Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Mục Thiên Hiểu nhận ra được sự thờ ơ lạnh nhạt của Hoàng đế, hậm hực cáo lui, kéo Lục hoàng tử phi ra khỏi điện.

Lục hoàng tử phi Lương Tố Vân vẫn muốn nhìn mấy đứa nhỏ nhà Cảnh Vương thêm một chút. Người xưa có câu, sau khi mang thai nhìn nam hài nhiều hơn thì rất có thể sẽ mang nam thai. Lương thị biết, trượng phu của mình là một hoàng tử nên nhất định gã sẽ rất mong nàng sinh ra con trai.

Lương thị không muốn rời đi nhưng Mục Thiên Hiểu kéo nàng rất mạnh khiến Lương thị gần như là bị lôi ra ngoài. Ở Càn Thanh Cung, Lương thị không tiện trực tiếp vứt bỏ thể diện của Lục hoàng tử nên khi ra khỏi điện nàng đã xoa tay mình thật mạnh, nhỏ giọng oán giận vài câu. Lúc chưa xuất giá Lương thị luôn được phụ mẫu yêu thương sủng ái, chưa từng chịu ấm ức như thế này. Từ sau khi gả cho Lục hoàng tử, Mục Thiên Hiểu đối xử với nàng cẩn thận tỉ mỉ, ngày thường gã chưa bao giờ cáu kỉnh với nàng, nhưng sao nàng còn đang mang thai mà gã lại có thể thô bạo với nàng như vậy?

Sắc mặt Mục Thiên Hiểu không biết đang nghĩ gì. Sau khi Lương thị oán giận xong gã mới tỉnh ngộ, như hàng ngày, áy náy nói: “Xin lỗi, ta chỉ là quá vui nên mới nhất thời quên rằng thân thể của nàng không tiện.”

Mục Thiên Hiểu rất giỏi trong việc nói dối và che giấu cảm xúc, vì vậy Lương thị thậm chí còn nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi.

Lương thị vẫn rất muốn sống thật tốt với gã, cười nói: “Ta rất khỏe, chàng không cần phải căng thẳng như vậy. Mới vừa rồi ta nghĩ, nếu như ta có thể sinh ra một đứa bé giống như thể tử nhà Cảnh Vương thì tốt biết mấy.”  

Mục Thiên Hiểu cũng nghĩ tới nam hài được Hoàng đế ôm trong lòng rồi nở một nụ cười quỷ dị: “Đúng là tốt thật.”

Khi biết được Lương thị có thai, Mục Thiên Hiểu vốn rất vui vẻ bởi điều này có nghĩa là gã cũng sắp có thứ mà Cảnh Vương có. Đứa nhỏ này hệt như cơn mưa đúng lúc của gã vậy, vốn dĩ gã còn đang sầu lo làm thế nào để thu hút được sự chú ý của Hoàng đế mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Gã nghe nói cả nhà Cảnh Vương vừa về hoàng thành là Hoàng đế đã thưởng cho con của Cảnh Vương rất nhiều thứ. Mục Thiên Hiểu cho rằng Hoàng đế lớn tuổi rồi nên tất nhiên ông sẽ thích nhiều cháu một chút. Nếu như gã nhanh chóng báo tin Lương thị có thai cho Hoàng đế thì trong mắt Hoàng đế sẽ không còn chỉ mỗi hài tử nhà Cảnh Vương nữa.

Trong lòng gã rất mong chờ như vậy, nhưng Hoàng đế đối với gã, đối với con nối dõi tương lai của gã rất lãnh đạm, càng khiến cho gã không chịu được chính là, Hoàng đế quá mức nhiệt tình với trưởng tử của Cảnh Vương. Chỉ là một thằng ranh con mà thôi, vậy mà Hoàng đế còn ôm nó, cho nó ngồi lên đùi. Mục Thiên Hiểu thầm hận, gã vẫn luôn biết Hoàng đế không thích gã bởi vì mẫu phi của gã Trương thị là tỳ nữ của Hiếu Tuệ hoàng hậu. Từ những ký ức còn sót lại của mình đã có một khoảng rất lâu Hoàng đế không triệu kiến mẫu phi, mẫu phi của gã vẫn luôn là Đáp ứng có phẩm giai thấp nhất. Chỉ đến khi gã thành niên, mẫu phi của gã mới lên được phi vị, cuối cùng thình thoảng Hoàng đế cũng sẽ tới Vĩnh Phúc Cung ngồi một lúc, xem như cho gã một chút mặt mũi.

Trước kia gã cho rằng, tuy Hoàng đế không thích gã nhưng ít nhất ông cũng sẽ thích con của gã bởi ngay cả con của Bình Hầu, An Hầu, Hoàng đế còn cho bọn nó vào cung vào những dịp lễ tết. Vì sao trưởng tử của Cảnh Vương vừa xuất hiện là được ông ôm lên đùi còn con của gã ông lại thờ ơ như vậy?

Điều này chứng minh rằng trong lòng Hoàng đế, gã vẫn luôn không bằng Cảnh Vương, thậm chí còn không bằng kẻ đã từng là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử!

Dù cho gã mang theo hoàng tử phi, tự mình tới báo hỷ cũng vô dụng, Hoàng đế chẳng thèm giao cho gã việc gì, lẽ nào gã vẫn luôn phải bồi Lương thị dưỡng thai đấy chứ?

Mục Thiên Hiểu lại một lần nữa hận Hoàng đế.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy chuyến này không được như những gì gã đoán nhưng thật ra không phải là không có thu hoạch.

Lý do gã sốt ruột đưa Lương thị vào cung cũng là bởi nghe nói hôm nay cả nhà Cảnh Vương sẽ vào cung. Với cả Mục Thiên Hiểu cũng muốn nhân cơ hội này tận mắt nhìn hài tử của Cảnh Vương.

Tâm phúc được phái đi Tây Thùy đã không có hồi âm từ lâu, Mục Thiên Hiểu đã từ bỏ chờ đợi. Gã cảm thấy tên tâm phúc này đã không còn nữa —— Rất có thể đối phương đã biết được cái gì nên bị Cảnh Vương diệt khẩu rồi.

Nhưng Mục Thiên Hiểu không thể nào biết được lý do cụ thể, gã đã không còn ai giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng nắm chặt lấy mỗi một cơ hội, tự dùng mắt mình để nghiệm chứng.


Cũng may lần này gã vào cung, tuy hài tử của gã không được sủng ái nhưng gã đã phát hiện hiện ra bí mật của Cảnh Vương.

Mấy đứa con trai của Cảnh Vương, lớn lên không giống Cảnh Vương.

Hoàng đế, La Thụy Sinh đều nói bọn nó cực giống Cảnh Vương nhưng lẽ nào hai mắt của Mục Thiên Hiểu mù rồi sao, đây căn bản chỉ là mấy lời khách sáo thôi!

Vì Mục Thiên Hiểu nhỏ hơn Cảnh Vương vài tuổi nên gã cũng không rõ dáng vẻ của Cảnh Vương hồi bé, càng để tâm vào những chuyện vụn vặt, gã càng cảm thấy bản thân rất đúng đắn.

Chưa bàn đến chuyện hài tử có đúng là do nam Vương phi kia sinh hay không, ngay cả thái y cũng nói rằng rất có thể đời sau của Cảnh Vương sẽ kế thừa tật câm. Nhưng thực tế những gì gã thấy là, cả bốn đứa nhóc đều hoàn toàn bình thường, không một đứa nào bị câm, còn lớn lên không hề giống với Cảnh Vương, cái này rất có vấn đề.

Cho dù Hoàng đế đã phái thái y đến nghiệm thân nhưng Tây Thùy là địa bàn của Cảnh Vương, chẳng phải là hắn muốn kết quả như nào là kết quả sẽ thành thế đấy à?

Không sai, nhất định là như thế. Cảnh Vương cũng biết tật câm của mình là điều kiện bất lợi, nhưng nếu như hắn có con nối dõi khỏe mạnh thì tật câm đó không còn quan trọng rồi.

Cảnh Vương có tâm tranh trữ, vô cùng có khả năng hắn bí quá hoá liều,ngụy trang hài tử không phải do thân sinh thành thân sinh còn về nam Vương phi sinh con……

Mục Thiên Hiểu có khuynh hướng tin rằng đây là một sách lược đánh lạc hướng, hoặc hơn thế nữa —— gã có một ý tưởng lớn mật rằng — trong bốn đứa nhóc kia quả đúng là có một đứa rất giống với Vương phi. Liệu những hài tử khỏe mạnh đó thật ra là do nam Vương phi và một nữ tử nào đó sinh ra rồi được để dưới danh nghĩa của Cảnh Vương?

Nếu đúng như vậy, Cảnh Vương thật là to gan!

Mục Thiên Hiểu cực kỳ tin rằng mình đã nắm được nhược điểm của Cảnh Vương. Bước tiếp theo, gã nên lợi dụng những thứ này thật tốt, hung hăng đả kích Cảnh Vương.

Hoàng đế quá bất công, nhưng nếu như ông ta biết được thật ra đứa cháu trai mà ông ta sủng ái này là con riêng của Cảnh Vương phi thì sẽ ra sao đây?

Gã đã nóng lòng muốn nhìn phản ứng của Hoàng đế lắm rồi. Lẫn lộn huyêt mạch hoàng thất, cho dù là con của Hiếu Tuệ hoàng hậu thì cũng xong đời mà thôi.

Nhưng lỡ như gã nghĩ sai thì có tự rước lấy họa không?

— Không đâu, chỉ cần gã bảo đảm khiến cho bọn họ biến thành “Không phải” là được.

Mục Thiên Hiểu nghĩ đến đây mới cảm thấy những khuất nhục vừa rồi còn chưa là gì. Tâm trạng đã thoải mái hơn, gã cười nói: “Ta cũng cảm thấy tiểu thế tử rất thú vị. Sau này nếu có cơ hội, có thể gặp lại bé thì thật tốt quá rồi.”

Lương Tố Vân không biết tại sao nhưng nàng cảm thấy Lục hoàng tử vẫn rất thích trẻ con.


Về phía Lý Ngư, sau khi gặp Hoàng đế, đợi đến khi Hoàng đế ôm Đại Bảo đủ rồi thì họ mới mang bọn nhỏ đến Trường Xuân Cung.

Thời điểm là cá cậu đã từng tới Trường Xuân Cung một lần nhưng còn hình người, làm Vương phi thì lại là đầu tiên.

Lý Ngư cực kỳ cẩn thận, cậu sợ bản thân để lộ vẻ quen thuộc với Trường Xuân Cung khiến người khác nghi ngờ. Dù sao đây cũng là ở trong cung mà.

Đừng lo lắng. Cảnh Vương dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu, muốn cậu đừng quá căng thẳng, từ khi vào cung hắn vẫn luôn nắm tay cậu, không rời hơn nửa bước.

Lý Ngư yên tâm đi bên cạnh Cảnh Vương.

Trường Xuân Cung đã biết họ muốn đến đây từ trước, vải vóc được treo ở tế điện tiên hoàng hậu, chính điện đã trước tiên quét tước sạch sẽ và đốt nến lên.

Cảnh Vương vẫn thắp ba cây nhang như cũ, gia đình sáu người quỳ xuống trước bài vị Hiếu Tuệ hoàng hậu vái ba vái.

Khung cảnh này khiến cho Lý Ngư nhớ tới bí mật về Trường Xuân Cung, về lúc Cảnh Vương còn là trẻ sơ sinh mà cậu xem trong hệ thống. Bí mật này cậu vẫn chưa nghĩ kĩ, sau này có cá con, cậu lại say mê chăm con nên chưa nghĩ về nó. Không bằng tận dụng cơ hội lần này dạo một vòng quanh Trường Xuân Cung, nói không chừng cậu có thể tìm được gian cung thất kia, phát hiện được đầu mối gì thì sao?

Cậu cảm thấy đây là chủ ý không tồi. Vương Hỉ tìm cho cậu và Cảnh Vương hai cái ghế để ngồi, Lý Ngư và Cảnh vương vừa mới ngồi xuống thì Tứ Bảo bỗng trợn tròn mắt nhỏ, chỉ vào một chỗ, “A a” kêu to.

Lý Ngư nhìn theo hướng tay mập chỉ. Vốn là trên bát bảo cách đặt một cái tráp, trên cái tráp này có một thứ trông như một hà bao màu vàng.

Lý Ngư thấy có chút kỳ quái. Vì sao lần trước cậu tới lại không thấy nó vậy? Chỉ là Trường Xuân Cung cũng được quét tước sửa sang qua, có lẽ là ban đầu nó được đặt ở nơi khác còn giờ được cung nhân đặt trở lại.

Cảnh Vương ra hiệu bằng ánh mắt, Vương Hỉ phụng mệnh qua tìm hiểu, không lâu sau ông mang về một con hổ bông trông rất cũ kỹ.

“A a!” Lão hổ!

Con hổ bông này khiến cho tất cả cục cưng chú ý. Các cục cưng đều kêu lên, các bé có rất nhiều đồ chơi nên tất nhiên không thể thiếu hổ bông được.

Các cục cưng đều muốn hổ bông, Vương Hỉ nào dám đưa luôn chứ. Trước tiên ông lấy ngân châm ra kiểm tra trước, sau đó ông phủi sạch tro bụi bám trên đó, dùng khăn vải lau vài lần rồi mới giao vào tay Cảnh Vương. Cảnh Vương chuẩn, ông mới dám đưa nó cho các tiểu chủ nhân.

Cảnh Vương nhận lấy hổ bông rồi nhìn một cái, trên mặt còn có chút hoài niệm.


Trong trí nhớ của mình, Lý Ngư đã từng gặp phụ nhân đang may vá hổ bông. Ở Thừa Ân Công phủ, cậu cũng gặp hổ bông trong phòng Hiếu Tuệ hoàng hậu. Bây giờ lại có thêm một con, vậy con hổ bông này từ đâu mà đến?

“Thiên Trì ơi, chàng có ấn tượng chút nào với cái này không?” Lý Ngư hỏi.

Cảnh Vương gật gật đầu, dẫn Lý Ngư xem đường may ở cuối đuôi con hổ, vốn là chỗ đấy bị rách nay đã được khâu lại.

“Đây là……” Lý Ngư bật cười, “Lẽ nào chàng từng chơi hồi còn nhỏ?”

Hiếu Tuệ hoàng hậu thích làm hổ bông cho nhi tử mình nên chắc chắn Cảnh Vương cũng có.

Cậu đoán không sai, Cảnh Vương gật đầu lần nữa.

Lý Ngư lại nghĩ tới bí mật, thử nói: “Vậy…… Chàng có ấn tượng chút nào về một nhũ mẫu khoảng tầm ba mươi khi chàng còn nhỏ không?”

Cảnh Vương chậm rãi lắc đầu.

Đây không phải là lần đầu Lý Ngư hỏi chuyện này. Dù sao cậu cũng không quá hy vọng về chuyện này. Trong bí mật, khi ấy Cảnh Vương còn đang nằm tã lót, còn nhỏ hơn so với nhóm Đại Bảo, hắn nào có thể nhớ được cơ chứ.

Đồng dạng, Vương Hỉ cũng không biết. Lý Ngư đã từng hỏi, sau khi Hiếu Tuệ hoàng hậu qua đời Vương Hỉ mới đến bên cạnh Cảnh Vương. Thật ra Vương công công có biết một nhũ mẫu từng chăm Cảnh Vương nhưng vị nhũ mẫu này cao to, trông rất khỏe khoắn không giống với những gì trong ký ức. Nhưng khi suy xét đến một hoàng tử có thể có rất nhiều nhũ mẫu, Lý Ngư đoán rằng hẳn bà ấy cũng là một trong số đó, đáng tiếc Vương Hỉ lại không biết những nhũ mẫu khác.

Lẽ nào lại phải đi hỏi La tổng quản?

Lý Ngư nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi người này là hỏi được, nhưng La tổng quản sẽ giúp cậu sao?

Cảnh Vương tự mình xem qua hổ bông, lại véo véo. Sau khi cảm thấy không có gì bất ổn, hắn mới đặt vào tay Tứ Bảo.

Tứ Bảo ôm lấy hổ vải Cảnh Vương phụ thân đưa, vui vẻ reo to, nhưng rất nhanh bé đã bị ba cục cưng khác theo dõi.

Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo: “A a a a!” Ai thấy thì người đó có phần!

Tứ Bảo không đưa, đây là đồ chơi Cảnh Vương phụ thân đưa cho Tứ Bảo nên nó chỉ thuộc về bé cá Tứ Bảo này thôi!

Tứ Bảo kẹp hổ bông dưới cánh tay. Bé đã có thể lăn có thể ngồi, chỉ còn không thể đi, lập tức ôm hổ bông lăn tại chỗ, tính trốn đi.

Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo vội lấy thân mình tròn vo ngăn Tứ Bảo lại. Sau khi Tứ Bảo ngừng lăn, Nhị Bảo nắm lấy đuôi con hổ, Đại Bảo và Tam Bảo mỗi đứa kéo một chân, Tứ Bảo thì nắm đầu lão hổ, một đứa một hướng không chịu buông tay.

Giằng co không bao lâu, chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, hổ bông đã cũ lắm rồi, lại còn từng bị rách một lần, rất dễ dàng bị bọn trẻ kéo cho rách tiếp.


Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo há hốc mồm, nhanh chóng buông hổ bông ra. Tứ Bảo cướp được đầu lão hổ, mếu máo, muốn khóc.

Lý Ngư bị đám nhóc này làm cho cười ngất. Cậu vội vàng tiến lên ôm lấy Tứ Bảo, Tứ Bảo chôn đầu vào trong lòng ngực cá cha, đau lòng khóc khóc nức nở.

Lý Ngư vuốt nhẹ đầu bé, nhẹ nhàng dỗ vài câu rồi đi xem lão hổ trong tay Tứ Bảo nhưng tình hình này của lão hổ là sắp không xong rồi.

Lý Ngư trộm nhìn sang Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng đang cười mà không hề giận.

Lý Ngư cầm hổ bông lên, giả vờ nhìn hai lần rồi nhẹ giọng nói: “Tứ Bảo đừng khóc, vá lại thì vẫn giống như trước thôi.”

Tứ bảo chớp chớp hai mắt đẫm lệ:?

Lý Ngư khoa tay múa chân giải thích cho bé rằng vá lại là gì, cậu mở con hổ bông ra.

Bỗng nhiên cậu thấy trong lớp lót của hổ bông thêu hai chữ “Bồ Liễu”.

Trái tim Lý Ngư nhảy lên, vì sao lại có chữ thêu bên trong vậy?

Con hổ bông này là đồ chơi của Cảnh Vương khi còn nhỏ, cho nên chắc chắn đây không phải là đính ước linh tinh mà nó giống như nhãn của quần áo ở hiện đại!

Liệu đây có phải là tên của người làm hổ bông không?

Lý Ngư đang nghĩ nhưng Tứ Bảo còn đang chờ sốt ruột bên cậu, nhịn không được kéo kéo tay áo cậu. Lý Ngư hoàn hồn, tiếp tục dỗ Tứ Bảo.

Mười lăm phút sau, Tứ Bảo ghé vào trong lồ.ng ngực cá cha chìm vào giấc ngủ với nước mắt còn vương lại trên mi.

Coi như đã dỗ xong rồi, tiếp theo Lý Ngư cũng phải rèn sắt khi còn nóng, dạy cho mấy đứa nhóc rắc rối này, thế nào là huynh hữu đệ cung.

Đại Bảo biết sai rồi, bé ngồi thẳng tắp, chắp tay xin lỗi với Lý Ngư như là người lớn. Nhị Bảo Tam Bảo nhìn nhau rồi kéo quần nhỏ của nhau xuống, lộ ra cặp mông nhỏ để cá cha đánh mông nhau.

Lý Ngư: “Phì!

Tác giả giải thích:

Lục hoàng tử không biết khi còn nhỏ Cảnh Vương

Vì chênh lệch tuổi tác nên khi Lục hoàng tử nhớ tới thì nhóc mập đã gầy rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận