Cảnh Vương thường gọi thầm tên Lý Ngư ở trong lòng nhưng lần này thực sự nói ra, ngay cả bản thân Cảnh Vương cũng không thể tin được, nhất thời hắn đơ ngay tại chỗ.
Lý Ngư nhào tới, mừng rơi nước mắt: “Thiên Trì, chàng tỉnh rồi! Chảng…… Đã nói đúng không!”
Dù cho trước đó vài ngày cậu đã đoán được khi thấy hệ thống im lặng, nhưng đoán cũng chỉ là đoán, Cảnh Vương nhất định sẽ khỏi bệnh, ý niệm này vẫn luôn chống đỡ cậu, ngay cả khi Cảnh Vương vẫn không tỉnh lại sau khi uống thuốc thì trong lòng cậu vẫn luôn tràn đầy hy vọng.
Hơn nữa, vừa rồi cậu đã thật sự nghe thấy Cảnh Vương nói, bởi vì ——
Lý Ngư véo mạnh vào đùi mình, bởi vì đùi cậu rất đau.
Chính Cảnh Vương cũng không biết vì sao. Mặc dù mấy ngày nay hắn không thể tỉnh lại, nhưng hắn vẫn luôn có thể nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài. Những gì Cá Nhỏ vẫn luôn nói bên tai hắn, hắn đều nghe thấy được.
Mỗi lần Cá Nhỏ nói chuyện với hắn, hắn đều sẽ trả lời trong lòng nhưng Cá Nhỏ lại không thể nào biết được. Vậy nên, để không làm Cá Nhỏ lo lắng, hắn đã dùng hết sức tỉnh lại để đến khi hắn mở mắt, hắn nghe theo trái tim mình và bất giác gọi lên cái tên của Cá Nhỏ.
Giọng nói kỳ lạ đột ngột vang lên, khàn khàn đứt quãng, giống như mũi kiếm mài trên đá sỏi, Cảnh Vương không thể tưởng tượng được, đây là…… Hắn?
Vì sao hắn đột nhiên có thể phát ra âm thanh?
Cổ họng hắn rất ngứa và đau. Những ngày này khi hắn không thể tỉnh lại, cổ họng hắn như bị bỏng rát.
Bản thân Cảnh Vương vẫn chưa thể tin được, hắn cứng người lại, ngập ngừng nói: “Tiểu…”
Hắn đột nhiên dừng lại, quả nhiên âm thanh phát ra từ lồ.ng ngực của hắn.
Đây là hắn.
Cảnh Vương ngẩn ngơ.
Lý Ngư cũng sững người trong giây lát, sau đó cậu mới phản ứng kịp, ôm chặt lấy hắn, tuy trên mặt cậu tràn đầy nước mắt, nhưng đó lại là vui mừng, cậu kêu lên: “Thiên Trì, Thiên Trì!”
Cảnh Vương ôm Lý Ngư thật chặt, hắn muốn nói điều gì đó, thế nhưng, hắn có lòng nhưng sức không đủ. Khi hắn nhận ra mình có thể nói nhưng không dễ để diễn đạt những gì trong lòng, nhiều từ mà hắn đã biết và đã nghe nhiều lần trước đây, hắn lại không biết nói chúng ra như nào.
Hắn chỉ có thể ôm Cá Nhỏ, thân mật đặt cằm lên vai Cá Nhỏ, nặng nề kêu một tiếng “Ừm”.
Cảnh Vương có thể nói, Lý Ngư mừng khôn xiết. Đầu tiên, cậu thông báo cho Vương Hỉ, Vương Hỉ còn khoa trương hơn Lý Ngư, ông hịch một tiếng khuỵu xuống, quỳ gối lê tới, ngẩng đầu nhìn Cảnh Vương.
“Điện hạ?” Vương Hỉ run rẩy nói.
Cảnh Vương nhắm mắt: “Vương……”
Vương Hỉ. Đương nhiên hắn biết đây là ai, hắn không quen nói chuyện, nhưng chỉ một chữ này đã khiến Vương Hỉ bật khóc.
“Điện hạ là người có phúc, đời này lão nô thật là không uổng!” Vương Hỉ vừa khóc vừa cười.
Lão thái y nhanh chóng được mời đến Cảnh Vương phủ. Khi nghe Cảnh Vương nói mấy câu rời rạc, lão thái y cũng vô cùng kinh ngạc. Ông bắt mạch cho Cảnh Vương rồi nói rằng, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.
“Hiện tại, độc của điện hạ đã được giải, không ngờ rằng cái bệnh câm kia cũng sẽ ——”
Vì mọi người đều nói Cảnh Vương bị câm bẩm sinh nên lão thái y hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này.
Nhưng nếu như bệnh câm mất đi cùng với chất độc được giải thì điều này có nghĩa là, thật ra bệnh câm của Cảnh Vương là do chất độc chứ không phải bẩm sinh.
Vị lão thái y này đã ở Thái Y Viện vài thập niên, ông biết Cảnh Vương từ khi sinh ra đã không thể nói được, nhưng nếu là trúng độc thì ít nhất Cảnh Vương mới sinh ra không bao lâu đã trúng độc.
Đây là điều mà chỉ một số ít người có thể làm được.
Lão thái y chỉ phụ trách chữa bệnh, giải độc, lại bất ngờ chữa được bệnh câm, còn chưa kịp ăn mừng, huống chi là nghĩ kĩ về hàm nghĩa trong đấy.
“Thái y, nếu điện hạ nhà ta đã được giải độc, còn có thể nói chuyện vậy có phải bệnh câm sẽ không truyền lại cho con cháu phải không?” Lý Ngư nghĩ tới điều gì, lớn tiếng hỏi thái y, nháy mắt với lão thái y.
Lão thái y thật sự không hiểu Vương phi đang muốn nói cái gì, nhưng vẫn trả lời theo Lý Ngư: “Nếu bệnh câm là do trúng độc mà độc đã được giải thì con cháu sẽ không bị nhiễm, xin Vương phi và Điện hạ hãy yên tâm.”
Lý Ngư cười rạng rỡ, chớp chớp mắt nhìn Cảnh Vương, trái tim Cảnh Vương run lên, hắn hiểu ý của Cá Nhỏ: Độc giải rồi, bệnh câm cũng hết, sau này không cần dùng biện pháp tránh thai nữa.
Được, ta hứa với em.
Cảnh Vương yên lặng gật đầu.
Thật ra hắn cũng giống với Cá Nhỏ, cũng rất muốn nữ nhi.
Vương gia và Vương phi mắt đi mày lại [1], lão thái y không hiểu sao cảm thấy không khí xung quanh hơi nóng, ông ho nhẹ một tiếng nói: “Tuy độc của điện hạ đã được giải nhưng thân thể suy yếu, cần tiếp tục uống thuốc thêm một thời gian. Lão thần đã xem qua phương thuốc mà Vương phi đưa cho lúc trước rồi, phương thuốc không tồi, lão thần cũng sẽ đưa cho điện hạ ít thuốc để nhuận họng, hy vọng nó có thể giúp điện hạ mau chóng khôi phục……”
[1] Mắt đi mày lại: lấy mắt mày để tỏ ý ngầm với nhau.Trai gái dùng mắt đưa tình.
Trong một lúc cao hứng, lão thái y đã nói cả tràng. Thậm chí ông còn muốn giải thích chi tiết về y lý cho bọn họ. Lý Ngư và Cảnh Vương nhìn nhau, và nắm chặt tay nhau. Trái tim của cả hai đã chìm trong niềm vui, gần như không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Vương Hỉ mang theo lão thái y vào cung báo tin vui cho Hoàng đế. Khi Hoàng đế biết tin, ông lập tức cải trang chạy tới Cảnh Vương phủ. Khi Cảnh Vương được Lý Ngư đỡ quỳ xuống, cố gắng gọi ông là “Phụ hoàng”, trong lòng Hoàng đế trở nên vô cùng phức tạp.
Ông vừa cảm thấy vui mừng, hạnh phúc hệt như mình bị mất đi một thứ gì đó giờ lấy lại được, vừa có cảm giác tức giận, thất vọng khi biết mình bị kẻ gian lừa gạt.
Hoàng đế không nên nói thêm gì nhiều, ông lệnh cho Cảnh Vương đứng dậy, vỗ vai Cảnh Vương, giờ đây mọi cảm xúc khác trong ông đều biến thành một tiếng thở dài: “Thiên Trì, mau khỏe lại. Trẫm vẫn còn nhiều việc cần con làm.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm Cảnh Vương hồi lâu, đáy mắt ông cũng ngấn lệ.
Cảnh Vương mới nói được, trước mắt ngoài những từ rời rạc ra thì hắn gần như không thể nói bất cứ điều gì khác nhưng như vậy cũng đủ để khiến Hoàng đế hài lòng rồi. Bệnh câm của Cảnh Vương đã khỏi nhưng không thể truyền ra bên ngoài, bởi ngay cả “bệnh câm bẩm sinh” của hắn ban đầu cũng là giả vậy thì còn có cái gì là thật?
Bồ Liễu đã được tìm thấy nhưng đã chết. Người chết không thể làm chứng nhưng còn có bà đỡ năm đó đỡ đẻ Cảnh Vương cho Hiếu Tuệ hoàng hậu, thái y năm đó chẩn bệnh cho Cảnh Vương. Khi Cảnh Vương được sinh ra, Hoàng đế đúng là không hề nghe thấy tiếng khóc nào cả, hẳn là trong đây còn có ẩn tình nào khác.
Cảnh Vương không bị câm bẩm sinh. Sự thật muộn màng này như hòn đá sắc bén phá vỡ sự bình yên giả tạo hơn mười năm của chốn hậu cung.
La Thụy Sinh và ngự tiền thị vệ vẫn đang điều tra và theo dõi nguyên nhân cái chết của Bồ Liễu. Trước khi sự thật được phơi bày, Hoàng đế vẫn yêu cầu Cảnh Vương giả làm người câm để tránh rút dây động rừng.
Cảnh Vương và Lý Ngư đều có thể đoán được kế hoạch của Hoàng đế nên cả hai đã đồng ý.
Mấy ngày nay bọn nhỏ đều học ở trong cung. Khi Hoàng đế biết được độc của Cảnh Vương đã được giải, ông liền mang bọn nhỏ từ trong cung trở về khi đi thăm Cảnh Vương.
Lúc trước Lý Ngư chỉ nói với các bé là Cảnh Vương phụ thân bị bệnh, tạm thời không thể gặp các bé. Tuy bọn nhỏ chưa hiểu được hung hiểm trong đó nhưng khi cá cha không cho các bé đến gặp phụ thân thì các bé đã lo lắng mấy ngày. Vậy nên việc Hoàng đế cho các bé đi Ngự Thư Phòng đọc sách, một nửa là do các bé thông minh thật, một nửa còn lại chính là ông muốn dời sự chú ý của bọn nhỏ.
Bây giờ khi nghe bảo Cảnh Vương phụ thân sắp khỏi bệnh ( đã khỏi), bọn nhỏ vô cùng phấn khích, cả đám chạy vọt hết vào phòng rồi túm lấy ống quần Cảnh Vương không chịu buông.
Cảnh Vương mỉm cười, ôm từng nhóc một vào lòng mình. Lý Ngư lo cơ thể Cảnh Vương không chịu được nhưng Cảnh Vương lại lắc đầu với cậu.
Trong những ngày không thể tỉnh dậy, trong lòng Cảnh Vương cũng nhớ các con rất nhiều.
Được hắn ôm như vậy, Tứ Bảo đã lâu không được ôm cũng rơm rớm nước mắt.
“Tứ Bảo nhớ cha lắm.”
Tứ Bảo nằm trong ngực phụ thân, thanh âm mềm mại nói hết tất cả nỗi nhớ của bé dành cho Cảnh Vương phụ thân.
Cảnh Vương sờ lên mái tóc mềm mại của bé. Tứ Bảo là Tứ (四 Sì), hắn không thể phát âm được nên chỉ đành mơ hồ nói: “…… Bảo, cha, nhớ.”
Cảnh Vương phụ thân đột nhiên nói được!
Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo đồng loạt vểnh tai lên.
Nhóm cá con đều đã quen rằng Cảnh Vương phụ thân sẽ không nói. Cá cha không dạy cho các bé rằng tàn tật là như thế nào mà từ khi các bé còn nhỏ đã ân cần nói với các bé rằng, Cảnh Vương phụ thân vì bị bệnh nên mới không nói được thôi.
Cá cha không muốn các bé coi Cảnh Vương là người tàn tật. Cậu luôn cố gắng khiến cho các bé cảm thấy Cảnh Vương không khác gì cậu. Cậu không ngờ là một câu của mình đã trở thành sự thật, Cảnh Vương “Bị bệnh”, đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ khỏe lại!
“Cha đã khỏi bệnh!” Đại Bảo bừng tỉnh đại ngộ.
Trước khi mấy đứa nhóc nhảy dựng hết cả lên, Lý Ngư vội vàng nói với các bé rằng Cảnh Vương vẫn chưa bình phục hoàn toàn nên không thể nói ra bên ngoài, đây chính là bí mật nhỏ của các cha và các cục cưng. Lý Ngư lần lượt móc ngón út với từng bé một, muốn giữ bí mật của bọn họ.
Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo đều thích giữ bí mật cho cá cha, thậm chí các bé còn tranh nhau để ngoéo tay với cậu.
Tứ Bảo còn cố tình ngoéo một cái với cả Cảnh Vương.
“Cha, Tứ Bảo, giống nhau.” Tứ Bảo có một phát hiện mới, bé cười chỉ vào Cảnh Vương, lại chỉ vào chính mình.
Trong số các bé, Tứ Bảo là đứa nói không được tốt lắm. Cảnh Vương mới hồi phục nên nói cũng không được tốt. Vậy nên, nếu như nói về trình độ nói thì cả hai đúng là kẻ tám lạng người 800g.
Bây giờ Tiểu Tứ Bảo đã là một con cá đã được lên lớp rồi, bé biết phu tử, thầy giáo, vội nói: “Tứ Bảo dạy cha!”
Cảnh Vương cười, đang định đáp lại thì Lý Ngư dùng một tay xách Tứ Bảo lên.
“Này nhóc…… Buông Cảnh Vương phụ thân ra để cha làm!” Lý Ngư bĩu môi với Cảnh Vương rồi cười rạng rỡ với Tứ Bảo.
Tứ Bảo đột nhiên bị nụ cười méo xệch của cá cha dọa sợ:!
Tứ Bảo ngơ ngác, vì sao bé còn chưa làm gì đã bị cá cha sa thải rồi.
Lý Ngư bảo dạy là dạy thật, bởi trước đây cậu đã từng dạydậy nhóm cá con tập nói nên bây giờ chuyện dạy Cảnh Vương đối với cậu chẳng khác nào ngựa quen đường cũ.
Rất nhanh, thầy giáo cá đã chuẩn bị xong bài học, tay cầm bánh hoa đào mỉm cười: “Thiên Trì, nói đúng mới có ăn nhé.”
Cảnh Vương: “……”
Cảnh Vương mỉm cười gật đầu, Cá Nhỏ muốn dạy hắn ư, có khen thưởng thì cũng không tệ lắm.
Sao Lý Ngư có thể dạy Cảnh Vương nhận cha cơ chứ, Cảnh Vương không đọc chữ quá lâu, thật ra hắn có thể nhận mặt chữ nhưng không nói ra được. Đây là vì Cảnh Vương không có kinh nghiệm đọc, Lý Ngư định sẽ dạy từ chỗ ghép vần rồi tiến dần tới, hồi cậu học cũng làm y như thế.
Thầy giáo cá viết xoẹt xoẹt đầy một trang giấy: “Thiên Trì, chàng có biết đến “b p m f d t n l” [1] không?”
[1] b p m f d t n l: nó là 8 nguyên âm đầu trong tiếng Trung.
Cảnh Vương: “…………”
Cảnh Vương không biết, cười xin tha: “Cá…… Nhỏ.”
Giọng nói khàn khàn của hắn thật khó nghe, lão thái y nói rằng giọng hắn sẽ vẫn như thế trong một khoảng thời gian. Chỉ là, mỗi khi giọng nói đấy cất lên tiếng gọi tên Lý Ngư, nó sẽ trở nên phi thường mê hoặc, như thể nó đã bóp trúng lấy trái tim của cá, làm cho cá nổi cả da đầu.
Thầy giáo cá suýt nữa mất tập trung, mặt cậu đỏ bùng, gõ gõ lên cái bảng đen: “Không được phép cắt ngang. Nào, hãy đọc theo em nào!”
Học trò Cảnh Vương được thầy giáo cá dạy cho rất nhiều về thanh mẫu và vận mẫu [2].
[2] Thanh mẫu và vận mẫu: là phiên âm tiếng Trung.
Là người đầu tiên ở thời cổ đại tiếp xúc với bính âm, Cảnh Vương, người bắt đầu từ con số không, không hề cảm thấy khó khăn khi tiếp thu một chút nào. Vì hắn rất nghe lời Lý Ngư, hơn nữa bình thường khả năng lĩnh ngộ của hắn cũng không tồi nên rất nhanh hắn đã phát hiện ra, hình như cái mà Cá Nhỏ đang dạy hắn là một cách dùng chữ ghép vần, dạy hắn làm thế nào “kết hợp” để đọc.
Cảnh Vương vụng về học cách “kết hợp”. Vì thỉnh thoảng hắn mắc lỗi nên Lý Ngư đã yêu cầu hắn hãy học từ từ, vì vậy Cảnh Vương đã có thể chậm rãi nói được một từ, một câu đơn rồi đến tên của mọi người.
Có lẽ là do duyên phận thật mà trong tên của tất cả mọi người, cái tên đầu tiên hắn nói được là Cá Nhỏ, cái tên mà hắn không bị mắc lỗi vẫn là Cá Nhỏ.
Vì để khiến cho Cảnh Vương nhanh chóng nói chuyện giống như người bình thường, Lý Ngư giao cho hắn nhiệm vụ, muốn hắn lớn tiếng đọc diễn cảm.
Bình thường, thời gian hắn đọc diễn cảm thường là sáng sớm. Lý Ngư nói rằng sáng sớm là lúc con người ta tỉnh táo nhất, là thời điểm tốt nhất để học tập. Do đó, sử dụng thời gian này để đọc thuộc lòng một cuốn sách là lựa chọn tốt nhất, đó là lý do tại sao nó được vinh danh là “Đọc sách buổi sớm”.
“Đọc sách buổi sớm” là một quá trình cần phải diễn ra hàng ngày. Thầy giáo cá yêu cầu học sinh Cảnh Vương đọc thuộc lòng từ câu đơn giản nhất “Nhân chi sơ, tính bản thiện” rồi sau đó đến các loại thoại bản, còn thường xuyên tự mình làm mẫu, kiểm tra bất chợt.
“Thiên Trì, cái này đọc như nào?” Thầy giáo cá mở một trang thoại bản ta, chỉ vào một từ nào đó, làm bộ lơ đãng kiểm tra thành quả.
Học sinh Cảnh Vương liếc mắt một cái, vô cảm đọc như một khúc gỗ: “Phu, quân.”
Thầy giáo cá bị khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói của hắn làm cho kích động, tiếp tục chỉ: “Cái này thì sao?”
Cảnh Vương: “Tướng, công.”
Phu quân và tướng công đều là từ ngay thẳng, lòng thầy giáo cá như nở hoa, coi như mình lén chiếm chút lợi nhỏ mà học sinh không biết.
Thật ra Cảnh Vương biết hắn đã đọc đi đọc lại mấy từ này bao nhiêu lần. Một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ cố gắng hết sức đời lại tất cả từ thầy giáo cá.
Đãi ngộ của học sinh Cảnh Vương và đám học sinh cá con không giống nhaui. Nếu như thầy giáo cá rất nghiêm khắc với Cảnh Vương thì đối với nhóm cá con, chỉ cần mấy bé thổi bong bóng thôi là các bé đã có bánh hoa đào ăn rồi. Còn Cảnh Vương, đã phải đọc cả ngày, cho đến khi miệng đắng lưỡi khô thì thầy giáo cá mới cho hắn một cái bánh hoa đào, nếu như tâm trạng cậu tốt.
Cảnh Vương cũng không oán giận, hắn mỉm cười, ăn miếng bánh hoa đào trên tay Lý Ngư rồi bắt đầu ăn luôn cả ngón tay thầy giáo cá.
Thầy giáo cá thật sự không thể nhịn được nữa, mà cậu cũng không cần nhịn.
“Mấy cái việc như học nói gì gì đó thì thỉnh thoảng gác lại cũng không muộn nhỉ.” Thầy giáo cá ngượng ngùng nói: “Hay là trước tiên chúng ta cứ hút —— sinh một nữ nhi đi.”