Ngủ say trên đảo nhỏ

Lần sinh nhật năm lớp 11 kia mới càng quá đáng hơn, Thẩm Vực chuồn thẳng trên đường, cả một phòng bày trí chúc mừng sinh nhật, cả bài hát chúng mừng sinh nhật dường như cũng đã hát để làm tăng bầu không khí rồi. Không cần đoán Du Hoài cũng biết Thẩm Vực đã đi tìm Trần Miên rồi.
 
Hồi đó anh ta và Thẩm Vực còn có một người bạn thân ở Mỹ tên là Trì Trịnh, ba người có một group chat thường xuyên trò chuyện về tình hình gần đây, Trì Thịnh lúc nào cũng nắm bắt chuyện chênh lệch thời gian mà gọi điện video trong group chat, định nói câu chúc mừng sinh nhật người kia thì kết quả lại thấy Du Hoài nghe máy, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Trì Thịnh thẳng thừng cúp mắt luôn.
 
Trì Thịnh là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có thế nào cũng phải mang cái quan tài đó đẩy ra ngoài đường mới chịu. Thẩm Vực không nhận những cuộc gọi liên hồi của anh ta, gọi tới mức cuối cùng khiến Thẩm Vực thấy phiền, gửi tin nhắn trong group chat bảo rằng đang học, mẹ kiếp đừng có làm phiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trì Thịnh: '? Sủa cái quái gì thế kia.'
 
Du Hoài: 'Má nó cậu đang simp rồi chứ gì.'
 
Kết quả là Thẩm Vực thực sự gửi qua một tấm ảnh, lấy điện thoại di động làm đèn pin, trông tư thế như đang ngồi xổm, cặp sách đặt bên trên bài thi đang giải đề được một nửa.
 
Thẩm Vực: 'Thật sự là đang học.'
 
Trì Thịnh: 'Đôi khi cũng không biết tại sao chúng ta làm bạn được nữa, rõ ràng tôi nhìn tới sách là đau đầu rồi.'
 

Thật ra Du Hoài cảm thấy tình huống này rất quen mắt, mẹ kiếp trên bài thi có viết năm chữ nhà Trần Miên lầu dưới to tướng. Anh ta gửi đi một loạt dấu chấm than, ngay lập tức post bài trên vòng bạn bè: Kẻ simp chân chính là kẻ từ trước giờ đều không tự biết bản thân mình simp.
 
Thẩm Vực lại nhanh chóng phản hồi: Du Hoài viết sách thuyết minh cho mình kìa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước tới giờ thì vị này suy cho cùng đều không chịu thừa nhận bản thân mình là simp, ngược lại vẫn luôn chế giễu người khác là simp.
 
Hai kí ức có liên quan tới ngày sinh nhật này cũng đủ khiến Du Hoài nhìn ra, sau này Thẩm Vực khẳng định là phát súng tiên phong của đội simp.
 
Có lẽ Thẩm Vực cũng rảnh rỗi, còn thật sự tán gẫu cùng với Du Hoài, hỏi anh ta: "Trần Nhân có quan tâm cậu ăn sáng hay chưa không?"
 
Du Hoài: "Cô ấy ước gì tôi đói chết."
 
Thẩm Vực: "À, ngại quá bạn hiền, Trần Miên thì quan tâm."
 
Du Hoài: "... Quan tâm như nào?"
 
Thẩm Vực: "Lúc cô ấy mua đồ ăn sáng đều hỏi tôi khi nào thì ăn, rất dính người, muốn tôi ở bên cạnh cô ấy."
 
Du Hoài: "Có khi nào chỉ là một câu hỏi cho có lệ không, kiểu giống như how are you vậy á?"
 
Thẩm Vực ngó nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt đó của anh ta y hệt như một tên thiểu năng trí tuệ: "Được, vậy Trần Nhân có how are you với cậu rồi chưa?"
 
"..."
 
Du Hoài lại tiếp tục trầm mặc, tự mình nói với mình 500 lần rằng sắp tới sinh nhật của Thẩm Vực rồi, nên đối xử tử tế với anh, dáng vẻ trẻ con cố chấp đó của anh trông thật đáng thương nhưng không cần phải vạch trần anh.
 
Cuối cùng vẫn không nhịn được, nói với Thẩm Vực: "Hay là vầy đi, nếu có thể thì sinh nhật cậu có thể gọi Trần Miên tới chỗ bọn tôi, tôi kêu cậu một tiếng bố, kêu cô ấy một tiếng mẹ, có được chưa?"
 
Thẩm Vực nhìn anh ta: "Nhất thiết phải chơi như thế?"

 
"Trì Thịnh cũng gọi cậu là bố luôn."
 
Lúc nói ra lời này, Du Hoài thật sự cảm thấy Trần Miên vốn sẽ không thể nào tới được.
 
Nào có ngờ cái miệng như mở cửa mả, vừa mới nói xong câu đó thì bên ngoài đã có người gọi tới: "Anh Thẩm anh Thẩm! Em Trần tìm anh kìa!"
 
Du Hoài ngoái đầu nhìn lại còn nhanh hơn cả Thẩm Vực, lập tức thấy Trần Miên đang đứng ở sau cánh cửa, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Vực. Mà cái người đang ngồi ở trước mặt anh ta lại bày ra dáng vẻ đại gia, cũng không có vội đi ra ngoài, chỉ liếc ánh mắt như đang khoe khoang nhìn anh ta.
 
Trên gương mặt khiến anh ta đã cảm thấy phiền hà về chuyện nhan sắc kia viết một hàng chữ: Ngại quá con trai, mẹ con tới tìm bố rồi.
 
Du Hoài: Đậu móa.
 
Thẩm Vực đi tới cửa lớp, trên mặt còn mang theo một nụ cười.
 
Không đợi Trần Miên mở miệng thì anh đã liếc mắt nhìn trước, phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn sang phía này bèn trực tiếp đóng cửa sau lại.
 
Sau đó mới hỏi Trần Miên: "Có chuyện gì vậy?"
 
Giọng điệu có chứa ý cười, không hề che giấu đi sự vui vẻ.
 

Cứ như là con chó con giữ nhà, lúc chờ được chủ nhân quay trở về lại thoắt ẩn thoắt hiện mà vẫy cái đuôi.
 
Sau đó, lồng ngực đã được dúi vào một hộp sữa bò.
 
Là hộp sữa mà lúc sáng anh đã đưa cho cô, cả nắp cũng đều chưa vặn ra, cứ thế mà đưa thẳng cho anh.
 
Trần Miên chẳng nhìn chỗ nào cả, nhưng hành động này khiến cho Thẩm Vực nhìn ra được đôi chút ý đồ muốn trả đũa, cô nhét đồ xong thì lập tức rời đi.
 
Trong phòng học, Du Hoài mở cửa sổ ra, lại giống như nhìn thấy ma mà nói: "Đậu móa, mẹ kiếp không phải cậu đang nói khoác, cô ấy còn tặng sữa bò cho cậu nữa à?"
 
Thẩm Vực cầm hộp sữa bò, cả người thấy khó chịu nhưng vẫn cứng miệng nói: "Tôi nói khoác cái con khỉ."
 
Ông trời con tới rồi.
 
Đều là Trần Miên quá quan tâm Thẩm Vực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận