Ngủ Say Trên Đảo Tình Yêu


Thẩm Vực ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm bút muốn làm bài thi đang nằm ở bên dưới người của Trần Miên.


Cô ngồi trước mặt anh, hai chân dang ra.

Giày đã đặt ngay ngắn ở cửa ra vào lúc vừa tiến vào trong phòng rồi, bàn chân nhỏ nhắn trắng nón được bao bọc bởi đôi vớ trắng đang đặt ở hai bên ghế, chống trụ với sức nặng của cơ thể.


Trần Miên lúc này như tách biệt hoàn toàn với Trần Miên vẫn luôn lạnh lùng ở trường học, giống như hoa của cây dành dành nở ra giữa cơn mưa đêm bị anh hái xuống rồi đặt vào lòng bàn tay.

Nghe người bên ngoài nói Trần Miên xinh đẹp lại còn kiêu ngạo, là thứ không thể chạm vào được khiến lòng người xuyến xao ngứa ngáy.


Thứ được đem ra bàn tán nhiều nhất chính là dáng người của cô.


Bình thường mặc đồng phục học sinh có thêm áo khoác, vì form rộng bao trùm tổng thể nên nhìn thoáng nhìn cũng chỉ thấy có một kiểu dáng.


Ấy nhưng trùng hợp có một ngày nắng chói chang khi điều hòa trong phòng học bị hỏng, Trần Miên mới cởi áo khoác đồng phục của mình ra, áo đồng phục màu trắng tay ngắn bên trong ôm trọn bộ ngực đẫy đà không thể nào giấu đi được.


Lúc đó Thẩm Vực cùng một đám bạn đi ngang qua cửa lớp học của cô, có mấy tên chỉ chỉ vào Trần Miên đều khẽ giọng kinh ngạc, có thể nói là size khủng.


Lúc đó Thẩm Vực và Trần Miên vẫn chưa có quan hệ gì, anh chỉ thoáng quét mắt nhìn vào trong phòng một cái, cảm thấy gương mặt kia quá đỗi thuần khiết, đến mức có chút không tương xứng.



Trong căn phòng thoáng yên tĩnh trở lại.


Trần Miên không biết Thẩm Vực đang suy nghĩ chuyện gì, ngày trước lúc anh về nhà đều không có nhiều thời gian để tự nghiền ngẫm suy tư như vậy, về cơ bản thì vừa vào phòng đã cuồn cuộn lửa tình rồi.


Nhưng hôm nay dường như Thẩm Vực không mấy hứng thú cho lắm, ánh mắt cũng trầm xuống, cánh tay đặt bên cạnh chân của cô vẫn giữ yên đó không hề đụng chạm gì tới, chỉ đơn giản là dán vào cô.

Xúc cảm của mu bàn tay chạm vào khiến Trần Miên không thể kìm chế mà nhớ tới khung cảnh ngày thường đôi tay này sẽ làm vào lúc chỉ có hai người ở trong căn phòng này, khớp ngón tay sẽ cắm vào trong cơ thể cô, đầu ngón tay lại mò mẫm xung quanh buộc cô phải rên lên thành tiếng, cuối cùng là rút ra vân vê đường chỉ bạc dính trên đó rồi mỉm cười nói với cô: "Trần Miên, cậu xem, cậu cũng muốn.

"

Nhưng hôm nay, Thẩm Vực chẳng hề làm gì cả, chỉ là dựa người ở đó rồi nhàn nhạt rũ tầm mắt xuống.


Bên ngoài cửa sổ, bóng tối ngày một nặng thêm, đã qua hơn chín giờ tối rồi.


Khoảng thời gian này ước tính là lúc mà Trần Tống đã ra ngoài uống rượu, nhưng trễ thêm chút nữa thì ông ta sẽ quay trở về.


Nếu như khi quay về nhà gặp phải Trần Tống thì… Trần Miên trầm mặc, cô muốn đi nhưng cũng hiểu rõ chỉ có thể khiến Thẩm Vực thỏa mãn thì mới có thể đi được.


Cô chầm chậm duỗi tay, đầu ngón tay chạm lên mu bàn tay của người kia.


Mỗi khi có việc muốn cầu xin chính là lúc mà Trần Miên ngoan ngoãn nhất, đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, nhẹ giọng gọi tên của anh: "Thẩm Vực, cậu không vui sao?"

Sao lại không vui chứ?

Trần Miên không hiểu rõ lắm, rõ ràng không phải có rất nhiều nữ sinh vây quanh anh như vậy sao, rõ ràng không phải là ở biệt thự sang trọng nhất sao, rõ ràng không phải là muốn gì được nấy, tìm tới cô để mua vui cũng chỉ cần duỗi tay một phát là có đó sao.


Vậy, tại sao lại còn không vui chứ.


Cô cứ như con thú nhỏ từ từ cọ tới, bàn chân đạp vào bắp đùi của anh rồi di chuyển đi khắp nơi trên bẹn đùi, lúc chạm được dị vật đã cương kia, cô cụp mắt nhìn anh thêm lần nữa.


Cho nên đã nhìn thấy được biểu cảm tựa cười tựa không của Thẩm Vực.


"Trong trường, lúc người khác tỏ tình cậu, cậu cũng nói như thế à?"


Thẩm Vực bỗng nhiên hỏi một câu khiến Trần Miên có hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu đáp: "Không nhớ nữa.

"

"Chứ cậu nhớ mấy thứ gì?"

Giọng điệu của anh hoàn toàn bình tĩnh giống như giọng điệu bình thường lúc trò chuyện phiếm với cô, nhưng động tác lại không thành thật.

Anh nắm lấy cổ chân của cô đặt lên phần hông của mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên vớ chân của người kia, ngón cái mò mẫm đến mắt cá chân rồi khẽ xoa xoa, sau đó tóm lấy khiến cả ngón chân của cô cũng đều căng ra.


"Không, không nhớ nữa.

"

Thẩm Vực không có cởi quần áo, cúc áo sơ mi còn được cài đến nút trên cùng.


Vẻ mặt cũng lười nhác, thậm chí ánh mắt còn lơ đãng không chú tâm lên người cô mà lại nhìn về phía bài thi môn khoa học tự nhiên đặt ở trên mặt bàn.


Phần bắp đùi của Trần Miên lại đang đè lên che chắn đi câu hỏi cuối cùng của bài thi.


Nét chữ cứng cáp rõ rệt mà ngắn gọn viết xong một nửa lời giải, chỉ còn một nửa cuối cùng.


Lời giải đó được viết bên dưới nốt ruồi nhỏ trên đùi của Trần Miên, vị trí của dấu hai chấm diễn giải chính là vùng tư mật bí ẩn nhất của cô gái.


Dường như câu hỏi môn Toán khó nhằn cuối cùng chính là cơ thể của Trần Miên.



Bàn tay của Thẩm Vực vuốt ve chân của cô, tay còn lại thì tích cực giải đề, dọc theo dấu hai chấm, anh dừng lại ở trước lớp vải che màu hồng nhạt.


Nơi đó giống như cánh hoa non nớt tiếp xúc với mùa xuân, chỉ khẽ cọ nhẹ một chút đã đổi lại một mảng trơn bóng rồi.


Cơn mưa ngoài cửa sổ kia như làm ướt bài thi của anh.


"Sáng mai phải nộp bài tập đó, bị cậu làm ướt thì phải làm sao?"

Thẩm Vực có hơi mệt mỏi vì bị quấy rầy ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt ngập tràn sự cười cợt.


Hơi thở của Trần Miên gấp gáp hơn.


Phía bên ngoài truyền tới âm thanh rào rào như tiếng máy hút bụi, dì Trương đã quét dọn lên đến thang gác lầu hai rồi.


Âm thanh chuyển động truyền tới cũng là lúc bàn tay của Thẩm Vực di chuyển theo, nhẹ nhàng xoa nắn lên lớp vải che chắn miệng huyện ướt át của cô.


"Trần Miên, tại sao không nói chuyện?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận