Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

“Thiên Trì, chàng mau đến đây!” Con cá dằm khăm trên giường đã không đợi thêm được nữa, vỗ vỗ ván giường.

Cảnh Vương buồn cười, tạm thời buông thứ trên tay xuống, bước tới ôm lấy con cá này, hôn hôn cậu.

Lý Ngư đang mò mẫm cởi đai lưng hắn thì bỗng nhiên trong đầu cậu hiện lên một thông báo.

“Ký chủ, nhiệm vụ nhánh ‘ Áo bông tri kỷ ’ đã đạt đủ điều kiện để mở. Mong ký chủ hãy xác nhận có mở hay không, đồng thời chọn hình thức cậu muốn sử dụng để hoàn thành nhiệm vụ này: 1. Dạng người, 2. Dạng cá……”

Vãi cả chưởng!!

Lý Ngư đột nhiên ngồi bật dậy. Thông báo quen thuộc này! Còn cả ” Áo bông tri kỷ”, chẳng phải đây là biệt danh của nữ nhi ư!

Đây chắc chắn là nhiệm vụ để có một bé gái!

Xem ra quả thực địa điểm có vấn đề, này này này còn không phải là!!

“Nàng tới nàng tới!” Lý Ngư hưng phấn khua tay múa chân, dự định lập tức tiến vào hệ thống.

Cảnh Vương:?

Cảnh Vương không biết lúc này Cá Nhỏ đang tâm tâm niệm niệm ai, đang có chút ghen tuông, một âm thanh cực kỳ nhẹ từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.

Ánh mắt Cảnh Vương lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn nhảy tới bên cửa sổ, rút bội kiếm tùy thân ra và đâm thẳng ra ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt, kiếm của hắn bị chặn lại. Lưỡi kiếm giao nhau, phát ra tiếng giòn vang.

“…… Có thích khách!!”

Lý Ngư ở trên giường không kịp xử lý thông báo đã vô thức đứng dậy tính giúp hắn, nào biết Cảnh Vương đã chạy đến cửa rồi lại vòng trở lại.

“Chàng làm gì vậy, mau đuổi theo đi!” Lý Ngư vội la lên.

Dù Cảnh Vương đã có thể nói nhưng vào những lúc mấu chốt hắn vẫn giữ thói quen cũ là lấy hành động thay cho lời nói. Hắn vỗ vỗ tay Lý Ngư sau đó nắm tấm chăn gấm, một lúc sau, hắn đã quấn Lý Ngư thành một cái gỏi cuốn cá.

Lý Ngư: “……”

Lý Ngư khá là hiểu phu quân nhà mình, vội nói: “Được rồi, chàng hãy yên tâm, em sẽ không đi đâu đâu, em……”

Cảnh Vương vốn lo lắng cậu mà chạy theo hắn thì sẽ gặp nguy hiểm.

Lý Ngư có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng cậu vẫn thấy hơi hơi ngọt ngào.

Cảnh Vương gật đầu với Lý Ngư rồi quay lại đuổi theo. Lúc này, thị vệ của Cảnh Vương đang giao chiến với thích khách.

Vì Lý Ngư đã hứa với Cảnh Vương sẽ không ra khỏi phòng nên cậu liền bọc chăn ngồi và ngồi trên giường, mở to mắt nhìn mọi thứ qua cửa sổ.

Sao mà Cảnh Thái Điện luôn thu hút đám sáắt thủ đến vậy? Lý Ngư nghĩ không ra.

Thích khách vốn đang nghe lén bên ngoài. Cậu với Cảnh Vương cũng không có nói chuyện gì quan trọng nên có lẽ khi cậu liên tục nói “Nàng đến rồi”, thích khách mới hiểu lầm, không cẩn thận lộ dấu vết.

Lý Ngư nhìn một lúc. Cậu phát hiện dù võ công của thị vệ rất cao cường nhưng thích khách cũng rất lợi hại, nên thị vệ cũng chỉ đánh được ngang tay ả.


Nhưng thích khách chỉ có một, mà thị vệ thì càng ngày càng nhiều. Đến khi Cảnh Vương gia nhập vòng chiến, trong lúc thích khách sơ ý, hắn đã phi lên tung một cước bất ngờ vào ngực đối thủ, khiến thích khách ngã xuống đất.

Lão công soái ngây người!

Lý Ngư vừa định lớn tiếng khen ngợi thì một thị vệ bước tới, muốn trói tên thích khách lại. Lúc này, sát thủ phát ra một tiếng cười lạnh sởn tóc gáy rồi tự sát ngay trước mặt thị vệ!

Tất cả những điều này xảy ra quá đột ngột. Không biết thích khách đã sử dụng thủ đoạn gì khiến cho trước ngực ả phun ra một lượng lớn chất lỏng màu đen. Cảnh Vương nhanh tay nhanh mắt, kịp thời kéo thị vệ ra.

Hình như chất lỏng màu đen này có năng lực ăn mòn rất mạnh. Thích khách nhanh chóng tan thành một vũng nước đặc. Thấy vậy, Lý Ngư bị cảnh tượng này làm cho giật mình, cậu che miệng lùi ra sau theo phản xạ.

Cảnh Vương vội vàng trở lại phòng để kiểm tra Lý Ngư.

“Cá Nhỏ, đừng sợ!” Cảnh Vương nhỏ giọng nói.

“Em, em không sao.” Lý Ngư vẫn còn sợ nói: “Vừa rồi thích khách……”

“Đã xử lý, yên tâm.” Cảnh Vương nói.

Lý Ngư gật đầu, ở cổ đại cậu cũng không phải càng ngày càng yếu ớt, chỉ là cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý, mặc cho ai nhìn thấy cảnh tượng, thích khách sống sờ sờ hóa thành một vũng nước thì, cũng sẽ bị dọa thôi.

Thế giới này, lại có tồn tại thứ giống với nước hóa thi, thật đúng là đáng sợ.

Nhưng mà ngẫm lại, ngay cả cá xuyên sách và hệ thống còn có thì nước hóa thi so ra thì đúng chẳng là cái gì.

Lý Ngư nhíu mày, miễn cưỡng thuyết phục bản thân tiếp thu.

“Thiên Trì, thích khách này bị làm sao thế?” Lý Ngư nhịn không được mở miệng dò hỏi.

Cảnh Vương đỡ cậu ngồi xuống, lấy ra thứ mà hắn đã tìm thấy trước đó —— Một thanh kiếm rồi ra hiệu cho Lý Ngư nhìn.

“Do thích khách lần trước để lại, cùng một nhóm.” Cảnh Vương nói.

Lý Ngư: Hả?

Cảnh Thái Điện có quá nhiều thích khách, lần trước là lần nào?

Cảnh Vương nhắc cậu: “Nữ thích khách.”

Lý Ngư: “……”

Từ những gì hắn nói, Lý Ngư liền nhớ đến cái lúc mà cậu vẫn là một con cá hệ thống chuyên tâm làm nhiệm vụ, trong nhiệm vụ “Cùng chung chăn gối”, cậu gặp được một nữ thích khách, sau đó ả bị Cảnh Vương gi.ết chết.

Lý Ngư vẫn luôn cho rằng nữ thích khách này không phải là người của An Hầu thì cũng là người của Bình Hầu, hoặc không thì ả cũng giống như kẻ bị Hùng Phong cắn kia, là người của Lục hoàng tử. Nhưng bây giờ từ Bình Hầu, An Hầu cho đến Lục hoàng tử đều không thể chống lại Cảnh Vương, vậy thích khách lại xuất hiện này là thần thánh phương nào?

Vì sao Cảnh Vương lại chắc chắn rằng thích khách đêm nay có liên quan đến nữ thích khách trước đó?

Đương nhiên Cảnh Vương có bằng chứng. Hắn nhặt thanh kiếm của nữ thích khách lên và cho Lý Ngư xem. Lý Ngư nhìn kỹ, thanh kiếm là một thanh kiếm bình thường, tuy nhiên, chuôi kiếm có hoa văn hình hoa mai.

Lý Ngư:?

Sau đó Cảnh Vương ra lệnh cho một thị vệ lại gần và đưa thanh kiếm của thích khách vừa rồi lên.


Dù người đã biến thành nước nhưng kiếm thì vẫn còn. Lý Ngư phát hiện ra rằng trên chuôi kiếm cũng có hoa văn hình một bông hoa mai.

Nếu chỉ có một thanh kiếm, có hoa văn hình hoa mai cũng không tính là gì. Tuy nhiên, bây giờ cả hai thanh kiếm đều có nó. Từ đó có thể thấy rằng đây là một loại ấn ký nào đó, khó trách Cảnh Vương cho rằng bọn chúng là đồng lõa, Lý Ngư cũng nghĩ như vậy.

“Chàng…… Vì sao lúc trước chàng phải giết nữ thích khách nhanh như vậy?” Lý Ngư thận trọng hỏi.

Suốt thời gian qua, trong lòng cậu luôn có một câu hỏi chưa được giải đáp, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi.

Cảnh Vương không trả lời trực tiếp mà chỉ vào bãi nước bẩn ở phía xa xa.

Có lẽ —— Câu trả lời là ngay tại đây.

Nếu lúc đấy hắn không lập tức giết ả thì nữ thích khách nhất định sẽ tự sát, sau đó hóa thành bãi nước bẩn đầy đất.

Lý Ngư lấy lại tinh thần: “Chàng…… Có phải chàng đã phát hiện từ lâu là bọn họ sẽ như vậy không?”

Nếu không vừa rồi Cảnh Vương kéo thị vệ kia ra thì có lẽ thị vệ kia cũng sẽ bị nước bắn vào. Ai mà biết được chuyện kinh hoàng gì sẽ xảy ra.

Cảnh Vương khẽ gật đầu.

“Khi ta còn nhỏ đã từng gặp loại thích khách này rồi, chỉ là không biết do ai sai sử.”

“Liệu chính có liên quan đến bệnh câm và chất độc của chàng không?” Lý Ngư lo lắng nói:, “Vì sao chàng không nói cho phụ hoàng?”

Nếu như Cảnh Vương đã từng gặp thích khách như vậy từ khi còn nhỏ thì điều đó chứng minh rằng đối phương vẫn luôn muốn mạng của Cảnh Vương. Điều đó cũng phù hợp với ý đồ muốn hại Cảnh Vương, đồng thời, đây là một kẻ rất giỏi dùng dược ( nước hóa thi), được sử dụng theo cách giống với của kẻ đã đầu độc Cảnh Vương. Vì vậy, việc Lý Ngư suy đoán chúng là cùng một phe cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Cảnh Vương không nói, chỉ lẳng lặng mà nhìn Lý Ngư.

Lòng Lý Ngư khẽ động, bỗng nhiên cậu nghĩ thông suốt, trước kia vì sao Cảnh Vương lại không nói cho Hoàng đế, bởi vì nhóm thích khách này sẽ hóa thành thi thủy, nếu không phải cậu tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cậu cũng sẽ không tin, thì làm sao Hoàng đế có thể tin tưởng, vả lại trước kia Hoàng đế cũng không tin tưởng Cảnh Vương như bây giờ.

Hơn nữa…… Tuy rằng trước đó nữ thích khách bị Cảnh Vương giết từ sớm, thi thể còn chưa kịp hóa thành nước, nhưng Hoàng đế vẫn không phát hiện ra cái gì mà!

Thế lực này rất lợi hại, thậm chí còn giỏi che giấu hơn cả BOSS Lục hoàng tử!

Trước kia còn vài vị hoàng tử, thế lực này trộn lẫn lộn trong đó nên không phát hiện ra được.

Bây giờ nhảy ra, chẳng khác nào là chui đầu vào lưới.

“Đi! Chúng ta đi nói với phụ hoàng!” Lý Ngư đẩy chăn ra định đến Càn Thanh Cung, cậu có thể làm nhân chứng cho Cảnh Vương!

Cứ thế này mà đi?

Cảnh Vương nheo mắt, vội vàng kéo Lý Ngư lại, nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.

Lý Ngư nhìn theo ánh mắt của Cảnh Vương, nhìn thấy bản thân, người vẫn đang khỏa thân vì muốn có nữ nhi.

Lý Ngư: “……”


Lý Ngư lại vội vàng cuộn mình vào trong chăn, cậu cười ngượng nghịu nói: “Em, nhất thời quên mất…… Để em thay quần áo xong rồi đi nhé.”

Sau khi Lý Ngư chuẩn bị xong xuôi, hai người trở lại Càn Thanh Cung cầu kiến.

Nhưng lạ thay, Hoàng đế lại không gặp bọn họ.

La tổng quản đang có việc trong người nên không ở ngự tiền. Nội thị đang trực ở Càn Thanh Cung truyền lời lại, nói là sắc trời đã tối, Hoàng đế lệnh cho Cảnh Vương và Cảnh Vương phi về trước, lần sau lại nói.

Lý Ngư nhìn mặt trăng sáng trên đỉnh đầu họ, nghĩ rằng bây giờ đúng là muộn lắm rồi.

Cảnh Vương mang Lý Ngư về vương phủ.

Dọc đường trở về, Lý Ngư cười nói vui vẻ với Cảnh Vương. Đi được nửa đường, cậu chợt nhớ ra một chuyện, vô cùng sốt ruột, không ngừng thúc giục Cảnh Vương mau chóng trở về phủ.

Vào cửa, hiếm khi Vương phi cá không đi nhìn nhóm cá con đầu tiên, mà lôi Cảnh Vương xông thẳng vào phòng ngủ.

Cảnh Vương: “……”

Cảnh Vương chợt cảm thấy, hình như bây giờ hoàn toàn trái ngược với hồi ở Cảnh Thái Điện.

Lý Ngư vừa đi vừa vội vàng c.ởi quần áo, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Nhanh, nhanh, không “nàng” lại bỏ đi mất!”

“…… Ai?” Cảnh Vương không kìm nổi giấm của mình nữa.

Lý Ngư thấy vẻ mặt tối sầm của hắn, nhịn không được cười ha ha.

Sau khi cười xong, Lý Ngư vòng tay qua cổ đối phương, đỏ mặt nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó.

Cảnh Vương: “……”

Vành tai của Cảnh Vương hơi ửng đỏ. Cuối cùng hắn cũng biết “nàng” là ai. Hắn cũng rất muốn “nàng” đến. Cảnh Vương hôn lên môi Lý Ngư, bế con cá nhỏ dằm khăm này lên giường.

Vừa nãy Lý Ngư bị thích khách cắt ngang, không có thời gian lựa chọn, hiện tại vội vàng đi bù đắp, sợ nhắc nhở lần nữa biến mất.

May mắn thay, mặc dù thông báo hệ thống không xuất hiện ngay lập tức, nhưng sau khi Cảnh Vương và cậu làm một nháy rồi lại đè cậu xuống giường, thông báo lại bắt đầu điên cuồng vang lên.

“Chờ một chút, chờ một chút!”

Lý Ngư đầu ổ gà điên cuồng đập vào Cảnh Vương đầu ổ gà.

Cảnh Vương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhấn phanh giữa chừng cho Cá Nhỏ.

“Cá Nhỏ?” Chuyện gì vậy?

“Phu quân đợi em một tí nha, moah moah ~”

Lý Ngư cọ cọ lung tung, xoa dịu chồng một chút, sau đó nhanh chóng tiến vào hệ thống.

Nhắc nhở trước mặt, Lý Ngư không ngừng tự nói với mình phải thận trọng, phải chọn hình cá, hình cá không đau, tuyệt đối không thể chọn sai, chọn hình người.

Lý Ngư thầm nghĩ, chọn phương án đầu tiên và ấn xác nhận ngay lập tức.

Và rồi cậu phát hiện…… Nếu như lần trước, lựa chọn đầu tiên là dạng cá vậy thế méo nào lần này nó lại là dạng người?!!

Lý Ngư: “…………”

Đê ma ma!! Thế méo nào thứ tự chọn lựa lại thay đổi vậy, hệ thống làm ơn có thể không hố cá được không!


Nhìn thấy nhiệm vụ chuyển thành ” đang tiến hành”, Lý Ngư khóc không ra nước mắt.

Hệ thống, tui có thể quay xe được không? Lý Ngư có ý muốn thương lượng với hệ thống.

Hệ thống khốn nạn luôn nắm bắt mọi cơ hội để hố cá nên đương nhiên, nó sẽ không cho cá muốn đổi ý.

Lý Ngư bị đá ra khỏi hệ thống, phát hiện ra lão công đang ôm eo mình.

Lý Ngư ngay lập tức cảm thấy bối rối.

Làm sao giờ, một bên là lão công quyến rũ và áo bông nhỏ mà cậu vẫn hằng mong ước, một bên là lớn bụng đau đến chết đi sống lại.

Huhu, cậu có thể nhảy xuống giường luôn rồi cân nhắc lại vào lần sau không?

“Cá Nhỏ?”

Cảnh Vương khẽ gọi tên cậu. Hắn vén sợi tóc trên trán Lý Ngư và hôn nhẹ lên đó.

Vừa rồi là con cá b.iến thái nào nói là không sinh được nữ nhi thì không được rời đi?

Mà đứa một lời không hợp là đột nhiên nhập định cũng là nhóc cá này.

Cảnh Vương ôm lấy cá, hận không thể ăn sạch con cá này một lần.

Ở với hắn khiến cậu dễ bị phân tâm đến vậy sao?

Lý Ngư: “……”

“Em…… Ưm ưm ưm!!!”

Lý Ngư sâu sắc cảm nhận được u oán của Cảnh vương. Tên đã lên dây, sao có thể không bắn, Lý Ngư hoàn toàn là tự bê đá đập chân mình. Nhưng cậu cũng đã quen hưởng thụ, Cảnh Vương có thể nói chuyện, vào thời điểm này hắn luôn gọi cậu bằng giọng khàn khàn, âm thanh không ngừng đánh sâu vào màng nhĩ, Lý Ngư tê dại da đầu, thở hổn hển như trâu, ngay cả họ của mình là gì cũng quên, có vui thích trước mắt, ai còn nhớ rõ hình người hay là hình cá nữa.

Vì để cho nữ nhi thuận lợi xuất thế, Cảnh Vương cũng đã nỗ lực rất nhiều, cho đến khi Lý Ngư no đến không mở nổi mắt, một khắc sau liền sắp ngủ thiếp đi.

Lúc này Cảnh Vương mới dừng lại, dịu dàng hôn lên mí mắt Lý Ngư.

Dạo gần đây, vì để có một nữ nhi, Lý Ngư đã làm rất nhiều hành động tuy kì lạ nhưng cũng rất đáng yêu, ví dụ như cậu sẽ nhét một chiếc gối mềm nhỏ sau lưng, nói rằng làm như vậy thứ kia sẽ không chảy ra, thế mới không lãng phí.

Cảnh Vương vốn không biết ý của cậu, lúc này nhìn Cá Nhỏ lộn xộn, đột nhiên liền hiểu được sẽ lãng phí cái gì.

Mặt già của Cảnh Vương đỏ hết cả lên, hắn cũng muốn cho Cá Nhỏ một bé gái, gối mềm thì thôi, Cảnh Vương có thứ tốt hơn, trực tiếp đưa cánh tay qua, đệm cho Cá Nhỏ.

Lý Ngư eo mỏi chân đau không chịu nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh ngủ thì phát hiện đã bị đệm cao một đêm, Lý Ngư: “…”

Vcl! Đến thế này rồi mà vẫn sợ nữ nhi không đến à?

Hu hu hu, chắc không lâu nữa thôi là cậu sẽ to bụng thật đấy.

Làm sao bây giờ……

Khi nữ nhi chưa tới, Lý Ngư muốn đến hoảng, nữ nhi tới rồi Lý Ngư sầu đến hoảng.

Hình người, sẽ đau lắm đấy.

Lý Ngư sợ đau, nhưng cậu là một người cha, biết nặng nhẹ, cũng biết đúng mực.

Đây là một sinh mệnh nhỏ, đã tới rồi thì không thể không cần, huống chi lại còn là áo bông nhỏ cậu đã mong đợi từ lâu.

Lý Ngư nhìn khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ của người bên gối và hạ quyết tâm. Chẳng phải chỉ có mỗi sinh con dưới dạng người thôi sao, vì lão công, vì nữ nhi, có là gì đâu chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận