Thẩm Vực vốn nghĩ người có tính cách như Trần Miên sẽ không thích kiểu này.
Nhưng khi anh thấy mắt cô dừng trên bánh xà phòng màu hồng nhạt hương quả đào lâu hơn một chút.
Thì đã biết đáp án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Miên cũng thích những thứ ngọt ngào.
Anh vừa ném vào trong vừa lơ đễnh nghĩ, ngâm trong đây cứ như đang ướp để ăn quả đào tinh này thật ngon miệng.
Bánh xà phòng màu hồng nhạt nhanh chóng tan trong nước ấm, bồn nước màu hồng nhạt lập tức xuất hiện trước mắt, hương đào nhanh chóng toả ra. Thẩm Vực vô thức lùi ra sau, kéo ghế dựa ra rồi rời khỏi mép bồn tắm.
Anh chỉ vào bồn tắm, nói với Trần Miên: “Vào thôi.”
Ở nơi này Thẩm Vực chẳng có đề tài cố định nào cả, câu đầu tiên là về lời đồn trong trường, câu tiếp theo là về bánh xà phòng, không biết vì sao câu tiếp theo lại trở thành câu mệnh lệnh.
Đương nhiên Trần Miên không thể cởi quần áo đi vào bồn tắm trước mặt Thẩm Vực được, cô nhấc chân đá anh một cái nhưng cẳng chân lập tức bị nắm lấy.
“Sao gần đây hay đá người ta vậy, học ai đấy?” Thẩm Vực ngồi ở đó, tầm mắt ngang với gấu váy của cô, lười biếng nói với cô: “Không định làm gì cậu đâu, mấy hôm trước làm mạnh quá nên cậu không thoải mái còn gì? Thư thả đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn còn mặt mũi mà nói nữa đấy.
Trần Miên muốn rút chân mình về nhưng lại bị người nọ nắm chặt trong tay, anh cứ như một tên vô lại, dưới ánh đèn gương mặt đó trở nên đẹp trai quá mức, anh đang tận dụng gương mặt của mình để chơi trò tán tỉnh như lưu manh.
Anh giơ hai ngón tay lên đảm bảo: “Không làm thật, cởi ra hết đi tôi chỉ sờ chút thôi, nếu đi vào thì tôi là chó được chưa?”
“Không.” Trần Miên rất kiên cường.
Thẩm Vực dựa người vào ghế, hơi nóng bốc lên, khắp nơi toàn là mùi đào.
“Cậu tự vào hay là để tôi vào với cậu, chọn đi.”
Trần Miên không nói được Thẩm Vực, cô quay người đi, vừa tháo nút áo đã thấy qua gương cảnh Thẩm Vực đang nhìn mình chằm chằm. “Cậu nhắm mắt lại đi.”
“Được.” Thẩm Vực nhắm mắt nhưng không rút tay lại, cứ như sợ cô chạy mất vậy, vẫn nắm lấy cẳng chân cô, miệng thì dỗ dành: “Cậu đừng quan tâm mấy lời đồn trong trường, tôi sẽ giải quyết.”
Giọng điệu như không quan tâm nhưng lại đang chống lưng cho người khác.
Vừa đấm vừa xoa.
“Còn nữa, không cần tôi nhắc cậu mười mấy hai mươi ngày nữa là ngày gì đâu nhỉ? Ngày đó phải đi cùng tôi đấy.”
Trần Miên không nói chuyện, gấu váy chạm vào tay Thẩm Vực, vài giây sau, lớp vải mềm mại chạm vào cổ tay anh.
Giọng nói của Thẩm Vực dừng lại, yết hầu trượt một cái.
“Thả tay ra.”
Giọng Trần Miên vẫn lạnh lùng nhưng lọt vào tai lại như châm thêm lửa.
Sau khi Thẩm Vực nhận ra mình đã cứng rồi, anh chán nản tựa người vào ghế, không nhúc nhích nhưng tay đã ngoan ngoãn thả ra.
Nghe thấy tiếng Trần Miên bước vào bồn tắm, mặt nước dâng lên tràn ra khỏi bồn rơi xuống đất.
Quả đào chín rồi, dường như mùa hè đang tới.
Trần Miên ngâm mình trong bồn tắm, nhìn Thẩm Vực đang ngồi bên cạnh. Anh nhắm hai mắt, trong hơi nước gương mặt anh có vẻ dịu dàng hơn, mấy nút áo ở cổ áo mở ra làm lộ làn da trắng nõn, nhưng ở ven mép áo thì lại hơi phiếm hồng, hình như ở đó có dấu gì đó.
Suy nghĩ muốn nhìn lén bình thường không có bây giờ lại nảy ra.
Có lẽ vì lúc này trông Thẩm Vực có vẻ hiền lành vô hại.
Cũng có lẽ là vì đang được ngâm mình trong nước ấm, mùi hương ngọt nào làm không khí tăng thêm phần ái muội.
Trần Miên vươn tay ra, lúc vào chạm vào cổ áo anh thì cổ tay đã bị nắm lấy.
Thẩm Vực mở bừng mắt nhìn cô: “Đánh lén à?”
“Ở đó có gì phải không?” Trần Miên hỏi anh.
Thẩm Vực không trả lời thẳng, chỉ hỏi cô: “Sinh nhật có ở với tôi không?”
“Vấn đề này quan trọng lắm à?”
“Phải, xem cậu trả lời như thế nào thì tôi mới quyết định có cho cậu xem không?”
“Tôi không thèm.”
Trần Miên muốn rút tay về, bây giờ cô đang khoả thân, dù nước đang bao trùm lấy cô nhưng mặt nước hồng nhạt vẫn có phần trong suốt, cơ thể cô nửa ẩn nửa hiện, chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhìn thấy cơ thể mình.
Thẩm Vực cũng nhìn xuống theo.
Ngay sau đó anh nhìn sang chỗ khác ngay, cúi đầu nhìn túp lều của mình, anh lấy chiếc cà vạt đồng phục anh vừa ném lên giá rồi trói mình lại.
Miệng vẫn dạy dỗ Trần Miên: “Có phải cậu kiêu căng quá rồi không? Tôi có nói không cho cậu xem à? Giữa hai lựa chọn thì phải chọn một còn gì? Đưa ra yêu cầu trong lúc khoả thân mà tôi có thể nói không sao?”
Chiếc cà vạt màu xanh được cột quanh mắt.
Đôi môi mỏng khẽ nhấp một cái, anh ngửa đầu dựa vào tường làm yết hầu càng lộ rõ.
Cổ áo nửa mở, áo sơ mi được nhét vào cạp quần.
Khoá kéo quần đồng phục bên dưới đang nhô lên.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng.
Dường như trong người anh có hai bộ điều khiển.
Hơi nước đọng lên mặt kính.
Tất cả đều trở nên mờ ảo.
Như đang ở trong mơ.
Không ai quan tâm điện thoại dưới sàn, những giọt nước lăn trên đủ loại đồn đãi khó nghe trên màn hình, cuối cùng dừng trên tên của Trần Miên.
Trần Miên nghe Thẩm Vực nói với mình: “Không phải muốn nhìn à? Nhìn đi.”
Dáng vẻ để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Cực kỳ dung túng.
Dường như, nếu lúc này cô nói anh chết đi anh cũng sẽ nói được mà không chút do dự.
Lúc này.
Trần Miên bỗng nhớ lại câu nói mà mình nghe được trong WC.
Thẩm Vực không thích Trần Miên thật đấy chứ? Chơi đùa thôi mà, khoảng cách quá lớn, dù bây giờ không chia tay thì sau này sớm muộn gì cũng chia tay mà thôi.”
Thẩm Vực thích Trần Miên thật đấy à?
Câu hỏi này đã có đáp án khẳng định khi cậu thiếu niên bỏ mặc dục vọng đang hưng phấn bừng bừng mà bịt mắt mình lại.
Trần Miên cảm thấy hình như Thẩm Vực thích cô thật.
Chữ thích này thật kỳ diệu.
Trần Tống thích Nguyễn Diễm Mai, cũng thích Tống Ngải.
Nhưng vẫn không thích bằng đánh bạc uống rượu.
Việc này cũng được chia theo quan trọng và ít quan trọng, cái đằng sau phải nhường cho cái đằng trước.
Như vậy, Thẩm Vực thì sao?
Cô vươn tay, ngón tay ướt đẫm kéo cổ áo Thẩm Vực ra.
Mở thêm hai nút áo.
Sau đó lại kéo ra.
Chỗ da phiếm hồng vẫn còn hơi sưng, là hình xăm mới.
Chữ tiếng Anh màu đỏ, ở phía trên ngực trái, vị trí gần tim.
Bí mật được áo che giấu.
I fell into a deep sleep*.
Anh xăm.
“Thẩm Vực.”
“Hả?”
“Nếu tôi không muốn tổ chức sinh nhật cậu với những người đó thì sao?”
“Thì đừng ở cùng với họ.” Anh bật cười, trả lời rất nhanh.
Thẩm Vực đã che mắt nên không nhìn thấy Trần Miên đang nhìn thẳng vào mình.
Cũng không thể nhìn thấy vẻ khó hiểu trong ánh mắt đó.
Anh nghe thấy tiếng Trần Miên đang hỏi mình: “Vậy, cậu thích quả đào hay dâu tây?”
“Đây là những thứ mà con trai thích à?”
“Phải chọn một.”
“... Cậu ngang ngược quá nhỉ?”
“Ừm.”
“Vậy quả đào đi.” Thẩm Vực nói xong lại nhíu mày: “Cậu xong chưa đấy, ngâm bao lâu rồi? Có thoải mái không?”
Hai mắt đã bị che lại mà vẫn hỏi này hỏi kia.
“Thẩm Vực, một câu hỏi cuối cùng.”
“Nói đi.”
“Hình xăm của cậu có ý nghĩa gì?”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Trần Miên thấy Thẩm Vực cong môi cười nhẹ.
Rõ ràng là hai mắt đã bị che lại nhưng dường như cô vẫn thấy ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình ở đằng sau lớp cà vạt.
“Chưa học tiếng Anh bao giờ à?”
Lười nhác, cà lơ phất phơ, vẫn là giọng điệu như anh vẫn thường nói với cô.
Nói gì cũng không đứng đắn, không có chút chân thành nào.
Nếu người khác thích ai đó ba phần đã muốn thể hiện thành mười phần.
Nhưng anh lại làm ngược lại, thích cô lắm nhưng không chịu nhận, cộng thêm dục vọng chiếm hữu, tính cố chấp và thói quen. Thợ xăm nói dòng chữ tiếng Anh này của anh rất đặc biệt, hỏi anh nó có ý nghĩa gì không.
Lúc đó anh đã nói.
“Không có gì, chỉ là chìm đắm mà thôi, chỉ có thế.”
I fell into a deep sleep.
“Tôi đắm chìm trong giấc ngủ say.”
Anh cho cô đáp án.
Những thứ được yêu thích cũng được chia theo thứ tự quan trọng và ít quan trọng.
Trầm Vực đắm chìm trong Trần Miên.
Anh không nói ra được, chỉ dùng hình xăm trên ngực để nói với cô.
Cậu là sự ưu tiên quan trọng nhất.