Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

“Không ai được phép tiết lộ chuyện vừa rồi ra ngoài.” Thái tử nghiêm lệnh cho tất cả mọi người có mặt, đám người Vương Hỉ liền nghiêm túc ngậm miệng lại.

Lý Ngư ngồi trên kiệu một lúc lâu nhưng Thái tử vẫn chưa cho Tiểu Loa bế Phiêu Tuyết tới.

“Sao vậy?” Lý Ngư thấy hơi bất an.

Trong thời gian mang thai này, cậu cảm nhận sâu sắc được sự quan tâ/m đến gần như cố chấp của phu quân mình, nếu như cậu không thể chạm vào con mèo này thật, thế thì cứ tiếp tục để Vương công công giúp cậu cho nó ăn vậy.

Cậu biết kiểm tra đi kiểm tra lại cũng là vì tốt cho mình, sau khi mang thai, Lý Ngư thường không khống chế được của mình nên cậu thường cố không để mình rơi vào trạng thái tức giận.

Mục Thiên Trì ra lệnh cho Vương Hỉ lặng lẽ xử lý thứ kia còn Tiểu Loa thì vẫn chịu trách nhiệm ôm Phiêu Tuyết. Hắn đi tới trước kiệu của Lý Ngư, dịu dàng nói: “Chỗ này cách Cảnh Thái Điện không xa, hay là em qua đó xem thử đi?”

Lý Ngư:?

Lý Ngư cảm thấy đi đâu cũng được, nhưng Hoàng đế còn đang chờ, nếu họ không qua đó thì có ổn không?

Ánh mắt Thái tử lộ rõ vẻ muốn nói lại thôi, lẽ nào là có chuyện gì xảy ra khiến lộ trình tạm thời thay đổi à?

Lý Ngư tin lời Thái tử, hắn vừa nói cậu đã gật đầu thuận theo, đáp: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Thái tử lại hạ rèm hai bên cho Lý Ngư, cỗ kiệu đổi hướng, đi về Cảnh Thái Điện

Sau khi bọn họ rời đi, một người vội vàng bước ra từ sau cây hợp hoan ở góc Ngự Hoa Viên, người đó nhìn bóng lưng của đoàn người Thái tử rồi quay người rời đi.

Không lâu sau, một thị vệ của phủ Thái tử lặng lẽ đi theo.

Cảnh Thái Điện là tẩm điện trước kia của Thái tử trong cung, vẫn được giữ lại vì Thái tử, đây cũng là một nơi thần kỳ, thường xuyên phát sinh một số chuyện không tưởng được, trước kia chính là ở chỗ này Lý Ngư và Thái tử nghĩ đến manh mối đến từ thích khách Lâu Lan, chỉ là thế lực Lâu Lan trong cung đã bị diệt trừ, vì sao Thái tử còn muốn dẫn cậu tới đây chứ?

Tuyệt đối không phải loại chuyện đó, Lý Ngư đã có kinh nghiệm, cậu sẽ không tự mình não bổ quyết định nữa.

Thái đỡ Lý Ngư ngồi xuống ghế trước, lại đặt một chiếc gối mềm dệt hình con công bằng chỉ vàng sau lưng cậu để ngồi thoải mái hơn.

Chờ đến khi cậu ngồi vững, Thái tử mới trịnh trọng mở miệng gọi một tiếng: “Cá Nhỏ”.

Lý Ngư: “Vâng?”

Phu nhân, chàng làm cái gì mà trông trầm trọng vậy?

Thái tử nói: “Có người động tay động chân trên người Phiêu Tuyết, bọn ta tìm thấy, trong băng gạc trên đùi Phiêu Tuyết có mấy thứ khác.”

Thái tử không dám lập tức nói ra toàn bộ vì sợ dọa Cá Nhỏ, vì vậy hắn chỉ tiết lộ một chút thôi.

Bên trong băng gạc của Phiêu Tuyết có vật lạ?

Lý Ngư sững sờ, cho nên đây là lý do Thái tử không cho Tiểu Loa đến gần cậu sao?

Dựa theo tính khí của Thái tử thì hẳn là vậy rồi.

“Là thứ gì vậy?” Lý Ngư hỏi.

Thái tử nói: “Là máu chó.”

Lý Ngư: “…?”

Lý Ngư chỉ biết đến mỗi loại tiểu thuyết máu chó thôi, và tất nhiên nó không phải là cái loại mà Thái tử nói rồi, Lý Ngư hiếu kỳ hỏi:”Máu chó dùng để làm gì vậy?”

Thái tử: “……”

Thái Tử nhíu mày: “Em không biết ư?”

Cá hệ thống tỉnh táo nói: “Em chưa từng thấy, đương nhiên là không biết!”

Thái tử: “……”

Thôi được rồi, Cá Nhỏ là một bé cá chép tinh trong sáng, có lẽ bé chưa từng trải qua chuyện này.

Thái tử chậm rãi nói ra công dụng của máu chó, Lý Ngư:!!!

Đặc biệt khi nghe tới công dụng có thể đánh cho yêu quái trở về nguyên hình, miệng Lý Ngư to đến mức có thể nhét gần hết cả cái nắm tay vào.

“Máu chó này, có thể khiến em……???”

Trời ơi, đánh cho cậu trở về nguyên hình??

Đây là cái đạo cụ thần kì gì vậy!

Tuy cá hệ thống nghe có vẻ ảo ma đấy nhưng đây không phải là mê tín nhá, nguyên hình quái gì, cho dù có, thì nguyên hình của cậu chẳng phải là người à!

Nếu thứ này có thể khiến cậu thành người vĩnh viễn thì tốt rồi, nhưng nếu cậu có thể biến thành người dễ như vậy thì việc gì cậu phải làm mấy cái nhiệm vụ khỉ khô kia cơ chứ, cá hệ thống không sợ tí gì cả!

Ầy…… Không đúng không đúng!

Lý Ngư chợt nhớ tới trước kia, cậu từng nói với Thái tử rằng cậu là cá chép tinh. Xét từ góc độ của cá chép tinh thì cậu hẳn là sợ biến về nguyên hình, cho nên cậu phải sợ máu chó.

Sợ ư, cậu nên làm gì để thể hiện là mình sợ đây?

Lý Ngư đờ mặt ra, cố gắng đè nén sự sợ hãi.

Thái tử thấy khuôn mặt đờ đẫn của cậu thì cho rằng cậu sợ thật, càng tức giận hơn.

“Có ta ở đây, em sẽ không gặp nguy hiểm.” Thái tử nắm chặt lấy tay cậu.

Trong lòng Lý Ngư chấn động, khẽ gật đầu.

Cậu luôn biết rằng, cho dù cậu có gặp phải nguy hiểm gì thì người này cũng sẽ bảo vệ cậu.

“Em có manh mối gì không, là người nào làm vậy?” Thái tử hỏi.

Lý Ngư mờ mịt, gần đây cậu rất ít ra khỏi nhà, chỉ chuyên tâm nuôi áo bông nhỏ, nếu như có mỗi vậy mà cũng đắc tội người ta thì trên đời không có chuyện gì là cậu không đắc tội người ta cả.

Lại là boss ẩn à? Đừng mà, một bà già công chúa Lang Gia suýt nữa đã làm thiên hạ đại loạn rồi, cho nên đừng cho cậu mấy cái “niềm vui bất ngờ” này nữa!

Thái tử cũng biết rõ một ngày của Cá Nhỏ nên trong lòng hắn biết rõ, chuyện này không liên quan gì đến cậu. Kẻ động tay động chân vào Phiêu Tuyết, lại còn nhất định phải nhằm lúc họ đi tới Càn Thanh Cung thì người này chắc chắn phải là người trong cung.

Hắn đã để thủ hạ ở lại nhìn chằm chằm vào Ngự Hoa Viên, Phiêu Tuyết chỉ là một con mèo, nếu như có ai muốn hãm hại thì chỉ cần đi theo, tìm hiểu nguồn gốc là được.

Thái tử cười lạnh: “Chờ chút nữa là biết rõ thôi.”

Thái tử lệnh cho Vương Hỉ đi truyền tin cho Hoàng đế, nói rằng Thái tử phi hơi mệt, đợi cậu nghỉ ngơi một lát sẽ qua.

Lý Ngư buồn chán đến mức tìm một đĩa bánh hoa đào được mang theo từ phủ Thái tử, vừa ăn vừa nghĩ mình béo tốt săn chắc, hết ngồi xe thì ngồi kiệu, làm gì có chỗ nào mệt chứ?

Tsk, chắc lại là dụ địch chứ gì!

Lý Ngư lập tức đặt bánh hoa đào xuống, giả vờ mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay.

“Thiên Trì ơi, em mệt quá.”

Lý Ngư cố ý nháy mắt ra hiệu với phu quân.

Thái tử: “……”

Thái tử đã quá quen thuộc với bạn cá này rồi nên ngay khi cá quẫy đuôi một cái là biết luôn cậu muốn làm trò gì. Hắn nhịn cười, đút cho cá một miếng bánh hoa đào. Mặc dù trông bé cá này ỉu xìu, bơ phờ là thế nhưng khi dâng bánh hoa đào tới miệng là cậu lập tức gặm sạch không chừa tí nào.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn của cá, Thái tử quyết tâm phải bảo vệ được bé.

Một chén trà nhỏ sau, có thị vệ tới báo, hóa ra thị vệ phụng mệnh ở lại Ngự Hoa Viên thì phát hiện có một tên nội thị đang nhòm ngó. Thị vệ này đi theo tên đó thì phát hiện, sau khi kẻ này vào thiên điện của Vĩnh Phúc Cung thì không ra nữa.

Vĩnh Phúc Cung?

Lý Ngư bối rối, đây không phải là địa bàn lúc trước của Trương phi, công chúa Lang Gia à?

Nhưng, chẳng phải công chúa Lang Gia đã chết ngắc rồi à?

“Nơi ấy… Còn người ở à?”

Mục Thiên Trì cười lạnh, sao lại không có người chứ, tuy công chúa Lang Gia đã chết nhưng trong Vĩnh Phúc Cung vẫn còn một vị nam phi sống ở thiên điện.

Đây là một vị quý nhân họ Sở, được công chúa Lang Gia “tiến cử” mới được vào cung.

“Có phải—— là Sở Yến Vũ? Hắn muốn hại em??”

Lý Ngư thực sự không thể tin được.

Nhưng theo lời của thị vệ, người nhìn lén ở Ngự Hoa Viên sống ở thiên điện của Vĩnh Phúc Cung, mà trừ bỏ Sở Yến Vũ ở đó ra thì không còn người khác.

Suy nghĩ kỹ một chút, cậu và Sở Yến Vũ gần như chưa từng nói chuyện, lần duy nhất giao tiếp với nhau là khi cậu phá đám Sở Yến Vũ đánh thuốc phu quân, còn lại thì chẳng làm gì cả, sau này, cậu chỉ gặp Sở Yến Vũ vài lần, bởi vì vị phân của Sở quý nhân không cao, thường ngày cũng không có gì để nói nên mỗi lần gặp, họ cùng lắm là chỉ nhìn nhau một cái rồi thôi.

Hơn nữa, cậu là vợ nam chính, Sở Yến Vũ là tiểu thiếp của phụ thân nam chính, cả hai chẳng có chút xung đột lợi ích trực tiếp nào cả, Sở Yến Vũ không nên nghĩ quẩn đến mức muốn dội cả xô máu chó lên đầu cậu chứ.

…..Đúng kiểu đầu óc có bệnh mà.

Thái tử nghĩ nhiều hơn Lý Ngư, hắn nói: ” Lập trường của Sở Yến Vũ không rõ ràng, e rằng còn có liên quan đến công chúa Lang Gia.”

Dù sao Sở quý nhân cũng được công chúa Lang Gia “tiến cử”, trước kia còn từng là người trong lòng của Lục hoàng tử —— Lục hoàng tử đã bị Hoàng đế xóa hẳn tên ra khỏi ngọc điệp, cho nên Sở Yến Vũ có khả năng sẽ thành vò đã mẻ lại sứt.

Sở Yến Vũ vốn đi theo công chúa Lang Gia khi xảy ra cung biến, nhưng Hoàng đế lại không xử lý cậu ta, việc này là có nguyên nhân.

Ngày hôm đó, Hoàng đế bị giam trong Càn Thanh Cung, Sở Yến Vũ bên ngoài thì đi theo công chúa Lang Gia nhưng đằng sau lại âm thầm chăm sóc Hoàng đế.

Tuy không thể giúp Hoàng đế trốn thoát nhưng một chén nước, một chén trà thôi cũng đủ để Hoàng đế khắc sâu ấn tượng về vị nam phi này.

Sau khi hậu táng Bồ Liễu, Hoàng đế đích thân hỏi Sở Yến Vũ. Sở quý nhân nói, khi ấy cậu ta bị công chúa Lang Gia bức bách nên đành bất đắc dĩ mà làm theo. Hoàng đế không thể tra ra chứng cứ Sở Yến Vũ cấu kết với công chúa Lang Gia, cảm thấy cậu ta cũng là một kẻ đáng thương nên không truy cứu nữa.

Sau khi công chúa Lang Gia đi, tình thế của Sở quý nhân thậm chí còn tốt hơn khi công chúa Lang Gia ở đó.

Chính điện của Vĩnh Phúc Cung bị phong, thiên điện thì có Sở quý nhân ở. Hoàng đế vốn nhìn trúng một cung uyển, tính lấy nó cho Sở quý nhân, nhưng Sở quý nhân nói cậu ta ở thiên điện để có thể luôn cảnh giác và cầu nguyện cho Hoàng đế.

Bằng cách này, Sở quý nhân đã dẫm lên công chúa Lang GIa đã qua đời để thượng vị.

Chỉ là Hoàng đế đã không còn nhiệt tình với hậu cung như trước, mặc dù Sở quý nhân để lại cho ông ấn tượng rất sâu sắc nhưng Hoàng đế chưa nói tới có bao nhiêu sủng ái như cũ, có lẽ trong mấy năm tới, Sở quý nhân sẽ lên tới tần vị nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Thái tử biết rất rõ quá khứ của Sở Yến Vũ, vốn Thái tử sẽ không chú ý nhiều đến các phi tần của Hoàng đế, cho dù Sở Yến Vũ có từng ở trong phủ hắn có bao nhiêu lúng túng, đã là quý nhân, Thái Tử sẽ không nói linh tinh với Hoàng đế, chỉ cần đối phương an phận thủ thường, nước sông không phạm nước giếng thì Thái tử tất nhiên sẽ không làm gì cả.

Nhưng Sở quý nhân ngàn vạn lần không nên, không nên ra tay với Thái tử phi.

Hiện tại cậu ta đã biết thân phận của Cá Nhỏ, Thái tử nhất định sẽ khiến cậu ta không thể tiết lộ thông tin ra bên ngoài.

“…… Thiên Trì, Thiên Trì!”

Lý Ngư thấy Thái tử lâm vào trầm tư, liền đưa hai ngón tay ra trước mặt Thái tử.

Thái tử cười nắm lấy hai ngón tay nghịch ngợm kia.

Lý Ngư nói: “Vì sao Sở Yến Vũ lại hại em? Có phải hắn ta đã biết cái gì rồi không?”

Tuy rằng Lý Ngư cũng không sẽ không để cho người kia làm thương tổn, chẳng may lúc cậu không chú ý, bị Sở Yến Vũ phát hiện, truyền ra cũng không tốt, vẫn cần phải điều tra.

“…… Ta sẽ tra.” Thái Tử nhân cơ hội kéo Lý Ngư lại gần rồi hôn vào lòng bàn tay cậu.

Sở Yến Vũ là một quý nhân nho nhỏ, bên người cậu ta chỉ có hai cung nữ, hai nội thị chăm sóc, thị vệ rất nhanh liền tra được, Sở quý nhân có một cung nữ đã đến bãi săn trong lễ hội săn bắn, sau khi trở về, tinh thần nàng ta vẫn luôn không ổn định, luôn nói nàng gặp yêu quái nhưng xung quanh chẳng ai tin, họ đều nói nàng điên rồi, vậy mà gần đây, cung nữ ấy lại thường đóng cửa nói chuyện với Sở Yến Vũ.

Lý Ngư không tìm được manh mối: “Lúc ở bãi săn em có bị lộ đâu, ngay cả biến thân thì cũng chỉ khi có chàng ở bên cạnh —— ”

Đợi đã, Lý Ngư nhớ ra đúng là có một lần không phải!

Chính là cái lúc Thái tử bị kích động, phun ra máu độc, thái y đã thức suốt đem chẩn bệnh cho hắn, cậu canh Thái tử, lúc muốn biến thân liền vội vàng đi sang cách vách, có phải hay không là vào lúc đó…

Tuy rằng về sau khi cậu giao hổ phù có biến thành cá người, thiếu chút nữa dọa người qua đường sợ thì cũng là từ cá biến thành cá người, cũng sẽ không bại lộ con “quái vật” này là Thái tử phi.

Có thể biết Thái tử phi sẽ biến thành cá, nhất định phải nhìn thấy quá trình người thành cá mới có thể!

Lý Ngư kể lại chuyện ở bãi săn, Thái tử gật đầu.

Cung nữ kia rất có thể đã gặp được Cá Nhỏ biến thân, mà Sở Yến Vũ tuy không biết cá có thể đưa hổ phù, nhưng cậu ta lại tận mắt thấy lúc Cá Nhỏ làm Lục hoàng tử mất mặt, kết hợp vơí lời nói của cung nữ, Sở Yến Vũ ít nhất sẽ nghi ngờ.

Nhưng tại sao cậu ta lại bày mưu để khiến Cá Nhỏ hóa hình?

“Điện hạ, em có ý này.” Lý Ngư nhìn về phía Thái tử, hưng phấn chà xát tay.

Đôi mắt nhỏ e sợ thiên hạ không đủ loạn này, còn cả giọng điệu nghịch ngợm này nữa!

Thái tử:”…”

Thái tử cười: “Nghe em hết, ta chắn cho em.”

“Thái Tử tốt quá đi!”

Lý Ngư vui mừng reo lên, lần trước cậu ở bãi săn không đã ghiền, bây giờ có thể coi là bù đắp.

Làm một con cá chép tinh xứng chức, Sở Yến Vũ muốn cậu hóa nguyên hình, vậy thì phải hóa thôi!

Lý Ngư cười híp mắt, lần này ra khỏi nhà cậu có mang theo bình thủy tinh, cá thế thân, khổ cho mày rồi!

Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu nhỏ màu xanh của phủ Thái tử vội vội vàng vàng chạy tới cửa cung.

Nội thị lúc trước theo dõi hành tung của Thái tử ở Ngự Hoa Viên quay lại, khi mò tới Cảnh Thái Điện thì phát hiện cỗ kiệu đang định rời đi thế là gã ta đi theo.

Gió trong lúc lơ đãng thổi bay màn kiệu, nội thị tinh mắt thấy, trong kiệu không có ai cả, chỉ có một cái bình thủy tinh cực lớn, trong bình có một con cẩm lý màu bạc ánh kim đang vẫy đuôi một cách duyên dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui