Cảnh Vương đã tính thời gian biến hình của Tiểu Ngư rồi nên dù đi một vòng quanh trấn thì khi xe hoa đến nơi ít người thì vẫn cố gắng tăng nhanh tốc độ.
Xa phu xe hoa cũng nhận được một nhiệm vụ đặc biệt trước đấy, đó chính là ngày tổ chức hôn lễ phải đi thật nhanh nhưng cũng không được làm ảnh hưởng đến vương gia và vương phi. Xa phu cũng là lão nhân của Cảnh Vương Phủ nên vì để ăn mừng vương phi khó lắm mới cưới vào cửa, bằng bất cứ giá nào, ông đã luyện tập trước cả một tháng.
Dọc theo các con đường, thị vệ của vương phủ phụ trách đảm bảo an toàn, ngăn lại nhưng bá tánh quá kích động mà tiến tới gần xe. Sau khi xe hoa an toàn trở về vương phủ thì tiếp sau đấy chính là bái đường.
Đại hôn của Cảnh Vương, Hoàng đế ở xa quá nên không thể có mặt, thế nhưng điều đó vẫn không cản nổi sở thích tặng quà của ông. Danh mục quà tặng được Vương Hỉ đọc cả nửa canh giờ vẫn chưa xong còn đội ngũ quà cưới đến từ hoàng thành thì kéo dài từ hỉ đường đến tận ngoài cổng.
Lần đại hôn này, những người được mời đến uống rượu cưới ở hỉ đường cũng không nhiều. Bản thân Cảnh vương không quá thích náo nhiệt nhưng đây là hôn lễ của hắn và Cá Nhỏ mà Cảnh vương lại không muốn hỉ đường trống rỗng nên hắn đã lệnh cho trưởng trấn đi mời một vài lão nhân đức cao trọng vọng đến làm khách quý của hôn lễ, Hứa đại nương có quan hệ rất tốt với Lý Ngư cũng được mời. Tuy phần lớn khách khứa tới tham gia hôn lễ không phải là quan to quý nhân nhưng bù lại họ nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Phía trên hỉ đường, vị trí của phụ mẫu được đặc biệt đặt thánh chỉ và bài vị của Hiếu Tuệ hoàng hậu.
Người chủ trì nhận được lệnh của Cảnh Vương, đang định xướng từ thì có một con khoái mã phi tới. Diệp Thanh Hoan phong trần mệt mỏi xuống ngựa, vui vẻ rạo rực chạy vào hỉ đường.
Thừa Ân Công Phủ khi biết Cảnh Vương đại hôn thì dù cho thế nào cũng phải phái người đến chúc mừng. Diệp thế tử xung phong đến đây, cũng là muốn gặp biểu huynh đã một năm không gặp của mình.
"Thiên Trì, cuối cùng cũng đã đến lúc đệ nói với huynh "tân hôn vui vẻ" rồi nhỉ!"
Diệp Thanh Hoan cười vỗ vai Cảnh Vương.
Hiếm khi Cảnh Vương không hất tay y ra mà mỉm cười, lệnh cho Vương Hỉ lấy chén rượu tới, uống một chén với Diệp Thanh Hoan.
Diệp Thanh Hoan uống chén rượu cưới xong thì như mở máy hát, mà đúng là Diệp thế tử vốn có nhiều chuyện muốn nói thật.
Trước khi Cảnh Vương rời hoàng thành đã từng báo qua với Thừa Ân Công Phủ, hắn muốn họ hãy bình tĩnh, yên lặng xem biến đổi, cũng không thể tự tiện đi cầu xin Hoàng đế hay lén truyền tin đến Tây Thùy. Cảnh Vương đi rồi, ngoại trừ lão Thừa Ân Công Diệp Khiên có thể bình tĩnh thì những người khác đều lo cho Cảnh Vương. Một năm qua đi, Cảnh Vương ở Tây Thùy gặp phải thổ phỉ, thêm cả nạn châu chấu, còn công việc của hắn ở Công bộ lại được Hàng đế giao cho Lục hoàng tử, suýt nữa Diệp Thanh Hoan đã không kiềm được đi cầu Hoàng đế, xin ngài hãy để Cảnh Vương về hoàng thành.
May là lão Thừa Ân Công khuyên nhủ y đúng lúc, muốn y tin tưởng Cảnh Vương. Lão Thừa Ân công nhìn thấu tất cả rằng Cảnh Vương đang ở thời khắc cực kỳ gian nan. Nếu Thừa Ân Công Phủ đứng ra giúp thì không những không giúp được Cảnh Vương mà ngược lại sẽ khiến cho toàn bộ cố gắng trước đó của Cảnh Vương trở nên uổng phí. Diệp Thanh Hoan chỉ đành phải tiếp tục chờ đợi.
Lần này chờ, là chờ đến tận khi Cảnh Vương vì Lý Ngư thỉnh phong, Hoàng đế đồng ý Cảnh Vương việc kết hôn. Diệp Thanh Hoan vẫn làm theo lời lão Thừa Ân Công, chưa từng nhiều lời. Lý công tử này, Diệp Thanh Hoan từng gặp, không những đã gặp mà toàn bộ Thừa Ân Công Phủ đều rất thích Lý công tử, cảm thấy hôn nhân này rất là hợp luôn. Nhưng việc Lý công tử là nam nhân là sự thật không thể chối cãi, vậy sau này dòng dõi của Cảnh Vương nên tính sao đây?
Diệp Khiên kín miệng nên vẫn chưa nói cho Diệp Thanh Hoan rằng, Lý Ngư đã sinh bốn tiểu công tử cho Cảnh Vương nên đời sau của hắn đã không còn là vấn đề rồi. Cho nên lúc này Diệp Thanh Hoan thật lòng muốn an ủi Cảnh Vương.
"Huynh đừng lo, luôn có cách giải quyết vấn đề con nối dõi mà." Diệp Thanh Hoan kéo Cảnh Vương qua một bên, nhẹ giọng nói, "Đệ vốn không nên nói ra những lời này làm huynh mất vui, nhưng ngay cả phụ mẫu đệ cũng đã nghĩ rồi, nếu như huynh có đời sau thì sau này Lý công tử mới không chịu chỉ trích. Nếu như huynh không muốn có lỗi với Lý công tử vậy có thể thử tìm trong tông thất xem, có khi lại tìm được người phù hợp."
Cảnh Vương nhíu mày, hắn đặt chén rượu rồi lắc đầu như là từ chối.
Diệp Thanh Hoan: "..."
Diệp Thanh Hoan cho rằng mình hiểu rất rõ Cảnh Vương, thử dò xét nói: "Huynh... lẽ nào huynh không vừa mắt huyết mạch của người khác?"
Đâu chỉ không vừa mắt, Cảnh Vương gật đầu.
Diệp Thanh Hoan nói: "Nếu như huynh không vừa mắt, vậy thì bên đệ thì sao?"
Diệp Thanh Hoan gãi đầu, nói: "Đây là chủ ý của đệ, công chúa đã mang thai, đệ sẽ thử thuyết phục nàng xem, đem người con thứ sau này cho huynh... Huynh đừng hiểu lầm, đệ cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không có gì khác thì đây đã là tốt nhất rồi."
Ngữ điệu về sau của Diệp Thanh Hoan có chút bi thương, hệt như không nỡ chia lìa cốt nhục của mình.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương không biết suy nghĩ của Diệp Thanh Hoan đã chạy đến tận chân trời nào rồi, hắn ho nhẹ một cái. Sau khi Vương Hỉ nghe được liền lập tức cùng vú em mang bọn nhỏ tới.
"Điện hạ, các chủ nhân nhỏ khóc quá trời, lão nô không còn cách nào đành phải đưa các bé đến hỉ đường..."
Vương Hỉ không dám nói, vừa rồi vú nuôi vừa mới rời đi không lâu, ba trong bốn chủ nhân nhỏ nằm úp sấp, nước mắt thiếu chút nữa đã nhấn chìm cả phòng rồ. Vú em dù có dỗ thế nào thì các bé không nín, Vương Hỉ thấy có lẽ các chủ nhân nhỏ sẽ thích hỉ đường náo nhiệt nên đã tự mình làm chủ ôm mấy đứa bé tới, ai ngờ khi các bé thấy Cảnh Vương và Vương phi rồi thì nhất quyết không chịu đi, này có lẽ là các chủ nhân nhỏ muốn xem hôn lễ của hai cha nhỉ.
Cảnh Vương cũng muốn gặp các con, hắn ra hiệu Diệp Thanh Hoan cùng sang đây xem.
Diệp Thanh Hoan đầu óc mơ hồ, chỉ thấy bốn bé sơ sinh, mỗi bé được phân biệt nhờ tã lót màu vàng, vàng xem bạc, màu bạc và màu đen. Các bé đều được Vương Hỉ và một phụ nhân ôm vào trong lồ ng ngực.
Đây là ai vậy, có quan hệ gì với Cảnh Vương, Diệp Thanh Hoan hoàn toàn mù tịt.
Vương Hỉ cười rạng rỡ nói: "Các chủ nhân nhỏ khăng khăng đòi mặc đồ như thế này. Vú em ban đầu cho rằng thay quần áo cho các bé thì các bé sẽ vui hơn, nhưng các bé không thích, vừa động cái liền khóc rồi."
Cảnh Vương gật đầu, cũng không trách Vương Hỉ không biết, nhưng hắn lại biết rõ, màu sắc của tã lót chính là màu sắc trên người của từng bé cá con.
Cảnh vương nhận Tứ Bảo từ tay vú em, thuần thục ôm rồi vỗ vỗ lưng bé.
Con ngươi Diệp Thanh Hoan thiếu chút nữa rơi ra ngoài rồi, y không nhịn được hỏi: "Vương Hỉ, những đứa bé này là?"
Tại sao Vương Hỉ lại gọi các bé là "chủ nhân nhỏ" chứ? Mà Cảnh Vương lại... ôm thành thạo như vậy?!
Vương Hỉ vỗ đầu một cái chợt nói: "Xin lỗi thế tử, vừa rồi lão nô cao hứng quá nên quên mất chưa giới thiệu với thế tử ngài rồi, đây chính là con của điện hạ, là Lý... Là vương phi sinh cho điện hạ."
Lý Ngư có thể sinh con??
Diệp Thanh Hoan shock bay màu, y chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Cảnh Vương đang cực kỳ kiêu ngạo.
Lời nói của Vương Hỉ mang đến cho y cú shock quá lớn, Diệp Thanh Hoan cần thời gian để tiêu hóa.
Lý Ngư, sinh con cho Cảnh Vương?
Nam nhân, cũng có thể mang thai à!
Vương Hỉ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đơn giản giải thích mọi thứ cho Diệp thế tử sắp ngất kia rồi. Tuy rằng toàn bộ quá trình cũng làm cho Vương Hỉ rất mờ mịt, nhưng Cảnh Vương là người đứng ra bảo vệ suốt thời gian qua, còn có cả Phụ khoa thánh thủ, những đại phu khác và những chủ nhân nhỏ khác làm chứng nên ông dám thề với trời, sao mà giả được chứ.
Diệp Thanh Hoan cũng nhìn ra rằng trong bốn đứa bé thì ba bé rất giống Cảnh Vương khi còn bé, còn một bé được Cảnh Vương ôm thì rất giống Lý Ngư.
Nếu là giả thì như nào mới là thật chứ?
... Chờ đã, Diệp Thanh Hoan đột nhiên nhận ra, Cảnh vương mà y cho rằng không có đời sau, thật ra lại có bốn nhi tử khỏe mạnh.
Mà thê tử của y còn đang mang thai, y lại thua rồi.
Cảnh Vương hiểu Diệp Thanh Hoan nhắc tới chuyện kế vị là vì lo cho hắn chứ không phải có ý mạo phạm nên Cảnh Vương cũng không giận. Chỉ là hắn cảm thấy Diệp Thanh Hoan đứng ngốc ở đó có chút vướng thôi nên mới huynh hữu đệ cung một lát rồi đá đít y đi chỗ khác.
Thời gian không còn nhiều, phải mau chóng bái đường, không thể bỏ lỡ giờ lành.
Cảnh Vương ra hiệu với người chủ trì, người chủ trì lập tức xướng.
Lý Ngư đội kim quan bằng trân châu, bị trâm cài tóc trân châu rủ xuống trước mặt làm phiền đến mức không biết phải làm sao, Cảnh Vương bước nhanh tới chỗ cậu.
"Điện hạ." Lý Ngư cười gọi.
Cảnh Vương cảm thấy hôm nay cười bao nhiêu cũng không thấy mệt. Hắn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu.
Ngay khi họ nắm tay nhau, sảnh đường ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Lý Ngư nhìn thoáng qua chậu than, sao thế này, chẳng lẽ Vương phi cũng phải bước qua chậu than sao?
Cậu lo tay chân mình vụng về, lỡ như đạp đổ chậu than hoặc làm bộ hôn phục quý giá bị cháy, hình như không may mắn lắm thì phải.
Cảnh Vương thấy cậu do dự thì vòng tay qua eo cậu rồi nhẹ nhàng nhấc cậu lên. Lý Ngư đột nhiên cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, đầu óc cậu nhất thời trở nên trống rỗng.
Trong nháy mắt, cậu đã được đặt lên mặt đất còn chậu than thì ở phía sau cậu.
Mặt Lý Ngư đỏ bừng lên, trâm cài tóc trân châu cũng không che nổi vẻ ngượng ngùng của cậu, ai mà ngờ Cảnh Vương sẽ ôm cậu bước qua chậu than trước mặt mọi người chứ.
Vương gia khéo quá đi mất, mấy tân khách không nhịn được mà bật cười đầy thiện ý, Diệp Thanh Hoan cười đến mức quên trời quên đất, hỉ nương đi theo sau cũng phải đỏ mặt.
Cuối cùng cũng đến lúc bái đường rồi.
Lý Ngư đứng bên cạnh Cảnh Vương, hai người cùng nhau bái trời đất và vị trí cha mẹ đầy chân thành.
Cuối cùng cúi đầu thật sâu cho đối phương lần "phu thê đối bái".
Thật ra ngày đấy khi Cảnh Vương và cậu cùng nhau kí hôn thư thì họ đã là phu phu rồi nên lần đại hôn này chỉ là để tuyên cáo với mọi người thôi.
Tuyên cáo rằng từ nay về sau em thuộc về ta và ta cũng chỉ thuộc về em.
Cảnh Vương để Vương Hỉ ở ngoài chiêu đãi khách mời còn hắn thì bồi Lý Ngư cùng về phòng cưới.
Hắn đã tập thành thói quen, toàn bộ quá trình thỉnh thoảng sẽ nhìn vào cái đồng hồ cát bằng bạc. Thời hạn biến thân của Cá Nhỏ sắp đến rồi, hắn phải trông coi cậu cẩn thận, không thể để cậu hoảng sợ trong ngày đại hỉ được.
Những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài. Cảnh Vương dùng gậy hỉ gạt chuỗi trân châu trước mặt Lý Ngư ra, hai người chăm chú nhìn nhau một lúc, đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Cảnh Vương thò tay vào ống tay áo, Lý Ngư mong đợi nhìn hắn, đoán xem lần này hắn sẽ lấy ra tờ giấy gì hoặc nó có thể là lễ vật đặc biệt gì đó của hôn lễ.
Thế nhưng trong tay áo Cảnh Vương cũng không huyền cơ gì, thay vào đó, hắn lấy ra một chiếc hộp dài dạng ống từ trong tay áo.
Cảnh Vương mở hộp ra, trong hộp chứa một cuộn tranh.
Dưới ánh mắt ra hiệu của hắn, Lý Ngư mở cuộn tranh ra. Hóa ra đây là một bức tranh đàn cá do Cảnh Vương tự tay vẽ. Trên bức tranh tổng cộng có sáu con cá sống động như thật, hai lớn bốn nhỏ, một trong những con lớn thì có vảy bạc và một chút vảy vàng dưới bụng, chính hình cá của Lý Ngư còn những con nhỏ còn lại thì lần lượt có màu vàng, bạc, vàng xen bạc và đen thui, rất dễ nhìn ra đây là các bé cá con.
Hình như không đúng, Lý Ngư đếm đi đếm lại, cậu và đám cá con gộp lại cũng chỉ có năm con cá, nhưng tại sao lại có thêm một con cá đen lớn khác trong bức tranh vậy? Đây là ai thế?
Lý Ngư suy ngẫm một lúc lâu. Mãi đến khi cậu nhìn qua hôn phục của Cảnh Vương dưới áo choàng là màu đen thì Lý Ngư mới nhận ra, Cảnh Vương đã tự vẽ mình thành một con cá đen lớn, bức tranh đàn cá này, rõ ràng chính là vẽ gia đình cá mà.
Lý Ngư cực kỳ yêu thích chú cá lớn màu đen nhìn rất uy phong này, cậu nhìn một lúc lâu, không nỡ cất bức tranh đi, trả lời: "Điện hạ, cảm ơn vì món quà này."
Sau khi đưa quà tân hôn xong, Cảnh Vương lấy đôi chén từng được họ dùng để uống rượu hợp cẩn, đổ đầy rượu Thanh Mai.
Lần này là Lý Ngư uống trước rồi nghịch ngợm nhào tới đút cho hắn.
Cát bạc chậm rãi rơi xuống, thân ảnh hai người lăn lộn trên giường cưới, liều chết dây dưa.
Chỉ là đang trong thời khắc nóng bỏng thì cách vách truyền tới tiếng trẻ sơ sinh khóc cực kì không đúng lúc.
Lý Ngư, Cảnh Vương: "..."
Hai người đều dừng lại, nhìn nhau một lúc.
Lý Ngư vẫn còn đang thở d ốc, tội nghiệp cầu xin: "Điện, điện hạ, bọn nhỏ..."
Đây chính là điểm bất lợi của làm cha, chẳng thể nào để ý đến lăn giường mà không quan tâm tới lũ nhỏ.
Cảnh Vương đành chấp nhận đợi đến khi hơi thở bình thường lại rồi sang cách vách ôm mấy thằng ranh kia về.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo khóc đến mức mà mặt đứa nào cũng nhăn thành một cục. Khó lắm các bé mới được mang đến hỉ đường xem náo nhiệt nhưng cá cha lại không phát hiện ra các bé. Chưa kể, lát sau thì cả hai cha chẳng thấy tăm hơi, vú em rất nhanh đã mang các bé trở về, không một cái ôm động viên khiến cho Đại Bảo tự xuwnglaf hiểu chuyện nất cũng phải xù lông.
Cảnh Vương phụ thân vừa xuất hiện một cái là mấy cực cưng liền ăn ý nín luôn, trong đó Tứ Bảo khóc hăng quá không phanh được thế là nấc cụt.
Cảnh Vương lắc đầu, một tay ôm hai đứa, đem toàn bộ nhóm cá con xách tới phòng cưới.
Cuối cùng mấy cục cưng cũng gặp được cá cha trên giường tân hôn, các bé cùng nhau bám chặt lấy cá cha, muốnngủ cùng cá cha.
Lý Ngư lại bị ôm thành một cục: "..."
Lý Ngư cảm thấy mình lại chơi ngu rồi, đêm động phòng hoa chúc tốt như vậy lại bị để ngâm nước. Cậu muốn xin lỗi Cảnh Vương nhưng Cảnh Vương lại nằm xuống, chớp mắt nhìn cậu rồi ôm cậu vào lồ ng ngực.
Như vậy, dù cho bị nhóm cá con treo trên người thì hai người bọn họ vẫn không tách ra.
"Điện hạ, có phải em quá nặng không?"
Lý Ngư gối đầu lên vai Cảnh Vương, cậu chỉ sợ đè bẹp đối phương thôi.
Cảnh Vương lắc đầu, xoay mặt bọn nhỏ sang hướng khác, hai tay ôm lấy eo Lý Ngư, ngay khi Lý Ngư còn muốn lải nhải, hắn liền hôn cậu một cái.
Lý Ngư không thể không im lặng, bởi vì đứa nhỏ ở ngay bên cạnh, không thể phát ra âm thanh kỳ quái, hai người chống đỡ lẫn nhau, đứt quãng, trao nhau nụ hôn tràn ngập tình yêu.
Bọn họ chờ đến khi đứa nhỏ ngủ, chờ Lý Ngư đến thời hạn biến thân trở lại thành cá, chờ đến rạng sáng lại một lần nữa biến trở lại, bất luận thời gian chờ đợi dài bao nhiêu, đều nghênh đón thời khắc thân mật chỉ thuộc về hai người bọn họ, có thể đem đối phương ăn vào bụng.