Ngủ say trên đảo nhỏ

Nhưng tại sao cơ chứ. 
 
Mỗi đề bài đều sẽ có cách giải quyết riêng của mình. 
 
Nhưng hình như Thẩm Vực không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dường như anh chính là một bài toán không thể giải được, bài toán lớn cuối cùng trong phần số học khiến người ta xem không thể hiểu, giải cũng không ra được. Rõ ràng lúc đầu hai người họ dây dưa với nhau là vì ai cũng có thứ mà mình muốn, bởi vì không đủ quan tâm, cho nên ở trước mặt anh cô trông như thế nào cũng không quan trọng.
 
Kể từ khi Trần Miên được sinh ra, đã bị cuộc sống đã dạy cho cô biết một đạo lý rằng cô có được thứ gì nhất định cũng phải trả giá, đằng sau những thành tích xuất sắc là vô số đêm cắm đầu không ngừng bút, tiền đề để nhận được sự giúp đỡ và cảm thông từ người khác là nhào nặn bản thân thành một nạn nhân hoàn hảo. Ngay cả lúc đầu qua lại với Thẩm Vực, cũng là dựa vào thân thể của mình để thực hiện giao dịch. 
 
Cô ngủ với anh, anh cho cô tự do có thể hít thở. 
 
Việc được thích đã không còn xa lạ với Trần Miên nữa, có rất nhiều người đã tỏ tình với Trần Miên, mỗi lời tỏ tình đều rất động lòng. 
 
 ——Tôi thích cậu, cậu là cô gái tốt đẹp nhất trong lòng tôi. 
 
——Không muốn hẹn hò cũng không sao, tôi sẽ đợi cậu. 
 
Tình yêu của thiếu niên được bán sỉ theo ký, lúc đến thì rầm rộ, ồn ào, đều nghĩ rằng có thể trường tồn vĩnh cữu. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Có vô số người như Trần Kha. Chân trước nói rằng không thích tôi thì cũng không sao cả, nhưng chân sau lại đi nói với người khác là Trần Miên giả vờ thanh cao. 

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải ai cũng có thể thực sự thẳng thắn vô tư, cũng không phải ai cũng có thể thực sự một mực cho đi mà không đòi hỏi lại bất cứ điều gì.
 
Vì vậy, Trần Miên từng cho rằng đàn ông đều rất kinh tởm, Trần Tống là tài liệu giảng dạy tiêu cực khó coi nhất, là cái tầng thấp nhất của đạo đức, rồi khi nhích lên một chút, bất kể những nam sinh mà cô tiếp xúc trong trường học hay những người đàn ông cô gặp ngoài cuộc sống, tất cả đều vô cùng nhàm chán. Mà Thẩm Vực có thể coi là đặc biệt. 
 
Anh là sự tồn tại độc nhất khiến Trần Miên thấy có thể chịu đựng được. 
 
Nhưng Thẩm Vực hình như không có ý thức được cô nói cái gì, hai mắt bị bịt lại, khứu giác và thính giác đều trở nên nhạy cảm hơn, anh ngửi thấy mùi của Trần Miên trộn lẫn với mùi của quả đào. 
 
Không thể dùng bất cứ thứ gì để định nghĩa, không phải là trái cây hay hương hoa, mà là một loại cảm giác, một bầu không khí. 
 
Ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, bông hồng nở vào ngày cuối cùng của mùa đông, cây xanh nơi biên giới hoang vắng. 
 
Là ngày mai nhàm chán không cần phải dự đoán cũng có thể biết trước được, nhưng cô là người duy nhất có thể khiến anh mong chờ vào ngày mai. 
 
Những lời nghe có vẻ thâm tình như thể không có cô thì sẽ không có ngày mai này Thẩm Vực chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nói với cô, Trì Thành ở đâu dây bên kia điện thoại sau khi bị những cuộc gọi liên hoàn của anh để hỏi con gái thích thứ gì và giới thiệu tiệm xăm thì có hỏi anh đang xảy ra chuyện gì thế. 
 
Thẩm Vực vẫn như thường lệ trả lời là không có chuyện gì cả, chỉ là anh nghĩ tới nên mới đi làm. 
 

Trì Thành nói rằng một người đào hoa như anh, xăm hình trên ngực có khác gì dâng hiến trái tim ra đâu? Đồng thời cũng cho rằng một gia đình như anh có thể nuôi dạy một cây hoa hồng mọc lên từ hạt giống cây tùng bách, đúng là gen đã bị đột biến rồi.
 
Gia đình của Thẩm Vực dạy dỗ quả thực rất nghiêm khắc, quy tắc cứng ngắc nghiêm khắc được bày ra đó, không được gây gổ đánh nhau các loại, thành tích nhất định phải xuất sắc.
 
Đáp ứng yêu cầu thì phần thưởng nhận được chính là tiền, đây là thứ mà nhà họ Thẩm không hiếu nhất, về phần tình yêu và sự đồng hành thì ít đến đáng thương.
 
Bố mẹ của Thẩm Vực đều rất bận rộn, hai người là mối quan hệ liên hôn bền chặt, tình cảm thì bình thường, bọn họ quan tâm đến bản thân nhiều hơn Thẩm Vực, anh giống như một vật trang trí đẹp đẽ, là một nhiệm vụ để hoàn thành cái gia tộc đó, sau khi sinh ra sẽ quản anh đến khi mười một hoặc mười hai tuổi, rồi thấy tính cách của anh đã được định hình thì không kiểm soát anh tiếp nữa.
 
Hai người đều bận rộn công việc, phải bay khắp trời nam đất bắc, mỗi người đều có nơi ở riêng, cơ hội gặp nhau trong một năm ít đến không tả nổi chứ huống hồ chi là nói đến việc ăn cơm cùng Thẩm Vực.
 
Khi Thẩm Vực lần đầu tiên đưa Trần Miên về nhà, Trần Miên đứng trước cửa nhà anh, do dự không bước lên hỏi anh, trong nhà không có ai sao?
 
Thẩm Vực sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại hóa ra mình lớn lên như vậy thực sự là không bình thường.
 
Trong nhà thì phải có bố mẹ, mở cửa phải có ánh đèn ấm áp và những bữa cơm nóng hổi.
 
Nhưng Trần Miên lại nói với anh, thật là tự do.
 

Bạn bè xung quanh Thẩm Vực đều hỏi liệu anh có cô đơn không.
 
Chỉ có Trần Miên nói anh thật tự do.
 
Khi một người nảy sinh tình cảm với người khác là một chuyện rất phi logic.
 
Khi đó Thẩm Vực cũng không biết sự hứng thú của mình đối với Trần Miên có thể kéo dài hai năm, thậm chí còn phát triển đến mức nước đổ khó có thể thu hồi lại được.
 
Hơi thở đã nóng hổi, ​​có tiếng nước bị khuấy động phát ra.
 
Trần Miên từ trong bồn tắm đứng dậy, lấy khăn tắm trên móc đồ quấn quanh người, đi đến cửa, nhưng lại quay người đi tới trước mặt Thẩm Vực, cúi người cởi cà vạt trước mắt anh.
 
Quần áo của Thẩm Vực vẫn để mở.
 
Câu tiếng Anh “I  fell  into  a  deep  sleep” ở ngay đó, giống như một bông hồng đã vươn cành, móc nối sự mập mờ giữa hai người lại.
 
“Sau này rất khó có thể rửa sạch.” Ánh mắt Trần Miên vẫn dán chặt vào hình xăm, giọng điệu bình tĩnh.
 
“Không rửa là được rồi.” Thẩm Vực trả lời rất tùy tiện, nhưng sự kiên quyết  trong giọng điệu lại khiến Trần Miên nhất thời không biết nên nói gì.
 
Trần Miên 17 tuổi có quan điểm tiêu cực về tình cảm.
 
Nghĩ rằng đây không phải là một cảm xúc không thể thiếu được.

 
Chỉ cần vào lúc này, Thẩm Vực hỏi cô tình cảm của cô đối với anh là gì.
 
Anh sẽ chỉ nhận lại được sự im lặng.
 
Nhưng Thẩm Vực sẽ không hỏi như vậy, hai người có thể ở bên nhau hai năm thì về phương diện tình cảm sẽ ăn khớp với nhau.
 
Giống như lúc này, Thẩm Vực đột nhiên hỏi Trần Miên có muốn ngắm trăng không.
 
Trần Miên thậm chí còn không biết mình đã gật đầu như thế nào, trong lúc thay quần áo đầu óc cô trống rỗng, mãi cho đến khi bị người ta kéo lên xe, đi thẳng một mạch về khu biệt thự, tiến vào gara dưới lòng đất của Thẩm Vực, cô mới ý thức được sự khác thường của mình.
 
Nếu đổi lại là trước đây cô sẽ không đồng ý, những đêm như vậy cô sẽ chỉ ngồi dưới đèn bàn làm bạn với việc ôn tập, nhưng hình xăm trên ngực Thẩm Vực tựa như một loại cho đi khác.
 
Nó khác với việc cho tiền.
 
Trong mắt của tất cả mọi người, cô là người có thể thay thế, có thể vứt bỏ, nhưng cô lại được Thẩm Vực “công nhận” bằng cách này, lấy nỗi đau làm dấu ấn để khiến cái tên ban đầu chỉ được tùy tiện đặt cho này của cô trở nên đặc biệt.
 
Sự lãng mạn này thật sến sẩm.
 
Nhưng sự sến sẩm này lại khiến người ta rất cảm động.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận