Lúc đầu mua ghế sofa này là để thoải mái hơn trong việc coi phim, chỉ có điều sau khi mua rồi thì chưa từng dùng lần nào cả, cửa nhà này cũng là lần đầu mở ra, vẻ ngoài màu đen làm nổi bật lên da đùi màu trắng nõn của người đang ngồi lên.
Thời gian này hai người ngày nào cũng đều ôn bài rất muộn, chủ đề nói chuyện cũng trong sáng khủng khiếp.
Ngay lúc này khoảng cách lập tức được rút ngắn, vừa mới di chuyển vào ghế sofa trong phòng khách đã làm một màn đầy lộ liễu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Miên cắn môi, lúc tắm xong cô còn cố tình thay một bộ đồ ngủ có quần, điềm báo tới công chuyện cũng không thể nào tránh khỏi, tháo nút gài áo lót ra cởi bỏ đi lớp che chắn, trực tiếp lột sạch xuống.
Thẩm Vực tóm lấy ngực của cô, đầu nhũ hồng hào kề sát vào lòng bàn tay bị bao vây hoàn toàn, nhưng bàn tay người kia lại không có cử động mà cứ để im ở nơi đó, cả người cũng không có chuyên tâm, làm chuyện đó nhưng lại thất thần, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện. Anh thu con ngươi lại, tầm mắt lơ đễnh nhìn xuống phía cái eo nhỏ đang lộ ra do cặp ngực to ở phía trên đẩy vạt áo nhô lên của Trần Miên.
Anh không cử động, ngược lại khiến Trần Miên có hơi khó kháng cự.
Cô cắn môi, nhìn quần áo chỉnh tề của Thẩm Vực rồi nhìn quần áo xốc xếch của mình, cuối cùng không nhịn được mà mắng anh: "Thẩm Vực cậu bị biến thái hả... Sao, sao lại cứ thích... thích mặc đồng phục học sinh làm chuyện này chứ?"
"Là chuyện gì cơ? Tôi còn chẳng có cởi quần nữa, mò xuống cũng không được à?"
Bàn tay đang dán sát ở sau lưng người kia của Thẩm Vực di chuyển xuống, mò tới eo của cô, thật sự là làm đúng với hai chữ "mò xuống", không hề có thêm một động tác dư thừa nào nữa, sau khi sờ soạng xong thì rụt tay về rồi cứ thế mà khẽ đặt lên chân của cô. Cách một lớp vải quần ngủ thoạt nhìn thì thấy không có dùng sức, nhưng lúc Trần Miên muốn ngồi dậy thì lại không thể nhúc nhích được.
"Vậy cậu buông ra."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ôm cũng không được à?"
Cứ như thể rơi vào trong vòng lặp.
Trần Miên nghe đến hiểu rõ, Thẩm Vực là đang giở trò.
Cô hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhũn giọng hỏi anh: "Cậu muốn làm gì đây hả Thẩm Vực?"
Đi kèm với đó là đôi chút thỏa hiệp, cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Thẩm Vực lại cười, bắt chước giọng điệu của cô mà hỏi lại: "Sao cậu không trả lời câu hỏi vậy hả Trần Miên?"
Ngón tay anh bấu lấy cổ áo của cô, đầu ngón tay đẩy góc áo lên giống như cầm một chiếc ô nhỏ, màn hình chiếu phim không được chú ý tới dừng lại một lát rồi tự động chiếu một bộ phim, màn hình lần nữa sáng lên lập tức vang vọng tiếng đàn piano.
Nhịp điệu tính tang vừa mới vang lên đã bị Thẩm Vực ấn phím tạm ngưng.
Câu hỏi vừa nãy hỏi cô chính là có thích không, câu hỏi này thì phải trả lời như nào đây.
Thẩm Vực nói xong cũng không mong cầu một đáp án, buông một tay ra cầm điện thoại di động lên, Trần Miên muốn nhân cơ hội đó mà thoát khỏi người kia nhưng lại bị bàn tay đang đặt trên chân mình của Thẩm Vực trực tiếp ôm chầm lấy eo ấn ngược trở xuống, đặt mông ngồi lên trên đùi của anh.
Thẩm Vực nhìn cô: "Ngọ nguậy cái gì đó?"
Trong vô thức, cánh tay đang chống lên bụng người kia của cô đụng phải cơ bụng được ngăn cách bởi một lớp áo sơ mi của bộ đồng phục của anh.
Cứng, săn chắc, nóng bỏng.
Hiếm có khi cô phản ứng chậm như thể quên mất đi cả tên tuổi của mình như này, một lúc lâu sau đó mới sực nhớ tới mà di dời cánh tay đi.
Nhưng lúc đó thì đã không còn kịp nữa rồi.
"Ồ, hóa ra không muốn thấy tôi mặc đồng phục, là muốn làm chuyện này."
Thẩm Vực nói với giọng điệu rất lưu manh, động tác cũng không hề kém cạnh mà cởi bỏ sơ vin, cứ giữ nguyên cúc áo không cởi rồi kéo tay của Trần Miên luồn vào trong, ấn tay của người kia dán chặt lên trên bụng của mình.
Trong mắt dấy lên ý cười, trong đó viết đầy hàng chữ: Rốt cuộc thì giữa hai đứa ai mới là biến thái?
Trần Miên không kìm chế được vẻ lạnh nhạt trên mặt, súng thật đạn thật kéo tới cũng không nóng bỏng như lúc này, kiểu cơ thể tiếp xúc gần như thế làm mông dán vào thịt đùi săn chắc của anh, thi thoảng còn đột ngột phát điên lên rồi giống như cố ý trêu chọc cô vậy, hỏi cô có muốn làm hay không như thể cố tình ức hiếp người.
Hiếm khi thấy Trần Miên bị chọc đến mức bốc hỏa, da thịt bên dưới nóng bỏng căng đầy, cô muốn véo mà cũng không làm được.
Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cuộc sống này khắc nghiệt muốn chết, mỗi ngày dù có ngủ trễ như nào thì bảy giờ sáng hôm sau đều phải thức dậy đúng giờ, mỗi ngày ngoài việc học tập ra thì có thời gian rảnh sẽ đi chơi bóng cùng với bạn bè mới rèn luyện được cơ thể ưu tú như bây giờ.
"Tôi phải về đi ngủ."
Thẩm Vực đang cầm điện thoại bật Bluetooth kết nối với màn hình bèn dừng động tác lại, khẽ cười một tiếng, cũng không ngước mắt nhìn mà chỉ nhẹ nhàng bóp lấy mu bàn tay của cô, vừa chọn bài hát vừa lừa gạt: "Đừng gấp gáp, không có nói là không làm, cứ chọn bài hát trước đã. Hay là vừa xem xong bộ phim tình cảm thì sẽ làm ở đây với cậu luôn, ít nhiều gì tôi cũng chịu ảnh hưởng đôi chút mà."
Xí.
Anh vốn có đang xem đâu.
"Nữ chính tên gì?" Trần Miên hỏi anh.
"Chihiro." Thẩm Vực trả lời rất nhanh.
Trần Miên ngẩn người.
"Có bị ngốc không nhỉ, phim này có tên là Sen và Chihiro, tôi không có coi phim điện ảnh, chứ bộ không học Ngữ văn sao? Nó chính là một liên từ, nữ chính cũng không thể nào tên là Sen được, quá là khó nghe, lại cũng không phải là video quảng cáo cờ bạc."
"... Cậu im miệng đi."
Thẩm Vực hiện cũng đã chọn xong bài hát, nhấn nút phát, màn hình xuất hiện cảnh mặt trời lặn, nhịp trống bên trong khúc nhạc dạo truyền tới, là một bài hát tiếng anh.
Điện thoại dùng xong lại ném qua bên cạnh, anh như cuối cùng cũng tỉnh táo bèn đứng thẳng người lên hỏi Trần Miên như thể đang trưng cầu ý kiến: "6 bài được không?"
Trần Miên bây giờ sẽ không hỏi 6 bài gì đó.
Không phải cô nghe hiểu được từ trong lời nói của Thẩm Vực, mà là từ trong hành động của anh.
Tình ca miên man vang lên nhịp nhàng đầy ám muội, khuỷu tay của cô trụ người ngồi dậy, lại bị người kia cắn môi liếm một cái. Động tác rất quyến rũ, đôi môi ẩm ướt lập tức hôn từ trên lỗ tai của cô trở xuống, hơi thở ấm nóng truyền tới bên tai khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Đó là khu vực mẫn cảm của cô, thoáng chạm tới thôi cũng đã không nhịn được mà rụt cổ lại.
Bị hơi thở phả tới từng đợt, mỗi lần đôi môi hôn xuống đều khiến Trần Miên không nhịn được mà run rẩy.
Cứ là vào ngay lúc này, nhạc nền cũng dụ hoặc, giọng ca sĩ nam vang lên câu "babe e with me", có lẽ là vào lần làm tình ở phòng khách trước đó anh vô tình bật phát nhạc, từ đó nuôi dưỡng luôn thói quen này.
Trước khi làm tình còn phải chọn bài hát, không ai lẳng lơ bằng anh.
Trần Miên nhẫn nhịn đến khổ sở cứ gằn tên của anh, lời lẽ phát ra đều ám muội, đứt quãng như cơn mưa.
"Thẩm Vực... Cậu phiền quá..."
Nghe câu lên án này Thẩm Vực cũng không lên tiếng, chỉ hôn lên mặt của cô, môi rơi xuống khóe môi của người kia không hề làm lộ ra ý định muốn hôn trước đó, cứ như là tùy hứng mà làm, từ trên môi lại nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước di chuyển tới mi mắt đang rung động.