Ngủ say trên đảo nhỏ

Anh lại hỏi kiểu khác: Nên đưa các cô gái đi xem phim nào của Miyazaki Hayao?
 
Câu trả lời của Baidu: 16 bộ phim hoạt hình chữa lành của Miyazaki Hayao mà các cô gái thích xem!
 
Thẩm Vực:...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Miên ngồi bên cạnh anh, nhìn điện thoại rồi lại nhìn lên màn hình.
 
Nói với Thẩm Vực: “Là bộ này.”
 
Con trỏ chuột dừng lại ở dòng chữ Spirited Away.
 
Chiếc điện thoại di động bên cạnh đã lâu không có ai chạm vào, màn hình tắt ngúm.
 
Căn phòng kín gió, không có cửa sổ, máy điều hòa trung tâm đang bật, phả ra làn gió mát lạnh vào những đêm cuối xuân tháng Tư.
 
Thẩm Vực trực tiếp nhấn nút, sau đó ném cho cô cái chăn bên cạnh.
 
Cả hai đều không nói gì nữa, khoảng cách giữa họ không quá xa cũng không quá gần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc phim trôi chảy lặng lẽ, thế giới hoạt hình tuyệt vời đầy màu sắc hiện ra.
 
Thẩm Vực nghĩ tới mấy câu trả lời trên Baidu, nói là dẫn bạn gái đi xem phim này, cuối cùng khiến người ta khóc.
 
Anh liếc nhìn Trần Miên, khuôn mặt cô không có biểu cảm gì, đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng của màn hình, cô ngoan ngoãn đắp chăn, mái tóc dài được buộc cao, ren trắng trên cổ áo bộ đồ ngủ màu hồng của cô phản chiếu vùng hoang dã trên màn hình màu xanh lá cây.
 
Toàn bộ mọi thứ trông mềm mại, giống như một phần của một bộ phim.
 

Giống như nhân vật nữ chính bộ phim hoạt hình này.
 
Trần Miên tựa hồ không chú ý tới Thẩm Vực đang nhìn mình, hai tay ôm đầu gối, tựa cằm vào đầu gối, hỏi Thẩm Vực: “Cậu thích chàng trai vô diện kia không?”
 
"Cái quái gì?"
 
Trần Miên đưa tay ra chỉ vào màn hình.
 
Lúc này Thẩm Vực mới nhìn lên màn hình.
 
Chàng trai khổng lồ vô diện trên màn hình đang dụ dỗ nữ chính, tay anh ta cầm thức ăn, vàng, bạc và đồ trang sức, hỏi nữ chính có muốn chúng không.
 
Cô có muốn ăn không? Chúng ngon lắm đó.
 
Cô có muốn lấy vàng không?
 
Tôi chỉ đưa nó cho cô, không cho ai khác.
 
Cho tôi biết những gì cô muốn.
 
Tôi rất cô đơn.
 
Nước nhờn của nó bộc lộ lòng tham đối với nhân vật nữ chính, với tiếng ruồi vo ve làm nhạc nền.
 
Thẩm Vực cau mày: “Có người thực sự thích cái thứ gớm ghiếc này hả?”
 
Trần Miên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Chắc là có đó."
 
"Vậy cậu có thích không?"
 

Trần Miên không trả lời, một lúc sau lại hỏi anh: “Vậy cậu có thích Bạch Long không?”
 
Lại là thằng cha nào nữa?
 
Thẩm Vực vốn không có xem phim, lúc này anh giống như đang ở trong lớp không hiểu bài lại bị giáo viên gọi lên kiểm tra vậy.
 
Anh cất điện thoại, cầm lấy điều khiển từ xa: “Muốn tôi xem lại lần nữa không?”
 
Trần Miên mím môi, tựa cằm lên đầu gối, giọng rất nhẹ nói: “Cậu không muốn xem phim chút nào, nhưng lại xem cùng tôi, cậu sợ Kiều Chi Vãn sẽ xem thường tôi hả?"
 
Thẩm Vực lập tức cười nói: "Trần Miên, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ gì nhiều thế? Tôi chỉ tưởng cậu thích nên mới đi cùng cô ta đến buổi hoà nhạc thôi."
 
Trần Miên sửng sốt.
 
"Nếu không thì sao cậu lại đi cùng cô ta? Bình thường cậu đi chơi với tôi còn khó. Tại sao lại đi xem hòa nhạc với một người không quan trọng chứ? Không thể nào là vì áy náy được."
 
Giọng điệu rất mạnh mẽ, nhưng lại giống như vô tình thốt ra những lời đó, giả vờ bối rối, thực ra đã sớm biết Trần Miên đưa anh xem vé buổi hòa nhạc vì cô muốn anh giúp đưa ra quyết định.
 
Đôi khi Trần Miên khá mâu thuẫn, trông có vẻ lạnh lùng đáng sợ, đôi khi cô hận không thể trở thành người xấu hoàn toàn, dứt khoát làm ngơ, đi trên đường mà cứ như đang đi trên dây, cô không thể dứt khoát phớt lờ sự thê thảm của Tống Ngải, cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra sau khi lợi dụng Kiều Chi Vãn.
 
Trong lòng cô luôn có câu trả lời, nhưng có những lúc, cô lại từ chối đối diện với câu trả lời trong lòng mình.
 
Nói trắng ra là mâu thuẫn, lúc này bị Thẩm Vực nói xong, cô lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn anh, vô thức phản bác: “Tại sao tôi phải cảm thấy áy náy? Người từ chối cô ta cũng không phải là tôi.”
 
"Được, là tôi."
 
Thấy người bên cạnh không có ý định xem phim, Thẩm Vực vươn tay kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, như đang vuốt ve một con mèo, tay luồn vào trong áo cô, vuốt ve: "Sao miệng cậu cứng như xương vậy? Cậu có biết vì sao buổi tối tôi đến lớp tìm cậu không?"
 

"Không."
 
“Thật là không biết hay giả vờ như không biết?”
 
Vừa nói, anh vừa di chuyển tay, cởi khuy đồ lót của cô, oán hận nói một câu: “Tắm xong còn mặc đồ lót gì chứ?”
 
Quả thật là phải hành động vừa như một tên lưu manh lại vừa như một quân tử.
 
Trần Miên lập tức không nói nên lời, mãi đến khi có người sờ đến ngực, cô mới vô thức thở dốc: “Ừm…”
 
Thẩm Vực cười: “Ừm? Ý cậu là biết nhưng giả vờ như không biết?”
 
Trần Miên trợn mắt nhìn anh.
 
Cô biết Thẩm Vực đã chặn đường cô, đưa mối quan hệ của họ lên bàn cân, khiến cô không còn lối thoát.
 
Kiều Chi Vãn biến thành một trò đùa, Thẩm Vực đưa ra câu trả lời chính xác giữa giả và thật.
 
Mọi người đang đồn đoán về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Vực.
 
Thế là anh đi thẳng tới cửa lớp cô, trả lời bọn họ bằng hành động.
 
Cô không nói gì cả.
 
Thẩm Vực cấu vào eo cô, động đậy chân, Trần Miên nhào vào trong ngực anh.
 
"Biết ngày mai người khác sẽ nói gì không?"
 
Anh hôn lên mắt cô, hơi thở của anh phả vào da thịt cô, làm như vậy khiến cô có cảm giác được hôn lần thứ hai.
 
Hơi thở của Trần Miên không ổn định, giọng nói cũng bắt đầu hổn hển vì khó thở.
 
"Nói đi, nói là cậu vui vẻ giúp đỡ người khác, còn đưa bạn cùng lớp về nhà."
 
"Được rồi, ngày mai mọi người sẽ biết tôi chỉ giúp được một người, còn lại không thể làm được việc tốt nào khác. Cho nên, Trần Miên, tại sao cậu lại đi xem buổi hòa nhạc và bộ phim chết tiệt này trong khi cậu còn không buồn xem? Đừng lãng phí thời gian nữa. Đã đến lúc phải đối phó với những người không quan trọng. Cậu còn không mau làm mấy câu hỏi ôn tập của mình thì chi bằng làm tình với tôi đi."

 
Bộ phim không có ai xem kết thúc, nữ chính và bố mẹ cô ấy trốn thoát.
 
Bên ngoài phòng video, Trần Miên đang bị anh ôm vào chân, đưa tay ra bịt miệng Thẩm Vực nói: “Cậu phiền phức quá, đừng nói nữa.”
 
Nhưng Thẩm Vực không hề đáp lại cô, thậm chí còn thay đổi giọng điệu, nói với cô như giọng đọc thơ tình trên đài phát thanh.
 
"Tôi chỉ muốn cậu chứ không ai khác."
 
"Tôi rất cô đơn."
 
"Ở lại với tôi."
 
Lông mi của Trần Miên run lên, trái tim cô cũng rung động, bàn tay đưa ra cũng bị anh giữ lại, kéo về phía mặt anh.
 
Lông mi anh run rẩy dưới đầu ngón tay, đôi mắt đen trong veo nhìn cô như thế này.
 
Sau đó anh mỉm cười hỏi cô.
 
"Cậu thích à?"
 
Vừa rồi, giọng điệu của Trần Miên khi hỏi anh có thích người đàn ông vô diện không.
 
Giờ anh lại hỏi lại lần nữa.
 
Anh đã nói những lời tương tự mà người đàn ông vô diện đã nói với nữ chính trong phim, nhưng từ ngữ đã được thay đổi, nói lại với cô.
 
Cuối cùng hỏi cô.
 
Trần Miên, cậu có thích không?
 
Cô không nói nên lời, nhưng nhịp tim lại trả lời như tiếng trống vang lên trong đêm xuân oi bức này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận