Câu chuyện giữa Thẩm Vực và Trần Miên đã trở thành đề tài sau bữa ăn, còn lý do tại sao nữ chính từ Trần Nhân, Kiều Chi Vãn trở thành Trần Miên ít nói kiệm lời thì không ai biết được.
Cũng vì đó mà hình tượng của Trần Miên đã thay đổi.
“Bạn nữ mà có thành tích khá tốt trong lớp con ấy, đang yêu đương thật à?” Mẹ của Trần Kha vừa gắp đồ ăn cho Trần Kha vừa hỏi chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kha đang ăn cơm thì khựng lại, ngay sau đó không kiên nhẫn hỏi: “Sao con biết được, ngày nào cũng học tập thi cử cũng đủ mệt rồi, làm gì rảnh mà quan tâm tới chuyện của người khác?”
Nghe con trai nói vậy, mẹ của Trần Kha hài lòng nói: “Phải phải phải, tập trung học tập mới tốt!”
Nói xong ngẩng đầu lên mới nhận ra chồng mình còn chưa về nhà.
Bà ta đập mạnh đôi đũa lên cái chén, nhưng vẫn không nói ra lời oán trách, chỉ nói với Trần Kha: “Con ăn xong thì cứ để trong bếp là được, mẹ ra ngoài gọi điện thoại.”
Trầm Kha im lặng cúi đầu, nghe giọng của mẹ truyền vào từ ngoài cửa, bà ta đang hỏi người ở đầu dây bên kia: “Cuối cùng thì khi nào ông mới về? Con trai sắp thi rồi mà ông còn ra ngoài đánh bài à? Muốn như cái người họ Trần kia, chơi đến khi người thân không thèm nhận nữa phải không?”
Từng cơn gió thổi tới, Trần Kha cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn bốn vách tường phủ xám xung quanh, bầu không khí cũ nát và lụi bại từ thời thơ ấu ám vào người anh ta.
Cuối cùng anh ta đứng dậy đi vào phòng, khi đóng cửa còn nghe được tiếng gào thét chói tai của mẹ mình từ ngoài hành lang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kha nhắm mắt lại, nhớ lại việc mình thấy bố của Trần Miên ngoài cổng trường, anh ta từng gặp người đàn ông đó rồi, đó là vào lúc anh ta đến tiệm mạt chược tìm bố mình, ông ta cũng đang ngồi chơi bài. Lúc đó bố của Trần Kha đã chỉ vào Trần Tống mà chửi bới, nói đối phương chơi xấu không trả tiền, trên đường về nhà còn nói với Trần Kha rằng con gái của Trần Tống cũng học ở trường trung học Tuy Bắc, nói sau này anh ta có thấy thì phải tránh đi.
Thật kỳ lạ.
Một dân chơi cờ bạc lại khinh thường một dân chơi cờ bạc khác.
Trần Kha rất chán ghét việc này, lại nhớ tới dáng vẻ của Trần Miên.
Anh ta nhận ra cô lúc nào cũng vậy, dường như tất cả mọi chuyện đều sao cũng được. Rõ ràng cũng là người dưới vực sâu nhưng lại nói mình và anh ta không cùng một thế giới.
Anh ta đang đợi.
Đợi tin Trần Miên bị làm phiền, nhưng mãi vẫn không thấy đâu.
Trần Kha không khỏi hoài nghi, cuối cùng Trần Tống có tin lời anh ta không.
Cuối cùng, anh ta mở điện thoại gửi tin nhắn thăm dò Lâm Lâm: “Cậu có biết tình hình gần đây của Trần Miên không?”
Lâm Lâm trả lời rất nhanh: “Lớp trưởng, đùa à? Tớ với cậu ta không thân thì làm sao mà biết được?”
Lúc trả lời tin nhắn, Lâm Lâm đang ở nhà của Trần Nhân. Trong khu biệt thự xa hoa, người tới không ít, đa số đều là người trong lớp âm nhạc, họ cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, không phải chuyện trong trường thì cũng là chuyện quần áo túi xách và hàng xa xỉ.
Lâm Lâm bất chấp, giơ điện thoại lên nói với Trần Nhân: “Lớp trưởng trước của chúng ta ấy, thích Trần Miên mà lại tố cáo cậu ta dùng điện thoại, bây giờ còn hỏi tớ có biết tình hình gần đây của Trần Miên không. Buồn cười chết đi được, chẳng biết đang làm trò gì nữa.”
Trần Nhân đang chọn túi xách trên web, nghe vậy cũng chẳng phản ứng lại, trông có vẻ không mấy quan tâm.
Nhưng những cô gái khác lại rất hứng thú nhìn qua: “Trả lời đi, nói cậu ta bị làm sao vậy, rõ ràng là có chuyện rồi còn gì?”
Lâm Lâm ừ một tiếng, hỏi lại có chuyện gì không, những người mới vừa phớt lờ cô ta đều nhìn sang đây, thỉnh thoảng còn hỏi, thế nào rồi, có trả lời chưa.
Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, nôn nóng chờ đợi, bốn năm phút trôi qua cô ta trợn tròn mắt, giọng điệu có vẻ kinh ngạc lắm, nhưng biểu cảm thì lại khác.
Là biểu cảm khi nhìn thấy kịch vui, cô ta nói với Trần Nhân.
“Trần Kha nói, bố của Trần Miên đang tìm Trần Miên, nói bây giờ cô ta không có ở nhà mà ở Thịnh Thế Hào Đình.”
Sau khi sáu chữ cuối cùng được cất lên.
Cuối cùng Trần Nhân cũng vứt điện thoại sang một bên, nhìn cô ta.
Có người nói nhỏ: “Thịnh Thế Hào Đình? Không phải là khu nhà giàu sao? Sao Trần Miên lại ở đó?”
“Không phải là lên hương sau một đêm đấy chứ?”
Trong những lời trêu đều nửa thật nửa giả là những lời không tiện nói ra bên ngoài, cuối cùng cũng bị tiết lộ vào những nhóm chat ẩn danh của trường trung học Tuy Bắc.
Có ai biết Trần Miên, người đang dan díu với Thẩm Vực của Ban Tự Nhiên gần đây không? Đúng vậy, có biết cái cô học sinh nghèo khó đó đang ở đâu không? Thịnh Thế Hào Đình đấy, trường học có biết Trần Miên vừa yêu sớm vừa ở khu nhà giàu không nhỉ?
Không phải chứ? Lấy học bổng của trường rồi làm chuyện này à? Lúc học lớp mười tôi còn góp tiền cho tổ chức từ thiện đấy, thật hết chỗ nói.
Từ đầu tôi đã thấy cậu ta rất mưu mô rồi, làm việc gì cũng im lặng, ai mà không biết Trần Nhân thích Thẩm Vực chứ. Cuối cùng cậu ta lại làm vậy với Thẩm Vực, thành ra Trần Nhân lại thành người coi tiền như rác, đưa tiền cho cái kẻ vong ân bội nghĩa.
Thẩm Vực mới mệt chứ, nhà Trần Miên nghèo như vậy, khác gì đang giúp đỡ người nghèo đâu?
Trần Miên cầm điện thoại, vừa đọc xong dòng chữ cuối cùng thì bỗng nhiên có nước đổ xuống người cô, trên màn hình đen của điện thoại cũng toàn là nước.
Cậu học sinh cầm vòi sen đang ngồi trên ghế, một tay khác đang thử độ ấm của nước trong bồn, đột nhiên quay người lại làm Trần Miên đang đứng đó bị ướt cả người.
Bộ đồng phục trên người dán vào cơ thể, áo sơ mi trở nên trong suốt làm lộ chiếc áo ngực màu hồng nhạt bên trong.
Thẩm Vực nhìn chằm chằm vào đó không chút kiêng kỵ, vừa hất nước vừa hỏi cô: “Thấy câu nào khó chịu nhất?”
Người Trần Miên dính đầy nước, cô ngồi cạnh bồn tắm, bỗng dùng tay hứng nước rồi hất qua người Thẩm Vực: “Cậu, thấy cậu là tôi khó chịu nhất.”
Mặt anh dính đầy nước.
Nước từ cánh mũi rơi xuống.
Thẩm Vực không tức giận, chỉ nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên vươn tay giữ chặt cánh tay cô kéo người cô lại gần mình.
“Thật không?”
Anh mỉm cười nhìn cô, con ngươi phản chiếu ánh sáng ấm áp trong phòng tắm. Lúc nãy anh dụ cô tới phòng tắm đưa đồ cho mình, kết quả là đồ của anh vẫn y nguyên, thấy cô bước vào bèn trở tay khóa cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Trần Miên vào phòng Thẩm Vực, khác hoàn toàn với phòng của cô, căn phòng chỉ có hai màu trắng đen đơn giản, không có bất cứ món đồ trang trí dư thừa nào, phòng tắm càng đơn giản hơn, nhưng chiếc bồn tắm lớn được đặt ở đó làm cô không thể không chú ý.
Nào ngờ vừa bước vào, Thẩm Vực đã đưa điện thoại cho cô, nói cô tự xem.
Trần Miên đã biết về những bình luận này từ trước, khác với Thẩm Vực chỉ đọc được trên điện thoại, Trần Miên nghe người khác bàn luận ở trường học. Những lời đồn vớ vẩn không bao giờ tránh né ai, nhà vệ sinh nữ là nơi dễ nghe được những bí mật mà chỉ người này người kia biết được nhất.
Trần Miên trèo cành cao.
Trần Miên rất mưu mô.
Con trai chẳng có tí năng lực quan sát kỹ nữ gì cả, Trần Miên nhìn thì giống một đoá hoa trắng nhưng thật ra là trà xanh còn gì?
Thẳng thắn như vậy đó.
Trần Miên nghe nhiều lắm rồi.
Cô muốn nói chuyện, nhưng lòng bàn tay của người đối diện đang xoa nắn môi châu của cô, tư thế hơi ám muội, dáng vẻ tình ý triền miên, dễ tạo ảo giác về một tình yêu sâu đậm.
“Trần Miên.”
Anh gọi tên cô, ngón tay thon dài ấn lên môi cô, đầu ngón tay chống lên chóp mũi đã ướt nước, giọt nước lăn xuống tay anh, hơi thở ấm áp.
Anh nghiêng đầu cười, dụ cô lên tiếng.
“Không vui à?”
Trần Miên nhìn vào mắt anh, hỏi: “Nếu không vui thì sao?”
“Thì bắt bọn họ câm miệng lại.”
Bồn tắm đã đầy nước, ngăn kéo bằng gỗ đặt ở bên cạnh được kéo ra, những bánh xà phòng tắm đủ màu sắc được bọc nhựa được đặt bên trong, lăn vào tay Thẩm Vực.
“Chọn đi, dâu tây, hoa anh đào hay quả đào?”
Đều là những mùi hương mà phái nữ thích, ngọt ngào, chưa mở ra đã ngửi thấy.
Trì Thành, người bạn thuở nhỏ duy nhất của Thẩm Vực có kinh nghiệm yêu đương nói nếu thả bánh xà phòng vào thì sẽ rất có không khí, ngoài ra còn có nến thơm, tắt đèn đi rồi thắp nến lên sẽ cực kỳ lãng mạn.
Rất hay ho.