Trước đó, cho dù có thúc dục Linh Nhãn như thế nào thì vẫn luôn luôn tồn tại hai dòng thông tin chỉ hiện ra những dấu chấm hỏi.
Thế nhưng giờ đây một dòng chấm hỏi trong đó đã biến mất, chuyển thành dòng “Tư chất”.
Tuy chuyện này là chuyện vui, nhưng Bạch Du cũng không có tâm trạng tìm hiểu năng lực mới của Linh Nhãn.
Bây giờ đây tất cả tâm thần của Bạch Du đều tập trung vô cấp bậc thực lực của Chư Kiền, thực lực của đối phương thế mà đạt đến thất phẩm.
Thậm chí ở phần sau còn đánh dấu ngoặc kép hai chữ ‘phong ấn’.
Nếu Bạch Du đoán không nhầm, thì trạng thái của Chư Kiền bây giờ cũng không phải là trạng thái mạnh nhất.
Thực lực của Chư Kiền đã bị phong ấn phần lớn, còn về việc thực lực đã bị phong ấn bao nhiêu phần, thì Bạch Du cũng không biết được.
Nhưng cho dù như thế, thực lực thất phẩm sơ giai cũng đủ để bốn người Bạch Du rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Đừng nói đến linh thú thất phẩm, ngay cả Cổ Ngân Bộc Ngưu chỉ có thực lực ngũ phẩm sơ giai cũng đủ để cho đám người Bạch Du cẩn thận đối phó.
Vì để đối phó với Cổ Ngân Bộc Ngưu, Thanh Man đã phải vận dụng tất cả con bài tẩy của nó để ứng phó.
Kết quả Cổ Ngân Bộc Ngưu bình yên vô sự, mà Thanh Man vì tiêu hao quá độ, đến giờ vẫn còn đang ngủ say trong linh văn.
Linh thú mạnh nhất của Liễu Nhược Y, Tam Thanh Huyễn Điệp.
Cũng vì vận dụng năng lực huyễn ảnh quá nhiều, tình trạng so với Thanh Man cũng không khác là bao.
Mà thực lực linh thú của Tưởng Hạo cùng Đại Ngưu quá yếu, lực lượng chiến đấu khả quan hiện giờ chỉ còn lại Tiểu hắc.
Ba người Liễu Nhược Y thấy sắc mặt Bạch Du biến hóa, tự thân cũng biết tình huống hiện giờ vô cùng xấu, trong lòng cũng là trầm xuống.
Liễu Nhược Y cẩn thận nhích sát thân thể đến bên người Bạch Du.
“ Bạch Du! Ta vẫn còn một con tứ phẩm cao giai, Thụ Nhân Đằng.
Tí nữa ta sẽ để nó cố gắng cầm chân đối phương, tranh thủ thời gian cho bốn người chúng ta chạy trốn.....” Liễu Nhược Y nói.
Thanh âm của Liễu Nhược Y rất nhỏ, cẩn thận vô cùng, sợ rằng làm cho đối thủ ở xa nghe thấy.
Nếu không phải Bạch Du ở ngay sát nàng, thì hắn cũng chưa chắc nghe thấy được Liễu Nhược Y muốn nói gì.
“ Không được! Thực lực đối phương rất mạnh.....” Bạch Du ngay lập tức phủ quyết kế sách này.
“ Ta biết! Chính vì biết thực lực đối phương quá mạnh, mạnh hơn chúng ta rất nhiều, nên ta mới muốn dùng Thụ Nhân Đằng để cầm chân đối phương, cũng là dùng chính sinh mạng của nó để câu giờ cho chúng ta trốn thoát...” Liễu Nhược Y hơi cắn răng, nói.
Tuy rằng Liễu Nhược Y che giấu tâm tình rất tốt, giọng nói lạnh lùng không một tia tình cảm.
Nhưng Bạch Du vẫn có thể thấy được ẩn hiện trong con mắt của nàng tràn đầy sự không nỡ cùng đau sót.
Linh thú trên thế giới đa số đều là thuộc lớp động vật, thực vật hệ linh thú rất hiếm thấy, chỉ chiếm có một phần mười tổng số linh thú trên lục địa.
Không những thế, linh thú hệ thực vật cũng rất khó bồi dưỡng, tài nguyên để bồi dưỡng con Thụ Nhân Đằng của Liễu Nhược Y lên tứ phẩm cao giai, đủ để tạo ra ít nhất hai con linh thú ngũ phẩm sơ giai.
Thế nhưng Liễu Nhược Y cũng không phải vì những thứ này mà đau lòng.
Đối với nàng, Thụ Nhân Đằng mang ý nghĩa rất lớn.
Nó là món quà mà mẹ của Liễu Nhược Y tặng cho nàng khi nàng tròn sáu tuổi và nó cũng là con linh thú đầu tiên mà Liễu Nhược Y lập Huyết Ước.
Cho đến nay nó đã đi theo nàng hơn mười hai năm, chỉ như thế, cũng đủ biết Liễu Nhược Y đưa ra quyết định này là khó khăn như thế nào.
“ Vẫn là để Tiểu Hắc cầm chân......” thấy Liễu Nhược Y như thế, Bạch Du không đành lòng nói.
“ Không được! So với Tiểu Hắc, thủ đoạn khống chế đối thủ của Thụ Nhân Đằng mạnh hơn cũng đa dạng hơn rất nhiều.
Chưa kể, năng lực của Tiểu Hắc đối với chúng ta có trợ giúp rất lớn ở trong Cao Nguyên Chết này...” lần này đến lượt Liễu Nhược Y phản đối phương án của Bạch Du.
Bạch Du vốn còn muốn tiếp tục mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi thấy sắc mặt kiên quyết của Liễu Nhược Y, hắn chỉ đành im lặng.
Bạch Du quay qua nháy mắt ra hiệu cho hai người Tưởng Hạo, hai người kia tuy không biết Bạch Du định làm gì, nhưng cũng không dám coi thường, vội vàng nâng cao tinh thần, sẵn sàng cho mọi tình huống.
“ Bạn cũ của ta, các ngươi đây là đang nói xấu sau lưng ta sao?” Chư Kiền híp mắt lại, cười nói với Bạch Du.
“ Ta đếm đến ba....” Bạch Du cũng không thèm để ý Chư Kiền, tinh thần căng thẳng tuột độ.
“ Một....”
“ Hai.....”
“ Ba......CHẠY!!!”
Bạch Du hô lớn, sau đó liền nắm chặt lấy tay của Liễu Nhược Y, quay đầu chạy như điên.
Nếu không phải hai người đều không có linh thú phù hợp để cưỡi, thì tốc độ có lẽ đã tăng trưởng trên diện rộng.
Cùng lúc đó, một đạo lục quang trên cánh vai phải của Liễu Nhược Y lóe lên, đánh thẳng về phía Chư Kiền.
Tưởng Hạo cùng Đại Ngưu vốn đã có chuẩn bị từ sẵn, vừa nghe đến chữ ‘chạy’ liền quay đầu chạy thục mạng.
Đại Ngưu đã thu lại linh thú, cùng Tưởng Hạo ngồi trên Kim Ma Hổ chạy đi.
Hai người bọn họ thực lực yếu kém, nên chỉ có cưỡi Kim Ma Hổ mới bắt kịp được tốc độ của hai người Bạch Du.
Chư Kiền thấy mấy người đối phương chạy trốn, ngoài mặt thì không có phản ứng gì, nhưng trong lòng đã âm thầm gấp gáp.
Tuy rằng thực lực của Chư Kiền rất mạnh, tốc độ vượt qua đám người Bạch Du rất nhiều, muốn đuổi kịp cũng không khó.
Nhưng đó là trong tình huống bình thường mà không bị giam cầm, nhưng Chư Kiền hiện giờ lại đang bị phong ấn.
Phong ấn này không chỉ làm Chư Kiền mất đi phần lớn thực lực, mà ngay cả phạm vi hoạt động cũng bị kiềm chế rất lớn.
Nếu không phải vì thế, thì ngay lúc đám người Bạch Du vừa mới bước vào Cao Nguyên Chết, nó đã giết đến tận nơi, chứ không phải nhẫn nhịn, chờ đến tận lúc Mộc Đầu dẫn đám người đến nơi này.
Ngay lúc Chư Kiền định làm ra phản ứng, thì đạo lục quang kia đã đánh tới.
Đạo lục quang kia, chính là Thụ Nhân Đằng mà Liễu Nhược Y thả ra để cầm chân Chư Kiền.
“ Muốn chết!” Chư Kiền gầm lên giận dữ.
Nó nâng lên móng phải, hướng về đạo lục quang kia đánh tới, dựa theo chênh lệch thực lực, Thụ Nhân Đằng chỉ cần trúng một vuốt của Chư Kiền, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợ tóc, Thụ Nhân Đằng bỗng nhiên thay đổi phương hướng một góc chín mươi độ, đâm đầu vào mặt đất.
Vụ va chạm giữa Thụ Nhân Đằng và mặt đất trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, Thụ Nhân Đằng giống như cá về với biển, chui thẳng vào mặt đất không thấy.
Chỉ trong chớp mắt sau khi Thụ Nhân Đằng chui vào đại địa, mặt đất bỗng trở nên run rẩy.
Đúng lúc này, từng nhánh rễ cây thô tráng từ trong mặt đất xuyên ra, mỗi một cái rễ cây đều to ngang với bắp đùi của người trưởng thành.
< Bách Mộc Triều Thiên >
< Bách Mộc Triều Thiên > là chiêu thức tấn công duy nhất mà Thụ Nhân Đằng sở hữu, thế nhưng uy lực của nó lại không thể khinh thường.
“ Thứ sâu bọ đáng chết!” Chư Kiền nổi giận hét.
Tuy rằng Chư Kiền rất đáng ghét con bọ nhỏ này, vô cùng muốn một vuốt giết chết đối phương.
Thế nhưng thân ảnh bốn người Bạch Du đã càng ngày càng xa, nếu cứ để cho bọn hắn chạy tiếp, thì chẳng bao lâu bốn người sẽ chạy ra khỏi phạm vi hoạt động của Chư Kiền.
Vậy nên Chư Kiền không dám chậm trễ, chỉ có thể tạm thời để Thụ Nhân Đằng sang một bên, chuyên tâm truy giết bốn người Bạch Du.