi?"
Anh ta vừa dùng lực dưới chân đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Vực.
"Tìm bạn cùng lớp của bạn học Trần Miên."
Lưu Tuấn Kiệt lập tức chửi thề một tiếng, ba chữ "đáng xấu hổ" đã ở trên môi lại phải nghẹn ngào nuốt lại, đang định quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Lị Lị trông còn giống ăn phải phân hơn cả mình. Trông như kiểu vừa tè ra quần xong bị người ta phát hiện, anh ta nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Trần Miên đang thu dọn đồ đạc với vẻ mặt kinh ngạc.
Người duy nhất có thể bình tĩnh được chính là người có liên quan.
Sự nổi tiếng của confession vẫn chưa qua đi, nhiều người cũng giống như Lưu Tuấn Kiệt, thỉnh thoảng nhìn Trần Miên và Thẩm Vực, ánh mắt tò mò của họ đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Trần Miên xách một chiếc túi đi về phía cửa sau rồi dừng lại trước mặt Thẩm Vực.
Nhìn thì giống như tỏ tình, nhưng kết quả Trần Miên đi ngang qua mà không thèm nhìn Thẩm Vực, mặt Thẩm Vực cũng không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn cười nói với ủy ban thể thao đang ngơ ngác, tạm biệt rồi đi theo Trần Miên.
Hai bóng người lần lượt đi ngang qua cửa sổ.
Mãi cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất ở góc đường mới nghe thấy có người phát ra âm thanh, giống như tiếng mở công tắc, sau khi âm thanh này phát ra là một loạt tiếng chết tiệt.
"Có phải tớ thi đến đần người rồi không? Thẩm Vực tới đây gặp Trần Miên à?"
"Chết tiệt, không phải họ thực sự hôn nhau trong nhà vệ sinh đấy chứ?"
"Họ dính líu đến nhau khi nào vậy? Cậu cũng không thấy họ nói chuyện với nhau phải không?"
"Có lẽ là khi vào phòng vệ sinh?"
"..."
Họ rời đi để lại một bầu không khí náo nhiệt trong lớp, suốt chặng đường đến cổng trường đều có người theo dõi họ.
Trần Miên không để ý đến người khác, cứ thế đi về phía trước, mãi đến khi ra khỏi cổng trường, mới có người giật lấy cặp sách của cô, Thẩm Vực đi theo phía sau.
Anh lười biếng nói với cô: "Đi đâu đấy? Lên xe đi."
Là nói xe tài xế đỗ ở cổng trường, Trần Miên dừng lại hỏi Thẩm Vực: “Tôi không thể tự đi bộ về được sao?”
"Có, nếu cậu muốn gặp Trần Tống ở cổng khu chung cư."
Những lời này khiến Trần Miên cau mày, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, có người kéo quai cặp sách của cô, dẫn cô vào xe như dắt chó đi dạo rồi đóng cửa xe lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy vô số những cặp mắt toát lên vẻ kinh ngạc, lượng thông tin trong mắt họ vô cùng đặc sắc, chỉ có thể tóm gọn trong hai từ: "Chết tiệt."
Cô ngồi thẳng dậy, cởi cặp sách đang đeo trên vai, ôm vào lòng, mở khóa, lấy vé xem hòa nhạc Kiều Chi Vãn đưa cho Thẩm Vực: “Đây là của Kiều Chi Vãn.”
Thẩm Vực đang nhìn điện thoại di động, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thấy tấm vé, anh không lấy, cô giơ lên xem giờ, nói: “Chiều thứ bảy, định đi nên giữ lấy?"
“Tôi không biết.” Trần Miên dừng tay lại, đặt tấm vé vào giữa hai người: "Tôi đại khái biết cô ta muốn nói chuyện gì với tôi, ngoại trừ anh và Nguyễn Diễm Mai ra, nhưng hai chủ đề này, tôi không có gì để nói, hơn nữa…"
Cô chỉ vào năm chữ Miyazaki Hayao viết trên tấm vé và nói với Thẩm Vực: “Tôi cũng chưa xem phim của Miyazaki Hayao bao giờ.”
Giọng cô vô cùng bình tĩnh, nói xong mới nhìn về phía Thẩm Vực.
Trong mắt cô hiện lên vẻ dò hỏi, như đang hỏi ý kiến anh, hỏi anh có nên đi không.
Thẩm Vực trầm mặc một lát, mới nói: “Tối nay đừng học nữa.”
Trần Miên sửng sốt, đang định hỏi tại sao, lại nghe Thẩm Vực nói với cô: "Tôi vẫn chưa xem phim này. Tối nay chúng ta xem nhé? Phòng video ở nhà tôi còn chưa dùng."
Xe rẽ vào một góc cua, chuẩn bị tiến vào Thịnh Thế Hào Đình, Trần Miên nhìn thấy Trần Tống đang lảng vảng ở cửa, hai tay đút túi quần, đầu cúi xuống châm một điếu thuốc, ngước mắt nhìn qua nhìn lại mấy hồi. Lúc xe anh đi ngang qua, ánh mắt của ông ta dừng lại trên xe một lúc, cổng mở ra, xe chạy vào, Trần Tống cũng không nhìn nữa mà nhìn về phía trước.
Ông ta không nhìn thấy cô.
Trần Miên dời ánh mắt đi, nhìn Thẩm Vực, sau đó nói với anh: "Được, chúng ta xem."
Phòng video vốn là một phòng ngủ, chiếc ghế sofa màu xám đậm nhìn to ngang với một chiếc giường, trong căn phòng tối mờ trông có vẻ nguy hiểm, cả hai người đều đã tắm xong, Thẩm Vực nói thay quần áo thoải mái rồi sẽ quay lại, cho nên Trần Miên thay đồ, mặc đồ ngủ đi vào, lại thấy Thẩm Vực vẫn mặc đồng phục, ngồi đó xem phim.
Có rất nhiều thứ để lựa chọn, bìa đều là anime, Thẩm Vực cầm điều khiển từ xa lướt từ Spirited Away đến Lâu đài bay của pháp sư Howl rồi đến Nàng tiên cá trên vách đá, lựa chọn cuối cùng khiến cô có chút đau đầu.
Anh không thích xem phim mấy, cũng rất ít xem phim hoạt hình, khi còn nhỏ anh cùng đám Du Hoài xem Ultraman và pikachu, khi đó mọi người đều tin vào ánh sáng, chỉ có Thẩm Vực là người duy nhất dập tắt ánh sáng của bọn nhỏ, anh nói: "Trên đời không có Ultraman hay Pikachu đâu."
Du Hoài khóc đến chảy nước mũi, còn đánh nhau với Thẩm Vực mấy lần, cuối cùng người lớn đến can ngăn cả hai.
Từ đó về sau không có ai mời Thẩm Vực cùng xem những thứ này nữa.
Bây giờ anh lại ở đây lật từng cái đĩa, từng đĩa một, cảm thấy mình khá ngu ngốc.
Màn hình vẫn hiện câu hỏi trên Baidu.
Bộ nào của Miyazaki Hayao nổi tiếng nhất?
Kết quả câu trả lời liệt kê ra mười tác phẩm.