Du Hoài kì thật rất phiền, có người nửa đêm thì lăn giường với người khác, mà cũng có người nửa đêm lãnh trách nhiệm làm người hoà giảng, xử lý tranh chấp.
Theo cái nhìn nhận của anh ta thì mâu thuẫn giữa Trần Nhân và Kiều Chi Vãn suy cho cùng là vì Thẩm Vực, có thể nói là vua chúa thì không ưa nhau. Cô nàng Trần Nhân này đã quen làm công chúa rồi, không chịu được việc có người chơi trội hơn mình, nhưng lại trùng hợp là từ khi Kiều Chi Vãn bắt đầu nhập học đã bị nhắc tên cùng với cô ta rất nhiều lần. Hai người này đều khác so với Trần Miên, không thuộc kiểu im hơi lặng tiếng mà lại rất cởi mở, bạn bè cũng nhiều, đã không cùng trên một chiến tuyến thì cũng chỉ có thể là kẻ thù.
Vào lúc này anh ta mới cùng Trần Nhân ra khỏi quán lẩu, đang đứng ở trước cửa châm điếu thuốc, còn chưa kịp đưa lên miệng hút thì điện thoại di động đã vang lên. Nhìn thấy người gọi tới là Kiều Chi Vãn, anh ta lập tức cảm thấy hơi đau đầu, nhân lúc Trần Nhân đi qua cửa hàng tiện lợi mua nước mới bắt máy nghe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu dây bên kia mở miệng hỏi: "Rốt cuộc Thẩm Vực và Trần Miên có quan hệ gì?"
Du Hoài một bên ngó nhìn tình hình ở cửa hàng tiện lợi, một bên trả lời mình cũng không biết, thế là Kiều Chi Vãn nghe xong vốn không có tin lời đó, biết tỏng Du Hoài và Thẩm Vực thân thiết tới mức có thể mặc chung một cái quần.
Lần gần đây nhất lúc cô đi cùng với Thẩm Vực người khác có nói sớm muộn gì cô ta cũng sẽ yêu đương với Thẩm Vực, Du Hoài toàn cười chứ chưa từng nói thêm nửa lời, rõ ràng là biết hết cả rồi nhưng lại giả ngu.
Kiều Chi Vãn ngồi ở phòng khách, cảm thấy hành động đưa vé concert cho Trần Miên lúc sáng y hệt một gã hề. Cô ta không thèm quan tâm Du Hoài nghĩ như nào nữa, cô ta chỉ muốn hỏi để biết rõ, chứ cứ đoán mò tới lui rồi lại phủ định như kiểu tự lừa mình dối người như thế khiến thể xác và tinh thần cô ta đều mệt rã rời.
Đầu dây bên kia điện thoại cứ nhai đi nhai lại vấn đề này một lúc lâu, một cô gái bình thường trông có vẻ rất dễ chịu bây giờ lại khó chiều muốn chết, nghe giọng điệu lại như đang sắp khóc. Du Hoài cảm thấy rất phiền nhiễu, điếu thuốc đang kẹp trong tay vẫn còn chưa có hút, lúc đang cúi đầu xuống thì điện thoại lại bỗng bị lấy đi làm anh ta tưởng đâu ăn cướp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Nhân cau mày đang nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến.
Vào lúc đó, Du Hoài đã nghĩ còn không bằng ăn cướp tới cho rồi.
Tiếp sau đó, anh ta ngồi yên ở chỗ cọc phân cách bên đường, nghe Trần Nhân đứng đó mà đấu võ mồm với người kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ đề vòng tới vòng lui cũng đều là xoay quanh hai chữ Thẩm Vực.
Du Hoài hút xong điếu thuốc, phía bên kia vẫn còn chưa nói chuyện xong.
Đến sau cùng khi điện thoại di động được nhét trở lại vào trong tay của anh ta thì đều nóng hổi cả rồi, Trần Nhân xụ mặt nói với anh ta: "Nói không lại tôi thì cứ nói thẳng đi, cứ lấy lý do trong nhà có chuyện nên phải nhanh chóng cúp máy, giả vờ giả vịt!"
Nói xong lại mắng Du Hoài: "Sao cậu lại có số điện thoại của cô ta hả? Cậu có ý gì đây Du Hoài, một chân đạp hai thuyền..."
Du Hoài cắt ngang lời cô ta, sửa lại: "Giương đông kích tây."
Trần Nhân đạp anh ta một cái.
Nhưng hai người vẫn không biết, sở dĩ Kiều Chi Vãn cúp máy là trong nhà thật sự xảy ra chuyện rồi.
Bây giờ là chín giờ rưỡi tối, bình thường bố cô ta bận chuyện ở công ty cũng hay về nhà muộn, nhưng chuyện Nguyễn Diễm Mai không về nhà thì thật là có hơi kỳ lạ. Lúc Kiều Chi Vãn đang cãi nhau với Trần Nhân thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, cô ta nhìn thấy người dì bình thường có quan hệ rất tốt với Nguyễn Diễm Mai đang sốt ruột nói với mình: "Em gái, bố em quay về chưa?"
Kiều Chi Vãn lập tức cúp điện thoại, hỏi sao thế.
Dì đó nó Nguyễn Diễm Mai bị người ta đánh ở cổng chung cư, bây giờ được người khác đưa đi bệnh viện rồi.
Kiều Chi Vãn choáng váng, vội vàng gọi điện thoại cho bố mình rồi nhanh chóng chạy tới bệnh viện, lúc tới đó thấy cửa phòng bệnh đang khép, cô ta định đẩy cửa đi vào thì chỉ nghe tiếng bố mình hỏi Nguyễn Diễm Mai: "Ông ta có thể tìm tới chỗ này là vì con gái của bà sao?"
Giọng nói của Nguyễn Diễm Mai có hơi yếu ớt, nói ừm một tiếng.
Kiều Thành ngồi ở phía ghế sofa đối diện, trầm mặc hồi lâu mới lạnh giọng hỏi: "Bà đưa tiền cho nó chưa?"
"Nó không lấy." Nguyễn Diễm Mai có hơi khổ sở, im lặng một lúc mới nói với Kiều Thành: "Con bé muốn học đại học ở trong nước."
"Diễm Mai, chuyện hôm nay bà cũng thấy rồi đó, nếu không phải vì nó bỗng dưng xuất hiện ở đây thì chồng cũ của bà có thể tìm tới bà được sao? Bà có biết sáng mai người trong chung cư sẽ bàn tán ra sao không, lời lẽ lăng mạ sẽ truyền đi như nào không? Nếu như Vãn Vãn biết thì con bé sẽ nghĩ như nào? Con gái của bà cũng chẳng qua chỉ là một đứa nhóc choai choai, còn chưa trưởng thành. Bà là mẹ ruột của nó, có mỗi chuyện này cũng không giải quyết được sao?"
Chồng cũ của bà, con gái của bà, bà là mẹ ruột của nó.
Mấy từ này lọt vào tai như đang vạch rõ ranh giới, nghe mà chói tai. Nguyễn Diễm Mai lại không có năng lực phản kháng, bà ta giống như hoa Thố Ti - một loài tầm gửi sống bám vào đàn ông, lúc trước là Trần Tống, sau khi Trần Tống sa sút thì tới Kiều Thành.
Năng lực kinh tế quyết định tiếng nói, mặc dù ngày thường Kiều Thành vẫn yêu thương chiều chuộng bà ta, đối xử với bà ta như thể bao cặp vợ chồng hòa thuận. Nhưng vào lúc này, tác hại của việc tái hôn đã xuất hiện, chính là không cách nào cắt đứt hoàn toàn được cuộc tình trước đó, khiến hai chữ "chúng ta" của ngày thường biến thành "bà và tôi".
Nguyễn Diễm Mai rũ tầm mắt xuống, chuyện gặp phải Trần Tống ở ngoài cổng chung cư cũng khiến bà ta rất bất ngờ, đôi bên giằng co một lúc, bà ta lạnh lùng chế giễu mấy câu lại không ngờ Trần Tống vung bạt tai tới, không hề nương tay một chút khiến bà ta bị tát ngã ra trên đất. Bảo vệ còn chưa kịp phản ứng thì Trần Tống đã giơ chân lên đạp, người đàn ông đang điên tiết hoàn toàn không thể nói tới chuyện lý trí gì nữa.
Mãi cho tới lúc có người lôi ra, có người báo cảnh sát, có người gọi điện thoại cấp cứu.
Kiều Thành thấy người kia không nói gì bèn dựa sát người thêm một chút, hỏi: "Diễm Mai?"
Nguyễn Diễm Mai lấy lại biểu cảm nghe lời như thường ngày, nghĩ ngợi rồi nói được.
Bên ngoài cửa phòng cũng truyền tới tiếng của Kiều Chi Vãn, nức nở khóc lóc mà hỏi bà ta: "Trần Miên là con gái của bà sao, bà đã biết từ lâu rồi phải không?"
Rối ren.