Ngủ say trên đảo nhỏ

Từng đề thi và từng buổi ôn tập khiến người ta buồn ngủ đã từ từ lật lịch đến đằng sau.
 
Thời gian đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học trên bảng đen ngày càng ngắn lại.
 
Bốn mươi, ba mươi, hai mươi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi còn lại mười chín ngày, đó là ngày 19 tháng năm.
 
Thứ sáu.
 
Ngày hôm sau là sinh nhật của Thẩm Vực.
 
Tan học, có người đã bàn tán nói rằng tối hôm đó ban tự nhiên sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Thẩm Vực, làm cũng khá rầm rộ.
 
Có người khác lại nói dù sao cũng là ngày sinh nhật của Thẩm Vực, đó là chuyện bình thường.
 
Khi bọn họ đang nói như thế, Trần Miên đang thu dọn đồ đạc của mình.
 

Lâm Lâm ở hàng ghế trước hiếm khi không chuồn khỏi lớp ngay khi hết tiết, thời đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học cấp bách dường như cuối cùng đã tạo ra một số áp lực cho cô ta, liên tiếp mấy ngày sau giờ tan học, cô ta chỉ ngồi ngay tại chỗ và giải đề, thỉnh thoảng cảm xúc sụp đổ sẽ nằm bò xuống bàn và khóc một trận. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Lị Lị bĩu môi nói: "Nước đến chân mới nhảy thì có tác dụng gì? Lúc nên học thì không học, bây giờ lại ở đây nổi nóng cái gì."
 
Không chỉ có Lâm Lâm, hầu hết cảm xúc của các bạn khác trong lớp cũng đều suy sụp rồi được gầy dựng lại ngày này qua ngày khác như thế. Sau mỗi kỳ thi cử và phát bài kiểm tra ra, giáo viên đều phải xây dựng tinh thần, nói với bọn họ rằng một đợt thi cử chỉ nhằm kiểm tra những khuyết điểm để bù đắp, không đại diện cho kết quả thi tuyển sinh đại học.
 
Cụm từ “kỳ thi tuyển sinh đại học” vốn dĩ đối với bọn họ mà nói đã luôn lởn vởn trong không khí bây giờ ngày càng trở nên chân thực hơn.
 
Những tin đồn lúc đầu về Trần Miên hình như đã bị dập tắt ở tòa nhà lớp 12, mãi đến hôm nay là sinh nhật Thẩm Vực mới lại nổi dậy.
 
 Lâm Lâm quay đầu lại dùng ánh mắt vô cùng thẳng thắn nhìn Trần Miên, nhìn đến khi Trần Miên ngẩng đầu lên rồi mới mỉm cười hỏi cô: "Trần Miên, Trần Nhân bảo tôi hỏi cậu, tối nay cậu có muốn đến cùng không?"
 
Những lời này nghe có vẻ hơi cáo mượn oai hùm, Trần Miên đã lâu không hề giao tiếp với Lâm Lâm, thỉnh thoảng chỉ là khi phát đề hoặc bài tập thì mới nói chuyện một chút. 
 
Không đợi Trần Miên trả lời, cô ta đã thuyết phục: “Đi đi mà. Tôi nghe nói Thẩm Vực hoãn lại toàn bộ buổi tiệc tối ngày mai chỉ để cùng cậu đón sinh nhật thôi đó đúng không? Vậy tối nay cậu cũng đến đi, Thẩm Vực đón sinh nhật mà cũng không để cho cậu ấy vui vẻ một chút à? Đi đi mà. "
 
 Vừa nói, cô ta vừa đưa tay kéo kéo tay áo của Trần Miên. 
 
Triệu Lị Lị vừa thu dọn đồ đạc vừa chú ý đến động tĩnh ở phía bên đây, nhìn thấy Lâm Lâm ra tay kéo cô, lập tức kéo cổ tay cô ta ra, trừng mắt nhìn: "Cậu quản được việc cậu ấy có đi hay không à? Miên Miên có đi hay không liên quan gì đến cậu. Sinh nhật của Thẩm Vực chứ có phải sinh nhật của cậu đâu, sao cậu quản nhiều chuyện quá vậy?” 
 
Nếu đổi là lúc bình thường Lâm Lâm sẽ cãi nhau với Triệu Lị Lị, nhưng hôm nay cô ta phớt lờ Triệu Lị Lị, chỉ nhìn Trần Miên và nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có đi không?" 
 
Cứ như không có cô sẽ không được vậy. 
 
Chuyện gì mà bất thường thì chắc chắn là có điềm gì đó, Triệu Lị Lị lắc đầu với Trần Miên, bảo cô từ chối, không ngờ, cô ấy lại nhìn thấy Trần Miên đeo cặp sách trên lưng, đứng dậy và hỏi với Lâm Lâm: "Ở đâu?" 
 

 
Thẩm Vực đã nói với Trần Miên chuyện anh muốn dùng bữa trước với bạn bè từ lâu rồi.
 
Lúc đầu nói với nhóm Du Hoài là anh sẽ không đón sinh nhật với bọn họ cũng chỉ là lời nói đùa của những người bạn với nhau, nhưng hiện tại, việc tổ chức sinh nhật sớm một ngày đã bị nhiều người đùa giỡn.
 

Có người cười nói đùa: "Bây giờ chỉ là không cùng đón sinh nhật, sau này sẽ không cho phép chúng tớ bước vào cửa nhà của cậu nữa. Chuyện trọng sắc khinh bạn thật là không thể chấp nhận được rồi đấy, A Vực."
 
“Mọi người đừng trêu chọc anh Thẩm nữa, hãy cẩn thận với cảnh báo trong nhóm trò chuyện.” Một nam sinh khác trong ban tự nhiên lập tức trả lời một câu.
 
Sau đó mọi người có mặt đều ngầm hiểu ý nhau cùng phát ra một tiếng: Ồ ~
 
Hết đợt này đến đợt khác, cứ như là đã đến núi Khỉ rồi bậy.
 
Có người bối rối hỏi: "Cảnh báo nhóm trò chuyện gì?"
 
"Cái này cậu cũng không biết sao? Chẳng phải trước đây có người ở trong nhóm thảo luận thị phi gì sao? Chuyện này bản thân đã khó mà quản được rồi, lúc đó không ai nói gì, sau này còn có thể kiếm chuyện gì nữa chứ? Kết quả là anh Thẩm đã tìm người đưa ra thông báo trong nhóm, yêu cầu người khác có gì thì cứ nói thẳng trước mặt anh."
 
Nhắc tới chuyện này, có người tình cờ ở trong nhóm đã nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.
 
Trong nhóm trò chuyện trường trung học Tuy Bắc ít nhất cũng phải hai đến ba trăm người, từ lớp 10 đến lớp 12 đều có, đều chỉ là buôn chuyện lung tung, chuyện gì cũng nói, dù sao một khi đã khoác lên chiếc áo giáp vô danh thì cho dù ở trong đó có muốn nói mình sẽ chạy khỏa thân cũng không sao, giống như là một kiểu phát tiết vậy thôi.
 
Vì vậy, không ai có thể ngờ được rằng nặc danh bàn chuyện thị phi của Trần Miên mà Thẩm Vực lại quản.
 
Đa số mọi người đều cho rằng Thẩm Vực chỉ chơi cho vui mà thôi.
 
Không quá nghiêm túc việc này nhưng ngay khi thông báo trong nhóm đó vừa được gửi, không ít người đều sững sờ, có người chột dạ và lập tức rời nhóm.
 
Sự việc này cũng gây xôn xao dư luận và cũng từ đó về sau, cái tên Trần Miên mới gia tăng thêm trọng lượng ở chỗ bạn bè của Thẩm Vực.

 
Giữa đám con trai có tồn tại một sự hiểu biết ngầm khác với con gái, bọn họ có thể đùa giỡn không giới hạn, trông tưởng chừng như chuyện gì cũng có thể nói ra, nhưng phía sau tất cả đều phụ thuộc vào sức nặng của đối tượng mà bọn họ đang trêu chọc.
 
Thẩm Vực ngồi đó, nghe đám người này nói nhảm cũng không hề ngăn lại, đang lắc lắc điện thoại trong tay một hồi, mãi cho đến khi nói tên của Trần Miên anh mới gõ lên bàn, mới ngước mắt lên nói: “Vừa vừa thôi đấy.” ."
 
Nơi đây rất sôi động, rất nhiều người đến, phòng vip “Bất Khai” cũng đã ngồi gần đầy.
 
Chỗ đặt micro không có người hát, rượu trên bàn được khui nắp hết chai này đến chai khác, Du Hoài ngồi ở bên cạnh Thẩm Vực cũng theo sau nói: “Đúng đấy, vừa vừa thôi, anh Thẩm của chúng ta một mình ra ngoài đón sinh nhật cùng với chúng ta vốn dĩ đã khá cô đơn rồi, bớt nói chuyện của cậu ấy đi."
 
"Tại sao em Trần không đến thế?"
 
Du Hoài cười nói: “Anh Thẩm nói không phải là không tới, mà là anh ấy không muốn tôi có thêm một người bố mẹ nữa.”
 
Không ngờ, vừa dứt lời, cánh cửa đã bị người ta từ bên ngoài mở ra.
 
Đó là Trần Nhân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận