Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

(Thất Sắc Liên: Sen bảy màu)

Màu sắc rực rỡ của những điểm sáng ngày càng đậm, gần như hóa thành một
vầng ánh sáng bao bọc Ninh Khanh Khanh ở chính giữa, Lâm Bất Vi càng lúc càng khẩn trương. Cho đến khi vang lên một tiếng khe khẽ, những điểm
sáng màu sắc rực rỡ tập trung ngay giữa lòng bàn tay trái thiếu nữ vừa
vươn ra, rồi ngưng tụ thành hình bóng một đóa Liên Hoa ( hoa sen) đang
lẳng lặng nở rộ.

Trong hình ảnh kia, chín cánh Liên Hoa nhanh chóng mở ra, chín màu sắc lấp lánh xoay quanh đóa Liên Hoa.

Ánh sáng soi rọi khắp phòng, cả gian phòng đều phảng phất như được đặt trong cõi tiên , ánh sáng rực rỡ chiếu mê người.

Lâm Bất Vi bị ánh sáng vừa xuất hiện kia làm hoa mắt, nhìn vầng sáng chín
màu của bông hoa ở trong phòng, hắn có chút không thể tin vào hai mắt
của mình. Hắn chỉ sợ là mình đang lo lắng quá nhiều, nên trước mắt xuất
hiện ảo giác, vội vàng cố gắng chớp mắt một cái.


Mà hết thảy, Ninh Khanh Khanh cũng không biết.

Nàng đang nhắm mắt lại, cảm giác được lực lượng trong đan điền thuận
theo nàng triệu hoán ra, thân thể như có một cỗ lực lượng kỳ dị chảy dọc về hướng lòng bàn tay.

Cho đến khi giữa lòng bàn tay có hơi nóng lên, cỗ lực lượng kỳ dị kia tựa như gió bão, bắt đầu tự xoay quanh trong lòng bàn tay. Lực lượng kia càng lúc càng lớn, như một vòng xoáy, phải hút được nàng vào trong thì mới cam tâm.

Cho đến lúc
kiệt sức, lực lượng của vòng xoáy kia mới từ từ ngừng lại, Ninh Khanh
Khanh lúc này mới hít vào một hơi thật sâu , từ từ mở mắt.

"Cửu Sắc Liên đây ư?" Lâm Bất Vi chớp mắt một cái, tất cả mọi thứ trước
mắt đều thay đổi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Ninh
Khanh Khanh.

Liên Hoa bây giờ, đã không còn hào quang chói
mắt như lúc bắt đầu, chỉ còn ánh sáng màu bạc nhạt nhòa, bao phủ cả đóa
Liên Hoa. Mặc dù không đủ chói mắt, nhưng cũng tản ra một loại rực rỡ
làm cho người ta bình thản thư thái.

"Đây là Cửu Sắc Liên?"
Ninh Khanh Khanh nhìn thấy đóa Liên Hoa màu trắng xóa trong lòng bàn
tay, nhìn kỹ vài lần, nhưng thực sự không nhìn ra nơi nào còn có thêm
màu sắc nào khác nữa.

Lâm Bất Vi nhìn chăm chú nhìn hồi lâu, cho đến lúc xác định Liên Hoa chỉ là màu bạc thì mới chậm rãi tỉnh táo
lại, trong mắt có thêm một phần thất vọng.


Mới rồi hắn đúng
là đã thấy được vào lúc Liên Hoa xuất hiện, cánh hoa tỏa ra đến chín
màu, chói mắt vô cùng. Nhưng chỉ nháy mắt sau, đã không còn vầng sáng
chín màu trân quý kia nữa.

Có lẽ là do hắn quá mức chờ mong, ngược lại nhìn lầm rồi.

"Không, đây không phải Cửu Sắc Liên." Lâm Bất Vi tỉnh táo lại, nhìn đóa Liên Hoa kia, ánh mắt cũng có chút phức tạp, trong giọng nói có chút
mất mát, âm thanh nặng nề, "Cái này ... là Thất Sắc Liên (Sen bảy màu),
là Võ Linh hệ phụ trợ chữa bệnh đặc hữu của Lâm gia chúng ta ."

"Ông nói, Võ Linh của Lâm gia , chính là thứ trong tay ta?" Ninh Khanh
Khanh bây giờ cảm thấy rất mới mẻ, nhìn đóa Liên Hoa màu trắng xóa kia
đặt trên lòng bàn tay , thật cẩn thận hỏi han.

"Ừ." Tay
trái Lâm Bất Vi vừa động một cái, trên lòng bàn tay hắn có hào quang lóe lên, cũng triệu hồi ra một đóa Liên Hoa. Nhưng mà đóa Liên Hoa của hắn
so với Ninh Khanh Khanh thì có lớn hơn một chút, hơn nữa không phải một
màu trắng xóa, mà là màu xanh biếc tươi rói.


"Tại sao màu
sắc lại không giống?" Trong đầu Ninh Khanh Khanh tràn đầy nghi ngờ. Nàng một lòng một dạ đều dồn ở Võ Linh trên người mình, nên không hề chú ý
đến thần sắc của Lâm Bất Vi.

"Bởi vì cha hiện nay đã là cấp
bậc Đại Linh Sư , mà con, mới chỉ là cấp bậc Linh giả . Màu sắc của Thất Sắc Liên , là căn cứ vào tu vi của người sử dụng mà thay đổi." Khi Lâm
Bất Vi giải thích, ánh mắt chuyển đến trên mặt Ninh Khanh Khanh, nhìn
dung nhan của nàng, trong lòng có loại cảm giác quái dị nói không nên
lời.

Đây rõ ràng là kẻ giả mạo có mục đích mà vào Lâm gia,
thế nhưng nàng lại triệu hồi ra loại Võ Linh này, cũng là loại Võ Linh
mà chỉ một mình dòng dõi Lâm gia mới có.

Chẳng lẽ người trước mắt này, thật sự là nữ nhi đã thất lạc của mình năm đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận