Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật


Lý Ngư vừa tỉnh lại sau giấc ngủ đã thấy mình ở trong Cảnh Vương phủ rồi, cậu không hề biết rằng có một nhóm lớn người trong cung soi xét bình phẩm cậu ra sao.
Mà dù cậu có biết đến thì cậu cũng chẳng để tâm dù sao bây giờ cậu đã tự coi mình là một con cá rồi.

Nói tóm lại cậu chỉ phun bong bóng thôi mặc kệ đám hoo man nhàm chán kia khua môi múa mép.
Hiện tại cậu đang ở trong bể cá, nói chính xác hơn là bể cá ở trong vương phủ.

Đối với cậu mà nói nó chẳng khác biệt lắm.

Điều khiến cậu vui chính là, Vương công công hết sức tự giác đưa cậu đến phòng ngủ của Cảnh Vương, cậu vẫn sẽ ở cùng với Cảnh Vương.

Nỗi e ngại của cậu với Cảnh Vương tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bây giờ bán manh so với trước kia càng vô liêm sỉ hơn.

Cảnh Vương đối với cậu cũng nhiều thêm một phần chân tâm và tín nhiệm.
Từ khi cậu xuyên vào sách vẫn luôn cẩn trọng làm một con cá cưng, mỗi ngày mở mắt thứ bận tâm đến chỉ có nhiệm vụ.

Trong nguyên văn khoảng cách của nội dung vở kịch với cuộc sống hàng ngày của một con cá là rất xa.

Cậu ở bên cạnh Cảnh Vương ăn ngon uống ngon cũng chẳng thèm bận tâm đến nội dung nguyên tác lắm, dù sao thì một con cá như cậu có thể làm gì được chứ?
Thế nhưng Cảnh Vương bị đâm, chung quy cuối cùng cũng đem cốt chuyện chạy xa lắc xa lơ lại một lần nữa kéo về trước mặt cậu.
Nhị hoàng tử Mục Thiên Chiêu từ khi biết được Cảnh Vương rời cung liền phái tâm phúc đưa thư tới.

Tâm phúc rất thành khẩn thay Nhị điện hạ quan tâm đến thân thể Cảnh Vương, đồng thời còn ngỏ ý ba ngày sau Nhị hoàng tử sẽ đặc biệt mở yến tiệc vì Cảnh Vương, thỉnh Cảnh Vương đại giá quang lâm.
Vương Hỉ mặt lạnh đem thư trình Cảnh Vương.

Cảnh Vương cười lạnh một cái, cũng không hủy thư đi mà quăng nó sang một bên.
Lý Ngư trong bể cá, nhìn lá thư đó suy tư.
Nhị hoàng tử tuy là pháo hôi thí mệnh nhưng trước mắt dù gì gã vẫn vẫn là ứng cử đứng đầu vị trí thái tử.


Chắc lần trước gã bị vả mặt tại Càn Thanh Cung nên lần này muốn phản dame đây mà.
Cảnh Vương từ trước đến nay cũng không quá xem trọng Nhị hoàng tử.

Quả thật trong các đứa con hiện tại của hoàng đế Mục Thiên Chiêu là người lớn tuổi nhất nhưng gã lại có cái thói cứ thích tỏ vẻ làm màu, trước mặt hoàng đế thì gã làm như là yêu thương ấu đệ lắm, trước mặt các vị huynh đệ khác thì ra vẻ mình là một vị huynh trưởng tốt bụng còn trên thực tế vị huynh trưởng "tốt" này từ trước đến nay lại ngấm ngầm ngáng chân không ít đệ đệ.
Lý Ngư có tool hack là biết trước cốt truyện nên biết rõ Nhị hoàng tử nghĩ như thế nào.

Trong mấy hoàng tử của hoàng đế, Mục Thiên Chiêu kiêng kỵ nhất là Tam hoàng tử xấp xỉ tuổi gã, khắp nơi cùng gã tranh chấp.

Thế nhưng người gã không thích nhất lại là Cảnh Vương.
Mục Thiên Chiêu mặc dù lớn tuổi nhưng hoàng gia chẳng hề xếp theo thứ tự lớn bé mà là xếp theo đích thứ.

Gã vĩnh viễn xếp dưới hắn bởi Cảnh Vương chính là do Hiếu Tuệ hoàng hậu sinh ra, bàn đến thân phận thì cao quý hơn gã.

Nếu như Cảnh Vương không bị tật câm, hoàng đế chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện đem vị trí thái tử cho Nhị hoàng tử gã.

Mục Thiên Chiêu vì chuyện này mà luôn coi Cảnh Vương là cái đinh trong mắt nhưng trước mặt hoàng đế thì gã không có biểu lộ ra.
Gã biết Hoàng đế hi vọng thái tử tương lai tài đức vẹn toàn nên dù gã không có thích Cảnh Vương nhưng lúc nào gã cũng đối với Cảnh Vương như là thân thiết lắm ấy.

Lần trước gã bị Cừu thị liên lụy khiến cho hoàng đế bất mãn, Mục Thiên Chiêu ý thức được vị trí thái tử của gã một ngày còn chưa định xuống, thì gã không được cao hứng được ngày đó.

Thừa dịp Cảnh Vương bị ám sát, gã liền mượn cớ, đánh cờ hiệu là quan tâm Cảnh Vương, hỏi han Cảnh Vương ân cần, muốn bù lại mạo phạm lần trước để nếu hoàng đế thấy thì cũng nghĩ là gã biết sửa sai.
Nhị hoàng tử tính toán tốt lắm, nhưng đáng tiếc Cảnh Vương căn bản không nể mặt mũi, vẫn chưa đáp ứng dự tiệc.
Nhị hoàng tử chưa từ bỏ ý định, gã chạy đến trước mặt Hoàng đế quỳ xuống cầu hoàng đế hỗ trợ gã.

Trong nội tâm Hoàng đế luôn hi vọng Cảnh Vương cùng với thái tử tương lai chung sống hòa bình.

Nếu như Nhị hoàng tử nguyện ý sắn lòng thì hoàng đế từ đáy lòng hết sức tán thành.


Vì để cho Cảnh Vương cũng phối hợp mà lại có thể cho Nhị hoàng tử một cái bậc thang đi xuống nên hoàng đế liền đơn giản làm người trung gian, hạ chỉ ban thưởng yến tiệc tại Cảnh Vương phủ, lệnh cho tất cả hoàng tử đều phải tham gia.

Để cho Cảnh Vương phụ trách chiêu đãi thì như vậy trên yến hội việc Cảnh Vương và Nhị hoàng tử có thể hòa thuận cũng là điều thuận lí thành chương.
Nhị hoàng tử thông qua hoàng đế thực hiện mục đích của mình, Cảnh Vương tiếp thánh chỉ, mặt đen xì.
Hoàng đế biết đến tính tình Cảnh Vương lãnh đạm, đừng nói đến chiêu đãi những hoàng tử khác, lúc thường chỉ cần Cảnh Vương phủ nhiều khách hơn chút thôi là hắn sẽ trở mặt ngay.

Hoàng đế cố ý phái La tổng quản đến nói rõ với hắn, đến cả hạ nhân hầu hạ, đầu bếp cũng được ban xuống.

Thực ra thì Cảnh Vương cũng không cần chuẩn bị cái gì cả, chỉ cần dùng dùng thân phận chủ nhân lộ cái mặt ra là được rồi.
Hoàng đế nhọc lòng cũng chỉ vì đám con tình huynh đệ vẫn luôn nhạt nhòa này.

Cảnh Vương nhìn mấy bố trí liên tục này, một mình ngồi ở trong phòng nửa ngày cũng không có dị nghị gì.
Mọi chuyện xảy ra ở Cảnh Vương phủ, Vương Hỉ một khi mà biết thì Lý Ngư chắc chắn biết luôn.

Cảnh Vương bên này vừa mới từ chối Nhị hoàng tử, hoàng đế đột nhiên muốn ban thưởng yến tiệc tại Cảnh Vương Phủ.

Cậu dùng chóp đuôi cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là Nhị hoàng tử giờ trò, thông qua hoàng đế làm ra trò mèo lần này, Lý Ngư thật cạn cmn lời luôn.
Ban tiệc thì ban tiệc dù gì cũng chẳng liên quan đến một con cá như cậu lắm.

Ngược lại dù sao thì mục đích của Nhị hoàng tử cũng không đạt được, tất cả đều là trải đường cho Cảnh Vương đi thôi.
Nói tới ban tiệc, cậu nhớ tới cảnh mở đầu trong sách tại yến hội trong Cảnh Vương phủ, chính tại yến hội này, Cảnh Vương tình cờ gặp một vị nam chính khác, cũng chính là tiểu kiều phi trong tên quyển sách ( bạo quân và tiểu kiều phi ) này.

Nếu dùng những từ ngữ buồn nôn trong sách để miêu tả thì chính là từ đây vận mệnh hai người quấn quít lấy nhau.
Lý Ngư tuy rằng là một con cá xuyên thư lâu như vậy rồi nhưng hệ thống Rán cá kia ngoại trừ tuyên bố ba cái nhiệm vụ kỳ quái ra thì chưa bao giờ muốn cậu tham gia vào nội dung trong sách.


Dù sao thì phạm vi hoạt động của cá cưng cũng rất hạn chế, coi như muốn làm chuyện khác cũng không dễ dàng.

Theo như lời Hệ thống Kho cá giải thích, cậu tồn tại nhằm để bạo quân đổi tính.

Nếu như thật sự chỉ như vậy thì quan tâm quái gì đến nôi dung cốt truyện kia chứ.
Lý Ngư quả thực chẳng quan tâm tới cốt truyện cho lắm.

Thế nhưng vị Nhị hoàng tử này đột nhiên xuất hiện khiến cho trong lòng cậu đột nhiên hiện ra một suy nghĩa quái dị, lẽ nào cái yến tiệc trong sách kia —— chính là cái yến tiệc Nhị hoàng tử muốn bày ra chứ?
Ấn theo tính khí của Cảnh Vương, tuyệt đối không thể nào sẽ làm cái yến hội tương tư.

Trong sách cũng không đề cập tới nguyên nhân Cảnh Vương phủ thiết yến, cũng chính là nói không có chỗ nào mâu thuẫn cả, đại khái là có thể ghép vào được rồi.
Lý Ngư vảy cả người đều dựng hết cả lên.

Lẽ nào Cảnh Vương muốn gặp người yêu số mệnh đã an bài hắn —— tiểu kiều phi ?
Chuyện này...!Là tất nhiên rồi.

Dù sao cũng là thế giới trong sách, một người là vai chính công, một người vai chính thụ, vận mệnh gặp gỡ, bất luận quá trình có bao trở ngại thì chắc chắn họ sẽ thuộc về nhau.

Quyển sách này là chuyện xưa về Cảnh Vương và tiểu kiều phi, chẳng phải cậu đã sớm biết rồi sao?
Cậu chỉ là một con cá cưng thôi, không cần nghĩ quá nhiều.
Lý Ngư lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân không để ý chuyện đó nữa, nằm trong bể cá chơi với mấy viên đá nhưng dù có chơi bao nhiều lần cậu cũng chẳng cao hứng nổi.
Cùng lúc thánh chỉ của hoàng đế cũng được ban ra.
Thất hoàng tử, Bát hoàng tử vẫn là cây củ cải nhỏ, còn đang sống trong cung, nghe nói Cảnh Vương phủ mở tiệc, hận không thể lập tức xuất cung tới chơi.
Hai vị hoàng tử khác đã thành niên nên trầm ổn hơn nhiều.

Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đều có ý huynh đệ hiếm lắm mới có dịp tề tựu nên bọn họ phải chọn lựa lễ vật thật cẩn thận.

Tam hoàng tử Mục Thiên Minh còn chủ động đề nghị ca vũ của mình sang Cảnh Vương phủ để cho náo nhiệt một lúc.
Hoàng đế khi thấy các con của mình huynh hữu đệ cung thì rất vui mừng, đều thay mặt Cảnh Vương đồng ý hết.
Yến hội mặc dù không cần Cảnh Vương bận tâm nhưng Vương Hỉ vẫn thay chủ nhân thời thời khắc nhìn chằm chằm.

Lý Ngư nghe Vương công công cứ luyên thuyên nãy giờ, yên lặng một lát rồi chìm thuốc đáy bể, không muốn bơi lên.

Suy nghĩ của Tam hoàng tử xác thực trùng khớp với tình tiết cốt truyện bởi vì tiểu kiều phi chính là "ca vũ xuất chúng" mà Tam hoàng tử mang tới.

Với phong thái xuất chúng, Cảnh Vương vừa xem màn biểu biễn của tiểu kiều phi xong thì một thoáng kinh hồng, cứ như vậy động phàm tâm.
Nhưng tiểu kiều phi là người của Tam hoàng tử, trong hơn phân nửa truyện đều trong trạng thái không thích Cảnh Vương.

Cả đời này Cảnh Vương vì thời khắc này mà sinh tình, bạo quân cao cao tại thượng vậy mà giờ đây cầu không được, chuyện gì cũng bị cản trở, còn suýt nữa mất mạng.
Thực sự ra cái motip cũ rích ta yêu ngươi nhưng ngươi không yêu ta trông thế thôi chứ nghe nói nhiều độc giả thích mê, đúng điên.
Sao lại có thể như vậy chứ, tại sao chung quy cứ phải ngược Cảnh Vương?
Thời điểm đọc truyện cậu không có cảm thấy gì bởi vì khi đó hắn chỉ là nhân vật trong sách.

Bây giờ Cảnh Vương là một con người hàng thật giá thật, cậu lại rất thân quen với Cảnh Vương, cũng nhìn thấy rất nhiều mặt Cảnh Vương mà ít người khác biết, cũng thật tâm coi Cảnh Vương là chủ nhân nên Lý Ngư rất tức giận.

Cậu còn giận hơn lúc mình bị ngược cơ.
Cá chép nhỏ khó chịu hung hăng đá viên ngọc để phát tiết.

Cuối cùng cậu chán nản nghĩ, coi như cậu giận thì có làm sao chứ, cuối cùng thì Cảnh Vương vẫn yêu tiểu kiều phi mà cậu thì vẫn chỉ là một con cá...
Nói không chắc vào một ngày nào đó, tiểu kiều phi biến thành chủ nhân thứ hai, cậu cũng phải lấy lòng cậu ta hệt như Cảnh Vương vậy.

Lấy lòng Nhị chủ nhân rồi sau đó cùng Nhị chủ nhân sinh hoạt chung một chỗ.
Chuyện này...!Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cậu cũng không chịu được, đột nhiên có thể hiểu được cảm giác mất mát của thú cưng sau khi chủ nhân yêu đương.
Dù trước kia chủ nhân rất thương thú cưng rồi sau đó lạnh nhạt với nó.

Nếu như chủ nhân thứ hai sống hòa thuận với sủng vật thì còn được nhưng nếu chủ nhân thứ hai và thú cưng bất hòa, thì chẳng nhẽ chủ nhân sẽ đi xử vị chủ nhân thứ hai kia hả?
Sẽ không, chủ nhân nhất định chỉ có thể đi xử lý vật nuôi.
Lý Ngư ha ha cười lạnh, cậu tuyệt đối sẽ không lâm vào tình cảnh sa sút như vậy.

Cảnh Vương muốn đi theo cốt truyện thì cứ theo, ngược lại một con cá như cậu sao có thể chống lại được bánh xe của cốt truyện chứ, vậy nên cậu cứ kiếm đủ điểm rồi rời đi là tốt nhất.
Cảnh Vương phủ đãi tiệc, người đến người đi, Cảnh Vương vội vàng gặp mặt với tiểu kiều phi sẽ không quản cậu.

Vậy nên cậu chẳng việc gì mà phải kiêng kị, biến thành hình người rồi làm hết việc mình muốn làm là được!
Cậu không muốn có một chủ nhân nữa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận