Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Huống chi, có lẽ đây cũng là một người nam nhân tuấn tú.

Ninh Khanh Khanh xuyên qua mà đến, chưa từng nhìn thấy có người cười với mình dịu dàng như vậy, nên miệng của nàng cũng bất giác câu một đường cong nhỏ, quay sang hắn trưng ra nét tươi cười.

Người như vậy, không có chỗ nào giống như cái vị Vương gia bị mang lời nguyền kia. Ninh Khanh Khanh từ tận đáy lòng đã phủ nhận, nhìn về phía một người cuối cùng kia. Gương mặt trắng nõnnhỏ nhắn thoắt từ vui vẻ chuyển thành hung tợn trừng mắt mà nhìn.

Cái...cái kẻ đang ngồi ở địa phương kia chính là Thất Hoàng thúc độc mồm độc miệng!

Lúc ấy không chú ý nên chỉ nghe Tử Tuyết công chúa xưng hô với hắn như thế, hiện nay xem kĩ ra thì chính là hắn!

Đúng, cũng chỉ có hắn mới phù hợp với kẻ bị lời nguyền!

"Phi Bạch? Lời trẫm nói vừa rồi, ngươi có nghe được không?." Thiên Thịnh Đế đợi một hồi, không nghe thấy được câu trả lời của Phượng Phi Bạch nên lại hỏi lần nữa.

Phượng Phi Bạch chậm rãi mà ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái trên ly rượu trắng, nhìn về phía Thiên Thịnh Đế mà đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi Lâm Khinh Khinh nhìn chăm chú thần bằng ánh mắt quá mức nóng bỏng, khiến thần nhất thời không chịu nổi mà nhìn lại, nên không hề nghe được bệ hạ tra hỏi."

Lâm Khinh Khinh trợn tròn mắt. Cái... tên tiện nhân Phượng Phi Bạch này, chính hắn không có nghe Thiên Thịnh Đế nói chuyện thì cũng thôi, tại sao lại muốn đẩy vấn đề đó đến trên người nàng!

Người này là vẫn chuyên rình bôi xấu nàng, tuyệt không sửa đổi a!

Nhưng mà Thiên Thịnh Đế phi thường thích thú tiếp tục nói về đề tài này. Ngài còn muốn phải làm thế nào đó để đương nhiên ban hôn cho Phượng Phi Bạch. Hiện nay nghe được câu trả lời, lập tức nói tiếp, "À, thế nào, Lâm Khinh Khinh, ngươi cũng sớm đã có biết Thất vương gia?"

Đương kim hoàng thượng này như thế nào vẫn còn bát quái như vậy, cố đưa ra loại vấn đề đó. Ninh Khanh Khanh vừa muốn phủ nhận, có người so với nàng còn muốn tích cực hơn.

Âm thanh Tử Tuyết công chúa vang lên cùng nụ cười rạng rỡ"Phụ hoàng, người còn không biết đâu. Lâm Khinh Khinh đối với Thất Hoàng thúc đã có lòng quí mến từ lâu, vẫn còn thừa dịp ánh trăng để biểu lộ với Thất Hoàng thúc đấy!"

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường ồ lên. Lập tức chung quanh sôi nổi bàn luận ồn ào, ánh mắt nhìn Ninh Khanh Khanh cũng phi thường kì lạ.

Ninh Khanh Khanh biết, chính mình nếu mà lại không mở miệng giải thích, thì những lời thì đồn đại rằng nàng ái mộ tên tiện mỹ nam kia, có thể sẽ đi theo nàng trong một khoảng thời gian rất dài . Nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi cười mà trả lời,

"Công Chúa nói đùa, sự tình của đêm đó thực ra chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lúc ấy trời đất tối đen, ta không hề thấy rõ diện mạo của Vương Gia nên mới đưa đến sự tình phát sinh thành hiểu lầm lớn như vậy."

Ninh Khanh Khanh cho rằng nếu chính mình đã giải thích rất tốt, nói rõ ràng như vậy rồi. Nên vị Hoàng gia khẳng định sẽ không đàm tiếu bát quái trở lại chuyện này một lần nữa đi. Nào có biết Thiên Thịnh Đế cười híp mắt mà mở miệng:

"Phi Bạch trong ngày thường rất ít đi ra ngoài, cơ hội khó có được như vậy cũng có thể đụng vào ngươi. Xem ra hai người các ngươi chứng thật là có duyên phận trời ban a." Ngài vừa nói, quay đầu nhìn Lâm Bất Vi, "Ái khanh, nàng đã đến tuổi phối hôn chưa vậy?"

Lâm Bất Vi vội vàng đứng lên, "Bệ hạ, tiểu nữ năm nay vừa tròn mười ba, xác thật là đã tuổi làm mai rồi!"

Nhìn thấy thái độ không thể chờ đợi được trả lời của Lâm Bất Vi, Ninh Khanh Khanh trong đầu đột nhiên lướt nhanh qua một tia chớp, nhớ ra lời nói mà mình nghe được khi ở vườn hoa.

Khi đó nàng coi như chỉ là chuyện bát quái lúc tình cờ thì nghe một chút. Nhưng mà không ngờ lại nhìn tình hình trước mắt, nàng đột nhiên một phen đã nghĩ thông!

Phượng Phi Bạch chính là Thất vương gia, kẻ bị lời nguyền trong miệng bọn họ. Mà đối tượng Thiên Thịnh Đế lần này đây sẽ chỉ hôn, ngay cả tất cả những người khác đều đoán ra là Lâm gia. Cho nên Lâm Bất Vi tất nhiên cũng biết chắc chắn sẽ là Lâm gia bọn hắn.

Vì thế Lâm Bất Vi mới vội vội vàng vàng khẩn thiếtmà đem nàng , nữ nhi đã mất tích nhiều năm trở về, mang theo nàng tới tham gia Bách Hoa Yến. Nói văn vẻ dụ dỗ là muốn giới thiệu để nàng biết đến những người khác trong triều đình.

Trên thực tế, mục đích chính của bọn họ chính là muốn cho nàng thay thế Lâm Dung Dung xuất giá, gả cho tên Vương Gia bị lời nguyền kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui