Ngủ say trên đảo nhỏ

Một viễn tưởng vốn dĩ thật tốt đẹp lại bị người ta đâm lủng một lỗ.
 
Những sự bình yên giả tạo đến cuối cùng đã đổ vỡ.
 
Buổi tối hôm đó, nhiệt độ trong phòng nghe nhìn tăng lên từng đợt, mà Nguyễn Diễm Mai ngồi trong phòng bệnh của bệnh viện lại như thể rơi vào ngày đông giá rét nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong đồn cảnh sát, Trần Tống đánh người đang bị giam ở đó, Tống Ngải nhận được điện thoại xong thì một tiếng sau mới tới đón. Gần mười một giờ tối, gió mạnh gào rú, sắc trời âm u, sáng mai sẽ lại là một cơn mưa nữa.
 
Tống Ngải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
 
Cũng trong lúc đó, chồng đưa con gái về nhà, chỉ còn một mình Nguyễn Diễm Mai ở trong phòng bệnh cũng kéo màn cửa sổ nhìn màn đêm ngoài kia.
 
Hai con người không hề quen biết nhau lại đồng loạt nhìn lên bầu trời.
 
Lại suy nghĩ cùng một chuyện.
 

Nếu như, Trần Tống không tồn tại trên đời này nữa thì hay biết mấy.
 
Ngày hôm sau, lúc Trần Miên tới trường học thì cả người đều mệt rã rời. Tối qua Thẩm Vực giống hệt một con thú động dục không biết thoả mãn, quấn lấy cô làm hết lần này tới lần khác, lần cuối cùng kết thúc cũng không biết là mấy giờ, thức dậy chỉ thấy mình đang nằm trong lồng ngực của người kia. Hiếm khi anh dậy muộn hơn cô, lúc Trần Miên rời giường người kia đang ngủ còn bị làm động khẽ nhíu mày lại, theo bản năng duỗi tay qua muốn kéo người lại thì bị cô vỗ một phát vào cánh tay, phản ứng đầu tiên lúc thức dậy của anh là hỏi cô: "Cậu có thể đi học được không?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả là bị Trần Miên làm mặt lạnh cả một buổi sáng, xuống xe từ chỗ cổng trường không có ai để ý, Thẩm Vực cứ thế mà đi theo phía sau cô, dọc đường thi thoảng còn có người chăm chú nhìn tới. Tâm lý của cả hai cũng vững, chỉ coi như không nhìn thấy mà đi thẳng một mạch. Lúc tới chỗ cầu thang dẫn lên lớp học, Thẩm Vực mới kéo cánh tay của Trần Miên lại rồi dúi một hộp sữa bò vào tay cô, sau đó không nói thêm gì cả, chỉ hất cằm về phía cô. Động tác này không mấy tập trung, đích thị là kiểu công tử bột đùa cợt cô gái nhỏ điển hình.
 
Trần Miên cứ thế mà mang hộp sữa bò vào lớp, Triệu Lị Lị vừa thấy cô tới thì mặt đã viết rõ hai chữ nhiều chuyện, đang muốn nói gì đó thì ngoài cửa lớp lại có người kêu: "Trần Miên, có người tìm cậu."
 
Trần Miên quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Chi Vãn đứng ở chỗ kia.
 
Vốn dĩ cô tưởng rằng Kiều Chi Vãn tới tìm mình là chuyện của Thẩm Vực, kết quả câu hỏi đầu tiên khi người kia vừa nhìn thấy cô chính là: "Mẹ của cậu có phải là Nguyễn Diễm Mai không?"
 
Kiều Chi Vãn tỏ ra bình tĩnh, nhưng so với Trần Miên thì như còn mệt mỏi nhiều hơn, giống kiểu trải qua vô số lần chấn chỉnh tâm lý cuối cùng mới hoàn thiện được một lần còn bên kia là Trần Miên đã biết rõ hết toàn bộ quá trình rồi vậy, cuối cùng nhận ra quả nhiên cô ta chính là một gã hề. Cô ta nhìn đôi mắt mãi vẫn luôn trong trẻo của Trần Miên, trước sự im lặng của người kia mà bật cười thành tiếng.
 
"Quả nhiên là vậy, vậy nên chuyện này cậu cũng đã biết trước tôi rồi đúng không? Còn gì nữa không? Có phải lại tìm hiểu vài lý do cốt lõi nữa, Thẩm Vực cũng là vì cậu chẳng hạn? Nhưng Trần Miên, tại sao cậu lại không thể nói thẳng với tôi chứ?"
 
"Tại sao lại phải nói với cậu?" Trần Miên bỗng hỏi ngược lại một câu.
 
Cô bày ra vẻ mặt mệt mỏi, nhìn biểu cảm đau thương đến cùng cực của Kiều Chi Vãn lại thoáng cảm thấy buồn cười.
 
"Tôi có nghĩa vụ gì mà phải nói cho cậu biết mẹ kế của cậu là mẹ ruột của tôi, lại có nghĩa vụ gì mà phải thoả mãn sự tò mò của cậu? Kiều Chi Vãn, tôi có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết những thứ này à?"
 
Kiều Chi Vãn lùi về sau một bước, sắc mặt có hơi tái nhợt: "Nhưng mà, nhưng mà tôi tưởng rằng..."
 
Trần Miên cắt ngang lời người kia: "Cho dù cậu có tưởng rằng Thẩm Vực mập mờ với cậu hay là cái gì đó khác thì cũng không có liên quan gì tới tôi, oan có đầu nợ có chủ, tôi khuyên cậu thay vì đi tìm tôi thì cứ tới tìm thẳng Thẩm Vực đi, sắp thi tốt nghiệp rồi, tôi không có thời gian can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người, hơn nữa."
 
Cô cầm tấm vé concert đưa lại cho Kiều Chi Vãn, có chút mỏi mệt với cuộc nói chuyện này bèn trực tiếp kết thúc: "Cậu tìm người khác đi buổi concert đi, không cần làm bạn với tôi, tôi không muốn dính líu tới cuộc tranh đua của mấy người."

 
Chuông vào học vang lên, hôm nay tiết Ngữ văn buổi sáng là tiết tự học, giáo viên ôm tài liệu trên đường đi tới nhìn thấy Trần Miên và Kiều Chi Vãn đứng ở hành lang lại có hơi ngạc nhiên hỏi: "Phải vào học rồi đó, sao lại còn chưa vào đi?"
 
"Thưa cô, em lập tức vào đây ạ."
 
Trần Miên đã không còn gì để nói với Kiều Chi Vãn nữa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh lúc tối qua lúc Thẩm Vực xem phim cùng mình, chung quy là câu nói cà rỡn kia lại có tác dụng. 
 
"Tôi chỉ cho rằng vì cậu thích nên mới đi concert với cô ta." 
 
Trần Miên không thích concert. 
 
Người bạn Kiều Chi Vãn này cô cũng không cần nốt. 
 
Nguyễn Diễm Mai và Trần Tống là kiểu chó cắn lộn như nào thì chỉ cần không gây ảnh hưởng tới bản thân mình, Trần Miên cũng không có hứng thú. 
 
Lúc cô sắp sửa đi vào trong phòng học lại xoay người qua, nhìn về phía Kiều Chi Vãn vẫn còn đứng ở đó như thể chưa kịp phản ứng, nói: "Kiều Chi Vãn, bối cảnh gia đình của cậu tốt, cậu lại xinh đẹp hoạt bát, môi quan hệ rộng rãi, vừa nghe thôi cũng khiến người khác rất hâm mộ." 
 
"Nhưng mà, nhìn thấy cậu với Thẩm Vực như thế khiến tôi cảm thấy cậu không có gì đáng để ngưỡng mộ hết." 
 
"Trần Miên! Cậu có ý gì?" Chút lý trí cuối cùng của Kiều Chi Vãn bị câu nói nhẹ tênh này của Trần Miên chặt đứt, cũng không thể bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra nữa. 

 
Có lẽ ngoài Thẩm Vực ra, đây là lần đầu tiên mà Trần Miên lại nói thẳng thừng như vậy. 
 
Cô đứng ở chỗ kia, làn váy bị gió thổi đến cuộn sóng, mái tóc dài bị thổi dán vào hai gò má. 
 
Dáng vẻ bên ngoài của cô nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng cái miệng lại nói toàn những điều sâu xa ý vị. 
 
"... Ý tôi chính là, dáng vẻ sau khi theo đuổi Thẩm Vực rồi lấy lòng tất cả mọi người đó của cậu, rất buồn cười." 
 
Trước đó có thấy người ta bàn tán chủ đề Trần Miên có thích Thẩm Vực hay không. 
 
Nói như nào nhỉ, chuyện tình cảm chiếm vị trí rất thấp trong lòng cô. 
 
Không ai có thể ăn hiếp cô được, chỗ này không có cái gì gọi là nữ phụ ác độc, nhân vật xấu xa đều dành cho cánh nam giới cả rồi. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận