Trần Miên vẫn còn chưa nói xong, biểu cảm thể hiện suy cho cùng vẫn là có chút chênh lệch so với suy nghĩ trong lòng.
Ví như bây giờ vậy.
Trước những lời mà Kiều Chi Vãn nói rằng cô ta cảm thấy cô ở sau lưng Thẩm Vực lấy lòng tất cả mọi người, Trần Miên chỉ bày ra dáng vẻ buồn cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thực tế thì trong lòng lại nghĩ, loại hành vi thích một người rồi chỉ vì thế mà lao tâm khổ tứ như thế cả đời này cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện từ chỗ mình.
Gia đình có con cái sống chung với bố mẹ đã làm ảnh hưởng đến mọi phương diện.
Mặc dù có rất nhiều những triết lý vô bổ cho tâm hồn bảo rằng đừng nên oán trách bố mẹ có thể cho bạn thứ gì đó, mà hãy xem lại bản thân mình rồi dựa vào đó để cố gắng tạo ra thứ gì đó cho mình.
Nhưng sự thật chính là gia đình có con cái sống chung với bố mẹ là một ngưỡng cửa có sự bắt đầu không giống nhau. Có vài người đẩy cửa ra thì sẽ nhìn thấy phong cảnh núi non hùng vĩ, di chuyển bằng cáp treo một đường thuận buồm xuôi gió. Tất cả những khó khăn và trắc trở phải đương đầu đại khái chính là việc làm như nào để có thể leo lên đỉnh núi cao hơn, hoặc là những thành tựu bình thường không thể nào thỏa lấp đi được những nhu cầu về giá trị niềm vui đã được đề cao trước đó trong lòng, cho nên mới rẽ đường.
Nhưng thể loại như Trần Miên thì lại là được sinh ra ở dưới chân núi, gian nan mà leo lên trên, không có bất cứ đường tắt nào có thể đi được. Trải qua cuộc sống lam lũ của phần lớn những người trên đời này, giống như việc cặp vợ chồng ba giờ sáng phải thức dậy chuẩn bị nguyên liệu cho quầy đồ ăn sáng, cực khổ mỗi tháng kiếm được chút tiền còn phải chi tiêu tiền thuốc men cho gia đình hai bên nhà nội ngoại, đóng tiền học phí cho con cái, sau cùng mới vét sạch túi để chừa ra một chút tiền sinh hoạt phí duy trì cho gia đình. Giống như dây thừng luôn sẽ đứt ở điểm mỏng nhất, người càng khốn khổ thì thì sẽ càng gặp phải đủ thứ khó khăn.
Cho nên Kiều Chi Vãn và Trần Nhân không thể nào hiểu được, bọn họ cho rằng cứ quấn quýt cùng với Thẩm Vực như cô thì ắt sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm với Thẩm Vực. Trong thế giới của bọn họ, cuộc sống này ngoại trừ chuyện học hành thì chính là được tạo dựng bởi thích và không thích. Nhưng với Trần Miên mà nói, sợi dây thừng của cô mỏng manh, không thể nào phụ thuộc nhiều vào chuyện tình cảm khác, thậm chí là không có thời gian để suy ngẫm tới chuyện rốt cuộc có thích hay là không.
Cho dù có là thích, vậy thì đã sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng giống như hỏi một người bị đuối nước có thích đi công viên trò chơi hay không vậy.
Công viên trò chơi rất vui, nhưng thứ cô cần nhất chính là sợi dây thừng và chuyện có thể ngừng cập bờ.
Từ trước giờ chuyện tình yêu không phải là thứ cần thiết đối với Trần Miên.
Nhưng...
"Má nó, cậu là cái đồ bị tình yêu làm cho mê muội, cái gì gọi là sinh nhật tuổi mười tám không đi chơi cùng với bọn tôi chứ hả? Cậu có biết chuyện này làm tôi tổn thương như nào không hả Thẩm Vực!"
Du Hoài cảm thấy tên Thẩm Vực chó chết này đúng là tiêu rồi, vừa mới sáng sớm anh ta đã tới tìm Thẩm Vực nói là chuyện tối qua còn chưa nói xong, kết quả người kia vừa mở miệng lại chính là chủ đề sinh nhật tuổi mười tám đừng có tới tìm anh, anh có kế hoạch rồi.
Du Hoài lập tức có cảm giác người cha già bị con trai của mình vứt bỏ, anh ta như mặc kệ mà dùng lời lẽ ác ý nhất đoán mò Thẩm Vực: "Có phải là cậu có bạn khác ở bên ngoài rồi không?"
Thẩm Vực còn chưa nghe hết câu hỏi thì đã thẳng thừng mắng một câu: "Bị điên thì đi chữa đi."
Du Hoài lại đoán mò: "Không thể nào là qua đêm với gái đó chứ?"
Thẩm Vực ngước mắt lên, bên trong ánh mắt viết rõ một hàng chữ: Đoán đúng câu trả lời rồi đó.
"Đậu móa."
Du Hoài giống như đạp phải mìn lập tức chửi thề một câu, ngay tức khắc lại dạy dỗ Thẩm Vực: "Không phải đã nói là không simp rồi sao?"
Thẩm Vực cà rỡn: "Tôi không có simp."
"Cậu không simp cái con khỉ ấy! Bố mẹ cậu không có ở trong nước, từ sau khi cậu 14 tuổi đều có tôi ở bên cạnh trải qua mỗi cái sinh nhật với cậu, cậu không simp mà đi tìm người khác để đón sinh nhật à? Người ta còn không có để ý cậu nữa kia!" Du Hoài tức tối.
Lời này khiến Thẩm Vực cảm thấy có hơi khó chịu, anh gõ ngón tay lên bàn cắt ngang lời của Du Hoài, giọng điệu lười nhác mang theo một chút cà rỡn cùng khoe mẽ mà nói với Du Hoài:
"Ngại quá đi bạn hiền, người mà cậu thích kia có thể là thật sự không để ý tới cậu, nhưng mà Trần Miên thì quan tâm tôi còn không hết ấy chứ."
Du Hoài im lặng một lúc, không muốn vạch trần bảo rằng bạn hiền à, đây phần lớn là ảo giác của cậu thôi. Nhưng cũng sợ Thẩm Vực đau lòng nên sắp xếp lời nói xong có tổ chức xong mới hỏi: "Từ điểm nào mà cậu kết luận cô ấy quan tâm cậu vậy?"
Quan tâm cái con khỉ.
Trong lòng Du Hoài điên cuồng bức bối.
Vào ngày sinh nhật lúc Thẩm Vực còn là sinh viên năm nhất đã nhìn chăm chú vào điện thoại suốt cả buổi tối, còn mạnh miệng nói là chờ tin nhắn chuyển khoản từ bố mẹ, kết quả là tin nhắn đang đợi tới rồi nhưng vẫn nhìn vào điện thoại. Cuối cùng tàn cuộc chơi, anh từ chối ngồi xe miễn phí, trực tiếp mở luôn dưới lầu của người ta. Hồi ấy Du Hoài cảm thấy rất đỗi nhàm chán cho nên chơi trò theo dõi, sau khi xuống xe ở phía sau Thẩm Vực, anh ta đã nhìn thấy người kia đang làm nũng bảo Trần Miên nói chúc mừng sinh nhật anh, nói xong còn không thỏa mãn mà lấy tiền từ trong túi ra, không biết nói cái gì mà khiến Trần Miên cuối cùng đạp anh một cái, sau đó đi ra bên ngoài con ngõ nhỏ, lúc quay trở về còn cầm túi bánh mì trong tay nhét thẳng qua.
Có thể thôi, vậy mà sáng hôm sau Thẩm Vực cũng có thể khoác lác với anh ta bảo rằng tối qua đã nhận được quà tặng rồi.