Mục Thiên Hiểu bị thị vệ lôi xuống, Hoàng đế đuổi mọi người đi, còn việc xử Lục hoàng tử thì tạm gác đến sau khi hồi cung.
Lúc này, nam nhân được gọi là “người cũ” của Lục tần cũng bị thẩm vấn vào lúc này. Hoàng đế phát hiện người này say rượu, đầu óc không minh mẫn, ngơ ngơ ngác ngác đến bãi săn rồi chui vào lều của Lục tần.
Sau khi người này tỉnh rượu mới biết mình phạm phải chuyện lớn gì nhưng những chuyện xảy ra sau khi say rượu thì lại không nhớ.
Toàn bộ sự việc nghe như là say rượu hỏng việc, nhưng khu vực săn bắn có trọng binh gác, bá tánh bình thường tuyệt đối không thể vào được nói chi là uống say khướt. Một tên đàn ông say xỉn, lại không biết tình hình khu vực bãi săn, vậy làm cách nào để hắn ta đến được chỗ Lục Tần? Cho nên nhất định là có người lôi nam nhân này đến đây rồi nhét trong lều của Lục tần.
Người có thể làm được như vậy thì địa vị hẳn sẽ không thấp.
Hoàng đế đã bắt Lục hoàng tử, ông quyết định sẽ bắt đầu tra từ trên người Lục hoàng tử.
Sau rất nhiều nỗ lực, vậy mà phát hiện ra được, cỗ kiệu của Lục hoàng tử phi từng ra vào khu vực săn bắn hai lần.
Bởi lần nào Lục hoàng tử cũng đi theo kiệu, Lục hoàng tử phi lại còn mang thai nên thủ vệ không thể nhìn kỹ bên trong. Hoàng đế phái người đi xác minh hành tung của Lục hoàng tử phi thì biết kể từ khi đến bãi săn, Lương thị chưa từng rời khỏi bãi lần nào nên có vẻ như lần ra vào này là để đưa nam nhân kia vào.
Ngay cả người vợ đang mang thai mà Lục Hoàng Tử cũng có thể lợi dụng làm bia đỡ, Hoàng đế nghĩ đến việc Mục Thiên Hiểu chẳng thèm cố kỵ sức khỏe Lương Thị, vậy thủ đoạn lấy con tranh sủng này cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là sau khi nam nhân được đưa vào thì chỗ Lục tần chắc chắn phải có tiếp ứng.
Hoàng đế tra xét những người ra vào lều của Lục tần thì phát hiện trong khoảng thời gian này, chỉ có một lão ma ma thường xuyên ra vào.
Hoàng đế sai người bắt lấy ma ma này tiến hành thẩm vấn, phát hiện ma ma này vốn là nô tỳ của mẹ ruột của Thất hoàng tử – Lý phi. Bởi vì Lý phi và Lục tần tuổi gần nhau, lại đều có nhi tử nên quan hệ không tồi. Thêm nữa do Lục tần rất thích lão ma ma này vì kĩ năng thêu thùa của bà rất tốt nên Lý phi đã chuyển vị ma ma này cho Lục tần.
Nhưng cũng chính lão ma ma này khi vừa thấy khuôn mặt đầy phẫn nộ của Hoàng đế liền dập đầu như dập tỏi rồi nước mắt giàn giụa kể lại. Hóa ra là Lục hoàng tử nắm được nhược điểm của bà nên đã lệnh bà thừa dịp Lục tần nghỉ ngơi dẫn một nam nhân vào trong lều của Lục tần.
Quả nhiên lại là Lục hoàng tử. Sau khi Hoàng đế nghĩ lại mới hiểu ra, vì sao Lục hoàng tử nhất định phải chọn lão ma ma này nhét người vào. Bởi vì ma ma này không chỉ hầu hạ Lục tần mà trước kia bà ta còn là người do Lý phi tặng cho. Nếu như ông không biết Lục hoàng tử mới là kẻ phía sau màn thì sau khi tra rõ chuyện của Lục tần thì chắc chắn chuyện của Lý phi cũng được tra ra, mà Lý phi lại là mẹ đẻ của Thất hoàng tử!
Hoàng đế vốn tưởng rằng Lục hoàng tử một mũi tên bắn trúng hai chim, nhưng không, ván cờ này, tất cả các hoàng tử đều bị tính kế!
Khó trách khi Lục hoàng tử biết được tất cả các xét nghiệm đều được thông qua gã vẫn phải mạo hiểm tiếp tục hành động, bởi chỉ còn kém một bước nữa thôi là Lục hoàng tử thượng vị, quả đúng là cám dỗ cực lớn.
Nếu như Cảnh Vương và Bát hoàng tử bị phát hiện lẫn lộn huyết mạch hoàng thất thì Thất hoàng tử cũng sẽ vì thế mà chịu liên lụy, đến lúc ông chỉ có thể chọn Lục hoàng tử mà thôi.
Mặc dù Hoàng đế đã quen nhìn thấy đủ loại chuyện xấu xa nhưng ông vẫn bị sự tàn nhẫn của Mục Thiên Hiểu khiến cho ớn lạnh. Huống chi bình thường Lục hoàng tử giấu kỹ như vậy.
May mắn thay, dưới sự giúp đỡ của mấy người Cảnh Vương, Hoàng đế đã sớm nhận ra dã tâm của Lục hoàng tử.
Chuyện đánh tráo vị trí các bình máu và kí hiệu lên đó là do Cảnh Vương phi đề nghị. Vì để người của Lục hoàng tử trồi lên mặt nước, Cảnh Vương đã được giao cho theo dõi Phan thái y đồng thời cũng chính Cảnh Vương đã cầu Hoàng đế ngồi ở vách tường để nghe Lục hoàng tử ở cách vách.
Không có bằng chứng nào thuyết phục hơn so với tự mình nghe thấy.
Nếu như nói trước đây Hoàng đế còn đang cân nhắc Cảnh Vương thì sau khi Lục hoàng tử lộ nguyên hình, cuối cùng ông cũng đã có quyết định.
“Phụ hoàng, ngài không sao chứ?” Lý Ngư hơi lo lắng cho Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế vạch trần Lục hoàng tử trước mặt mọi người, cả người ông cứ như người mất hồn.
Gia gia không vui, phải làm sao bây giờ?
Mấy đứa nhóc xì xầm bàn bạc với nhau một lúc thì nghĩ ra biện pháp, Đại Bảo lập tức tới chỗ La tổng quản xin một chén trà.
La tổng quản vội vàng muốn ngăn bé lại: “Tiểu thế tử, không được, cẩn thận đừng để bị bỏng!”
Lý Ngư cười lắc đầu, trà trước mắt Hoàng đế vừa đủ để uống, không hề nóng chút nào, trẻ nhỏ thì vẫn cứ nên cho chúng có việc để làm thì tốt hơn.
Với cả bản thân Đại Bảo cũng thấy rất vui mà.
Đại Bảo, nhóc muốn gia gia vui dù đi loạng choạng nhưng ôm tách trà cực kỳ chắc chắn.
Hoàng đế mỉm cười nhìn đứa nhỏ mang chung trà đến cho mình.
Ngay khi ông cúi người định nhận chung trà thì Tứ Bảo nhảy ra từ đằng sau Đại Bảo, kêu “A a” kêu, ngăn Đại Bảo lại.
Hoàng đế:?
Tuy rằng Hoàng đế chiều Đại Bảo không lối về nhưng không có nghĩa là Hoàng đế không yêu chiều những bé cưng khác.
Hoàng đế rất tò mò không biết Tứ Bảo muốn làm cái gì.
Bàn tay mũm mĩm của Tư Bảo nhấc nắp chung trà lên, bé ngẩng đầu uống mấy hớp trà, sau đó vỗ vỗ cái bụng đầy trà của mình rồi mới nghiêm mặt gật đầu với Đại Bảo.
Lúc này Đại Bảo mới đi tiếp, đưa chung trà đã được Tứ Bảo uống cho Hoàng đế.
Đây là……
Ngay cả Hoàng đế cũng nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Ngư ngượng, hai nhóc ngốc này, sao lại cho Hoàng đế uống trà thừa vậy chứ!
Lý Ngư đang định xin lại chung trà dính đầy nước miếng của Tứ Bảo thì La tổng quản bỗng nhiên quỳ xuống, vui mừng khóc rống: “Hoàng thượng, tiểu thế tử bọn họ một mảnh hiếu tâm, đang tự mình thử trà cho ngài đấy ạ.”
La tổng quản thường xuyên làm chuyện này nên ông rất quen thuộc. Tuy La tổng quản sẽ không uống nước trong chung trà nhưng đại loại cũng không khác nhau mấy.
Lý Ngư: “……”
Không thể nào, chẳng lẽ mấy đứa nó còn biết cả cái này à?
Không thể nào, Hoàng đế là nghề nghiệp phức tạp nhất trên đời. Đến bây giờ Lý Ngư vẫn chưa nói cho bọn nhỏ biết, có lẽ là bọn nhỏ thường xuyên ở Càn Thanh Cung, quen nhìn La tổng quản làm nên cứ thế mà học luôn.
Lẽ nào Hoàng đế trong mắt bọn nhỏ thích ăn đồ thừa?
Nhưng mà ít ra La tổng quản nói cũng có chỗ đúng, đúng là mấy nhóc này có hiếu với Hoàng đế thật.
Hoàng đế cười nhận lấy chung trà, không chỉ không ghét bỏ nước miếng của bọn nhỏ trong chung trà mà ông còn hớp một ngụm.
Tuy rằng nhi tử khiến ông thất vọng nhưng trên thế gian này vẫn còn có những hy vọng mới mà.
Trải qua hai lần náo loạn liên tiếp, Hoàng đế cũng không muốn đi săn nữa, vội vàng tuyên bố lễ hội săn bắn năm nay kết thúc rồi về triều.
Cảnh Vương dẫn Lý Ngư chậm rãi vào trong lều.
Khi đến bãi săn, vì đoán được rất có thể Lục hoàng tử sẽ hành động nên trong lòng hai người rất căng thẳng. Bây giờ Lục hoàng tử ngã ngựa, tuy rằng Hoàng chưa nói cái gì với Cảnh Vương nhưng trong lòng bọn họ đều rõ rằng hôm nay cơ bản đã quyết định đến tương lại rồi.
Lý Ngư đã sớm biết Cảnh Vương có hào quang nam chính, nghĩ về Cảnh Vương trong nguyên tác trải qua bao nhiêu cực khổ mới lên được ngai vàng, đúng là ở đây dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng có gì là không thể chứ?
Cảnh Vương trong nguyên tác khổ như vậy rồi thì cũng đến lúc hắn cần phải thả lỏng chứ.
Cả hôm nay, tuy Cảnh Vương chủ yếu là chịu trách nhiệm theo dõi Lục hoàng tử, nhưng hắn vẫn luôn để ý Lý Ngư và bọn nhỏ.
Tuy rằng Lý Ngư ở nơi đông người, lại còn ở rất gần Lục hoàng tử nhưng cậu không hề sợ hãi.
Cảnh Vương lắc đầu, xoay người nắm lấy tay Lý Ngư, hai người có chút nhàn rỗi, cũng không vội vã trở về, hai người lẳng lặng nhìn ánh trăng mông lung trong chốc lát.
Một khi chuyến này kết thúc, mọi thứ sẽ thay đổi.
Ta sẽ mãi mãi đối xử tốt với em.
Cảnh Vương mấp máy môi, thầm nói một câu hứa hẹn.
Lý Ngư chớp chớp mắt nói với hắn, em biết.
Lý Ngư đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên có một bóng đen lao tới, nhào thẳng đến trước mặt cậu.
Lý Ngư hoảng sợ, Cảnh Vương tiến lên kéo cậu ra sau bảo vệ, đang định rút kiếm.
Lý Ngư thấy rõ người lao tới trước, vội nói: “Thiên Trì, chàng chờ một chút!”
Người tới dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo quỳ rạp xuống đất:”Cảnh Vương điện hạ, Cảnh Vương phi, van xin các vị. Làm ơn hãy giúp ta!”
Lục hoàng tử phi – Lương Tố Vân đang đầu bù tóc rối quỳ trước mặt bọn họ. Cách không xa Lương thị, một đám hạ nhân chạy tới, không ngừng kêu “Lục hoàng tử phi”, nhưng Lương thị cứ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ rơm rớm nước mắt nhìn Lý Ngư và Cảnh Vương.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý Ngư ngạc nhiên.
Lương thị quỳ xuống trước mặt cậu và Cảnh Vương hiển nhiên là không thích hợp, nhìn thấy cái bụng phình to của Lương thị, Lý Ngư càng cảm thấy bất an.
“Đừng như vậy, ngươi mau đứng lên đi.” Lý Ngư quẫn bách nói.
Xét về bối phận, cậu và Lương thị được xem như “Chị em dâu”, nhưng quan hệ bây giờ của Cảnh Vương và Lục hoàng tử nói là kẻ thù cũng không sai. Bản thân cậu và Lục hoàng tử phi khi gặp nhau cùng lắm cũng chỉ chào một cái, hơn nữa nam nữ khác biệt nên không có thân.
Nó còn kém xa quan hệ của cậu với công chúa Kim Tuyệt.
“Cầu xin ngươi, hãy giúp ta đi, ta chỉ có thể tìm được mỗi các ngươi thôi……”
Lương thị không muốn đứng dậy, người hầu bên cạnh muốn đỡ nàng, nhưng nàng từ chối vẫn quỳ xuống lau nước mắt.
Lý Ngư và Cảnh Vương nhìn nhau, Lý Ngư hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoàng đế hạ lệnh ngự tiền thị vệ bắt Lục hoàng tử, chỗ Lương thị hẳn là đã nhận được tin. Thành thật mà nói, kết cục này của Lục hoàng tử không thể không có “sự giúp sức” của Lý Ngư và Cảnh Vương, đã vậy Lương thị lại còn muốn tìm bọn họ giúp đỡ, thật đúng khó xử mà.
Với cả Lý Ngư cũng không biết liệu đây có phải là âm mưu mới nữa không chứ?
“Xin lỗi, ta biết ta l.ỗ mãng quá rồi. Ta muốn gặp Thiên Hiểu, cầu xin các ngươi hãy giúp ta một lần đi.” Lương thị đau khổ cầu xin.
Hoàng đế vạch trần bộ mặt thật của Mục Thiên Hiểu trước mặt mọi người. Bây giờ ba chữ “Lục hoàng tử” hệt như thuốc độc nên không ai muốn dính vào nó kể cả những người trước kia có quan hệ tốt với Lục hoàng tử thì bây giờ đều hận không thể phủi sạch đi.
Sau khi Lương thị biết Lục hoàng tử bị Hoàng đế giam giữ đã ngất mấy lần. Khi tỉnh lại, nàng quyết phải gặp được Lục hoàng tử bằng mọi giá vì dù sao gã cũng là phu quân của nàng. Tuy rằng so với trước kia thì gã đối xử với nàng không tốt bằng nhưng Lương thị không thể mặc kệ gã, bởi trong bụng nàng còn đang mang đứa con của bọn họ.
Nhưng nàng có thể cầu ai chứ?
Cầu Trương phi, bản thân Trương phi cũng chẳng có chủ ý gì mà cứ trốn tránh con dâu. Cầu phủ Định Bắc Hầu, trước kia Định Bắc Hầu rất hài lòng Lục hoàng tử thì bây giờ Lục hoàng tử xảy ra chuyện, Định Bắc Hầu thân là thông gia, không cách nào phủi sạch quan hệ, ông hận không thể khiến Lương thị lập tức hòa li với Lục hoàng tử thì làm sao có thể giúp Lương thị chứ……
Còn phía Hoàng đế thì ngay cả một cơ hội Lương thị cũng không có. Mỗi lần đều là La tổng quản ra, dặn dò nàng hãy dưỡng thai thật tốt.
Lương thị đi một vòng cầu hết người này đến người khác nhưng cuối cùng nàng chỉ đành mặt dày tới cầu Cảnh Vương và Cảnh Vương phi.
Nghe nói mục đích lần này của Lục hoàng tử chính là để hãm hại Cảnh Vương nhưng ngoại trừ Cảnh Vương thì Lương thị không thể tìm được người nào khác có thể giúp nàng được nữa.
Lý Ngư lặp lại: “Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi gặp Lục hoàng tử?”
Lương thị vội vàng gật đầu: “Vương phi, ta chỉ cầu được gặp hắn từ xa thôi…… đã rất cảm kích rồi!”
Lương thị cứ liên tục khom lưng với bọn họ. Lý Ngư thấy nàng mỗi lần cúi đều cẩn thận tránh bụng, có chút không đành lòng.
Bọn họ và Lục hoàng tử là kẻ thù nhưng cậu lại thấy thương hại cho Lục hoàng tử phi, thật đúng không thể tưởng tượng nổi phải không?
Cẩn thận. Cảnh Vương cảnh báo bằng ánh mắt.
“Ta thật sự không có ý xấu, chỉ cầu ngươi giúp ta.” Lục hoàng tử phi gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
“Thiên Trì, em……”
Lý Ngư nhìn Cảnh Vương một cái, muốn nói lại thôi.
Cùng làm cha làm mẹ, từ việc Lương thị luôn bảo vệ bụng cậu đã nhận ra Lương thị không hề giả vờ. Mặc dù Lục hoàng tử đáng giận thật nhưng bản thân Lương thị có hại gì bọn họ đâu, Lý Ngư vô thức muốn giúp Lương thị, chuyện này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nên họ không cần làm gì nhiều.
Chuyện Lục hoàng tử phi đi gặp Lục hoàng tử không thể giấu được Hoàng đế. Lý Ngư cũng không muốn làm gì khác, đành phải đề phòng, cùng lắm là giúp nàng cầu tình với Hoàng đế để Hoàng đế cho phép hai người gặp nhau, vậy thôi.
“Hay là lần này mình giúp chút được không?” Lý Ngư nhỏ giọng hỏi.
Cá Nhỏ mềm lòng…… Cảnh Vương hiểu được, nhéo nhéo lòng bàn tay Lý Ngư.
Tuy có nguy hiểm nhưng Lục hoàng tử phi vẫn trong tầm kiểm soát.
Cảnh Vương mỉm cườivới cậu, có ta đây rồi, em quyết định đi.
Lý Ngư: “……”
Trong lòng Lý Ngư cảm thấy có chút ngọt ngào, vào lúc này, hệ thống từ khi phát ra nhiệm vụ chính “Cộng giang sơn” vẫn luôn im lặng, đột nhiên làm mới nhắc nhở!
“Ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh ‘ Lòng trắc ẩn ‘ đã đạt đủ điều kiện để mở.”
Giúp Lương thị lại là nhiệm vụ chi nhánh?
Lý Ngư rất kinh ngạc, hệ thống từng nói nhiệm vụ “Cộng giang sơn” là nhiệm vụ chính cuối cùng, chỉ là sau khi Lục hoàng tử bị bắt thì nhiệm này chẳng có đổi mới gì. Lý Ngư đoán có lẽ phải chờ đến khi Cảnh Vương đăng cơ, không thành vấn đề, cậu còn có nhiều thời gian mà. Hệ thống nói với cậu là nhiệm vụ chi nhánh cậu thích làm thì làm không thích làm thì thôi. Lý Ngư thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối cậu làm nhiệm vụ chi nhánh là lần nào.
“Phần thưởng của ‘ Lòng trắc ẩn ‘ là một phương thuốc cổ. Cho hỏi ký chủ có muốn mở nhiệm vụ không?”
Phương thuốc cổ?
Lý Ngư hơi giật mình, sao tự nhiên lại có thứ này thế, dùng để làm gì vậy?
Sự tồn tại của hệ thống hại cá chính là để troll cậu nên bình thường khi cậu cần giải thích cái gì thì nó sẽ không giải thích.
Ví dụ như cái gối ôm hình cá. Lúc mới cho Lý Ngư, hệ thống chẳng giải thích lời nào, toàn tự để Lý Ngư tự do phát huy.
Thật ra phương thuốc cổ nghe cũng không tệ lắm, có còn hơn không, tạm thời không cần dùng đến thì, cứ cất đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ lại có tác dụng.
Với cả cậu đâu có làm điều này vì phần thưởng đâu, cậu thật sự muốn giúp Lương thị bị bỏ rơi mà.