Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Sau khi thi săn kết thúc, Cảnh Vương và Lục hoàng tử cùng nhau trở về.

Dù bình thường Lục hoàng tử có giả vờ giỏi đến đâu, nhưng sau khi bị một người câm vượt qua, gã gần như không thể duy trì biểu cảm bình thường nữa. Trước đây khi còn Tam hoàng tử, cùng lắm gã cũng chỉ là trợ thủ của Tam hoàng tử thôi. Nhưng trên phương diện săn bắn này gã lại rất giỏi, cơ mà không dám biểu hiện quá nổi bật để tránh Tam hoàng tử nghi ngờ. Còn lần này, cuối cùng gã cũng có thể tự tranh đấu vì mình nhưng gã lại không ngờ rằng Cảnh Vương cũng sẽ tham gia.

Thế nhân không biết Lục hoàng tử thiện cưỡi ngựa bắn cung cũng như Lục hoàng tử không biết, Cảnh Vương là người có tài, dù sao thì trước kia Cảnh Vương cũng không tham gia mấy cái hoạt động như săn bắn này. Vì để bản thân có được thứ hạng tốt, Lục hoàng tử đã đến từ rất sớm. Khi tiếng trống báo hiệu cuộc săn bắt đầu, gã là người đầu tiên lên ngựa xông ra, không giống như Cảnh Vương mang theo cả gia đình nhàn nhã đến bãi săn. Những người khác đã bắt đầu từ lâu rồi.

Hội săn bắn không hề có quy tắc nào bắt tất cả mọi người bắt đầu cùng một lúc mà nó chỉ tính tổng số lượng con mồi sau cùng. Nói cách khác, cho dù có người đến muộn, chỉ cần có năng lực, vẫn có thể đạt được xếp hạng không tồi. Đương nhiên đây chỉ là lý thuyết thôi, trước kia trường hợp như vậy là chưa từng xảy ra vì thông hưởng khi ai đó đến muộn, người đó sẽ mất đi tiên cơ cũng như sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của họ.

Nhưng kết quả là Cảnh Vương có tham gia nửa vời thì vẫn truy sát rất chặt, gã mới chỉ thả lỏng chút thôi đã bị Cảnh Vương đuổi kịp.

Lục hoàng tử cảm thấy hơi mệt mỏi. Tình trạng của Cảnh Vương so với gã cũng không khá hơn bao nhiêu vì rất nhiều con mồi đã bị săn mất nên Cảnh Vương phải cố hết sức để tìm con mồi mới, bởi vậy tốc độ đuổi theo của hắn cũng bị chậm lại. Lục hoàng tử thấy có lẽ hắn không thể đuổi kịp nữa nhưng không biết Cảnh Vương sử dụng thủ đoạn gì mà trong nháy mắt, khi quay lại nét mặt hắn thì tỏa sáng rực rỡ còn tay cầm cung của gã thì rã rời đến mức gần như không cầm nổi nữa.

Sau đó, Cảnh Vương lại liên tiếp bắn trúng con mồi.

Lục hoàng tử không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng hết sức. Thế nhưng, vào thời khắc cuối cùng Cảnh Vương giống như có thần trợ công, cuối cùng số lượng của hắn thế mà còn nhiều hơn của gã, đã vậy gã còn săn sớm hơn Cảnh Vương một canh giờ!

Nhất thời Lục hoàng tử chỉ cảm thấy châm chọc, gã cho rằng thiện cưỡi ngựa bắn cung, có vẻ như cũng chẳng có gì lợi hại cả.

“Ngũ hoàng huynh thật đúng là đến sau vượt trước, lấy hết nổi bật.”

Trước khi vào trướng, Lục hoàng tử âm dương quái khí nói.

Cảnh Vương không thèm nhìn gã, sải bước đi tới trước mặt Hoàng đế, cung kính hành lễ, báo cáo kết quả.

Hoàng đế cực kỳ hài lòng với kết quả lần này. Quả nhiên Cảnh Vương không làm ông thất vọng, dù hắn đến sau, bị ép làm một việc gần như không thể nhưng hắn vẫn vượt qua Lục hoàng tử, chỉ thua một ít tướng quân ngoài sa trường thôi.

Nhân tiện, Hoàng đế cũng nhận ra, Cảnh Vương không phải là săn tệ mà lý do khiến hắn không tham gia những hội săn lần trước có lẽ là vì hắn muốn giấu nghề.

Hoàng đế vốn định khen ngợi hắn thêm mấy câu, nhưng lúc này tâm tình lại phức tạp. Ông nhàn nhạt nói: “Qua ngồi đi.”

Cảnh Vương chắp tay, không cao ngạo không nóng nảy, quay trở lại bên người Lý Ngư.

Hai phiến môi mận đỏ của Lý Ngư ướt đẫm nước, nhìn hắn, mị nhãn như tơ. Hai người mới sạc điện đều còn nhớ rõ nụ hôn kịch liệt vừa rồi, trước mặt Hoàng đế không tiện nhiều lời, ánh mắt hai người quấn quýt một lát, Cảnh Vương cười sờ đến tay Lý Ngư dưới ống tay áo, mười ngón tay nắm chặt.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy một chút tương tác giữa Cảnh Vương và Vương phi, vừa buồn cười vừa cảm thấy ngán ngẩm.

Hoàng đế chuyển sang bên kia, nói với Lục hoàng tử: “Thiên Hiểu cũng làm rất tốt, ngoài dự đoán của trẫm.”

Hoàng đế không nói dối, biểu hiện của Lục hoàng tử rất xuất sắc, gã đã hoàn toàn khác với trước kia, nhưng đáng tiếc gã vẫn không thể vượt qua Cảnh Vương.

Lục hoàng tử quay ngoắt thái độ, khác hẳn với cái kiểu âm dương quái khí vừa nãy, gã khiêm tốn đáp: “Số với Ngũ hoàng huynh thì nhi thần còn kém xa lắm, về sau nhi thần nhất định sẽ nỗ lực.”

Hoàng đế gật đầu, cũng lệnh Lục hoàng tử ngồi. Bên cạnh Lục hoàng tử là đúng Lục hoàng tử phi đang mang bầu. Bụng dưới của Lương thị đã hơi lộ rõ, gần đây nàng luôn ốm nghén, tinh thần không được tốt. Sau khi Lục hoàng tử đến bãi săn, gã liền vội vứt nàng cho Trương phi chăm sóc còn bản thân thì ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngoái lại. Lương thị thân thể không khoẻ, lại lo lắng cho phu quân, sắc mặt không tốt, Trương phi cũng chẳng phải là kẻ biết chăm sóc người khác, sau khi bà “chăm sóc” con dâu một lúc xong, sắc mặt Lương thị càng trở nên tệ hơn, Trương phi liền cảm thấy Lương thị ỷ vào có thai liền ra vẻ, cũng lười quấy rầy nàng.

Lục hoàng tử mệt mỏi chán chường, vừa trở về liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của thê tử. Tuy Lục hoàng tử không đến mức giận chó đánh mèo nhưng gã chẳng thèm hỏi han lấy một câu khiến vẻ mặt của Lương thị trở nên ảm đạm hơn. Hai người dù ở ngay bên cạnh nhau, lại chẳng thấy có một chút thân mật nào cả.

Hoàng đế nhìn đôi nhà Cảnh Vương sến sẩm lại nhìn đôi nhà Lục hoàng tử chỉ cảm thấy giữa họ thật xa cách.

Hoàng đế chẳng muốn nhúng tay vào chuyện gia đình của mấy thằng con trai mình, liền sai người đêm những gì săn được dâng lên.

Con mồi đều đã được ngự trù nướng chín, cắt nhỏ, đặt lên mâm bạc để Hoàng đế lấy để ban thưởng.

Trong chuyện này cũng có một truyền thống đó là những người tham gia săn bắn đều sẽ giống nhau, dâng con mồi đầu tiên mình săn được lên cho Hoàng đế. Nếu như lễ vật tốt, có thể làm Hoàng đế vui, Hoàng đế cũng sẽ ban thịt nướng tương ứng cho đối phương.

Vị tướng quân vừa nhắc đến dâng một con nai, mà Lục hoàng tử là chim ưng. Tuy thứ tự của gã ở dưới Cảnh Vương, nhưng khi dâng ưng, vẫn mang lại chút mặt mũi cho Lục hoàng tử.

Hoàng đế thưởng cho vị tướng quân kia thịt nai nướng, thưởng cho Lục hoàng tử thịt ưng nướng nhưng ông lại không thưởng gì cho Cảnh Vương.

Lý Ngư nghe một lúc mà vẫn chẳng thấy tên lão công của cậu đâu, tự hỏi Cảnh Vương dâng cái gì vậy.

Lý Ngư đang muốn lặng lẽ hỏi Cảnh Vương thì bỗng nhiên nhớ tới, hình như là Cảnh Vương săn con thỏ, là cái con thỏ cưng mới của Cảnh Vương phủ.

Con thỏ này ban đầu được dâng cho Hoàng đế, sau đó Hoàng đế ném cho cậu để cậu xử lý

Lý Ngư: “……”

Nhà người ta là nai là là ưng, còn lão công nhà cậu lại đi hiến một con thỏ sống á!

Thỏ đáng yêu như vậy, Lý Ngư không thấy đưa một con thỏ thì có gì sai, nhưng chắc chắn Hoàng đế sẽ chướng mắt.

Như này chẳng phải mới có thể công khai đem con mồi cho cậu và các con làm thỏ sủng à?

Lòng Lý Ngư vỡ òa trong niềm vui. La tổng quản bưng tới cho bọn họ nguyên một con gà nướng. Vì hành động nhỏ này của Cảnh Vương, Lý Ngư đã lấy đũa gắp một miếng thịt lớn bỏ vào trong chén Cảnh Vương.

Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo cầm chân gà nướng, Lý Ngư cố ý không giúp các bé để xem các bé muốn ăn như thế nào.

Trong miệng mấy cục cưng mới chỉ mọc ra một cái răng nhỏ cỡ hạt gạo, sau khi các bé mài đi mài lại đùi gà một lúc thì ngay cả một miếng thịt mấy bé cũng không gặm được.

“Thịt thịt!”

Có đồ ăn ngon lại không ăn được, thấy các cục cưng nóng nảy không chịu nổi, sắp gầm gừ kêu loạn, Lý Ngư liền lấy ra một con dao bạc đã được chuẩn bị sẵn từ sớm rồi cắt miếng thịt trên đùi gà xuống thay cho bọn nhỏ, sau đó bỏ vào một cái đĩa.

Lý Ngư mới cắt được một nửa thì Cảnh Vương liền lấy con dao trong tay cậu để tự mình cắt. Không hổ là nam chính bạo quân đi săn cũng có thể nghịch tập, cắt thịt thôi cũng nhanh hơn nhiều so với Lý Ngư, không lâu sau đã được một đĩa thịt đầy. Ba cục cưng đồng thời há to miệng, muốn cha đút.

Cảnh Vương dùng đũa gắp một miếng, hắn vừa định đút cho con thì Lý Ngư vội nói: “Từ từ!”

Cảnh Vương hơi khựng lại. Lý Ngư đỏ mặt, cũng bắt chước mấy cục cưng, không biết xấu hổ mà há to miệng.

Cảnh Vương: “……”

Cảnh Vương nháy mắt đã hiểu, thấy một lớn ba nhỏ này cùng nhau chớp mắt nhìn mình, giống như chim non gào khóc đòi ăn, Cảnh Vương không khỏi bật cười. Hắn không chút suy nghĩ liền đút miếng thịt định đút cho con cho Lý Ngư.

Lý Ngư cầm đôi đũa bạc ăn liến thoắng, dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn ba đứa nhỏ: Thấy chưa, Thiên Trì thích cha nhất.

Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo: “……”

Cá cha cướp đi miếng thịt thơm ngon rồi, nhóm cục cưng mếu máo muốn khóc.

Lý Ngư rén, vội vàng gắp thịt nhét vào miệng Nhị Bảo.

Nhị Bảo còn đang nước mắt lưng tròng thì hai má phúng phính của bé nhanh chóng phồng lên.

Tam Bảo Tứ Bảo vừa thấy Nhị Bảo có ăn mà các bé lại không có, càng thương tâm.

Lý Ngư và Cảnh Vương vốn định mỗi người đút một đứa, ai ngờ Nhị Bảo ăn thịt xong lại ra một cái kết luận vi diệu. Bé cho rằng thịt này là thịt Cảnh Vương đút cho cá cha ăn, cá cha lại đút bé ăn, như vậy tiếp đến có phải bé đút Tam Bảo ăn không?

Nhị Bảo thích Tam Bảo, thế là bé gật đầu như thật rồi móc nửa miếng thịt đầy nước miếng trong mồm ra rồi nhét vào mồm Tam Bảo.

Lý Ngư: “……”

Đến khi Tam Bảo cũng giống hệt đem miếng thịt đút vào mồm Tứ Bảo, Lý Ngư mới nhận ra có lẽ là bọn nhỏ hiểu lầm rồi, cậu dở khóc dở cười.

Nhưng nhóm cá con tự nguyện chia sẻ, cá cha rất là vui luôn.

Tình yêu của các cục cưng vẫn chưa được truyền xong.

Tứ Bảo ăn thịt nhớ tới Đại Bảo, bé “A a” kêu lên và liên tục dùng ngón tay chỉ Đại Bảo.

Đại Bảo còn đang ngồi trên đùi Hoàng đế. Khi Tứ Bảo kêu lên, Hoàng đế cũng thấy, ông hòa ái vẫy tay một cái với Tứ Bảo.

Vương Hỉ bên cạnh chủ động bế Tứ Bảo qua.

Tứ Bảo gặp lại Đại Bảo trên đầu gối Hoàng đế, Tứ Bảo “A a” kêu rồi nhét tất cả số thịt không còn bao nhiêu của mình vào mồm Đại Bảo.

Đại Bảo:?

Đại Bảo dần dần hiểu ra, chỉ là các cục cưng khác đều được ca ca đệ đệ đút, còn Đại Bảo đút ai?

Hai mắt Đại Bảo sáng ngời, Hoàng đế ban đầu thấy cảnh này còn cố nén cười thì ai ngờ Đại Bảo xoay người liền bỏ chút thịt cuối cùng vào trong tay Hoàng đế.

“Gia gia, ăn!” Đại Bảo dũng cảm vỗ vỗ tay Hoàng đế.

Hoàng đế đường đường là vua một nước, ông đã ban rất nhiều thịt cho người khác nhưng đây là lần đầu tiên có người thưởng thịt cho ông. Mặc dù miếng thịt này được chuyền đi khắp nơi, còn dính nước bọt của bọn nhỏ chắn là không thể ăn được, nhưng trong đó chứa đầy tâm ý của cách bé khiến Hoàng đế rất cảm động.

Mấy đứa nhà Cảnh Vương đều là những đứa trẻ ngoan. Hoàng đế vui vẻ, thưởng cho mỗi đứa một đĩa thịt thật to.

Ở đây có không ít người đã thành tinh, thấy Hoàng đế thích mấy đứa nhỏ nhà Cảnh Vương, những người này cũng hùa theo khen các công tử nhỏ thông minh lanh lợi.

Dường như bọn họ đã quên mất Lục hoàng tử cũng ở đây, mà Lục hoàng tử Mục Thiên Hiểu chỉ vùi đầu và ăn phần ăn của mình với vẻ mặt bình thản.

Ban đêm, Lý Ngư và Cảnh Vương vào ở trong lều mà Hoàng đế phân cho Cảnh Vương.

Vương Hỉ mang theo bốn đứa nhỏ ngủ ở cách vách, ngăn cách Cảnh Vương và Lý Ngư bằng một cái mành.

Vì là ở bên ngoài, không tiện nói nhiều nên Lý Ngư cố gắng không nói quá nhiều chuyện cơ mật với Cảnh Vương. Cậu và Cảnh Vương đều rất hiểu nhau, đôi khi chẳng cần nói lời nào, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được đối phương nói gì.

Hai người nhanh chóng rửa mặt xong, bốn mắt nhìn nhau.

Không biết là ai bắt đầu trước, hôn lên môi đối phương, môi răng đánh nhau một hồi, Cảnh Vương bế Lý Ngư lên, đặt cậu nằm xuống. Hắn để Lý Ngư dựa vào trong ngực mình rồi nhẹ nhàng v.uốt ve lưng cậu.

Bọn họ đều cảm thấy rất có thể Lục hoàng tử sẽ hành động trong hội săn lần này, Cảnh Vương đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng cũng vì vậy mà hai người không thể làm những chuyện quá thân mật.

Lý Ngư dựa vào người Cảnh Vương, mơ màng sắp ngủ, nhưng thật ra cậu cũng đã ngủ được một lúc rồi.

Ngoài trướng truyền đến tiếng vỗ nhẹ, có người hô to “Có sát thủ”, Lý Ngư lập tức mở mắt xoay người ngồi dậy.

Cậu và Cảnh Vương đều mặc thường phục dưới chăn, chỉ chờ đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui