Hoàng Phủ Nghị ngưng tụ hỏa lỏng nhiều lần đánh vào Hộ Thiên Thuẫn, đến một chút lửa cũng không xi nhê gì, nhưng sau khi bị hỏa linh đánh nhiều lần bề ngoài mặt khiên càng thêm sáng bóng hơn, hắn nhìn chằm chằm Hộ Thiên Thuẫn, ánh mắt như lửa đốt, "quả nhiên là đồ tốt."
Lam Đồng đổ thêm dầu vào lửa, "nó không thuộc về ngươi."
Hoàng Phủ Nghị liếm khóe miệng, "thú nhân thô lỗ như các ngươi không đáng được sở hữu nhưng vũ khí tốt này, để ta, ta mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất của nó."
Lam Đồng lười cãi nhau với hắn, cái rìu hung ác chém về phía hắn, Hoàng Phủ Nghị phát hiện hỏa linh hoàn toàn bị Hộ Thiên Thuẫn áp chế, vài lần gặp nguy đều bị cái rìu chém qua suýt thành hai nửa, nếu không phải hắn né nhanh, sợ là cái đầu không còn nằm trên thân.
Hắn duỗi tay ra, một cái nỏ liền xuất hiện trong tay hắn.
Lam Đồng tưởng là kỹ năng mới, hơi hơi nghiêng người, phòng bị theo dõi hắn, nào ngờ Hoàng Phủ Nghị liền giơ nỏ lên trời bắn một phát, đạn từ nỏ bay lên phun màu sặc sỡ, tạch tạch hai tiếng liền nổ tung.
Lam Đồng híp mắt lại nhìn, "ngươi gọi viện binh!"
Hoàng Phủ Nghị cười nói đương nhiên, "vũ khí này không phải vật thường, mọi người không định hy vọng thứ này rơi vào tay thú nhân chứ?"
Lam Đồng đem khiên cắm xuống đất một cái, cái khiên ba mét cắm xuống đất hơn phân nửa, mặt đất rung chuyển hai cái.
Nàng liền biến thú hình, ngửa đầu lên trời ngâm dài ba tiếng, mỗi tiếng gầm càng lên càng cao hơn, âm thanh cực lớn, đến cả Ngân Bảo đại nhân ở trên cây cũng chấn động rơi xuống đất.
Hoàng Phủ Nghị ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ đến đối phương lại dùng cách này kêu viện binh, "ngươi ngươi --"
Sau đó Lam Đồng biến hình thành ngươi, khinh thường nhìn hắn, "lần này chúng ta vào bí cảnh cân nhắc qua thì so với nhân tộc các ngươi còn nhiều hơn."
Hoàng Phủ Nghị suýt chút thì bị tức hộc máu, chỉ có thể coi Lam Đồng này vững chắc như tấm khiên kia cứ vậy tồn tại không thể nhổ đi, đành phải trợn to mắt nhìn.
Lam Đồng ngược lại cũng muốn chém chết cái miếng cao chó, vì bảo tồn thể lực đôi bên chỉ bảo vệ phía của mình, kiên trì hộ pháp cho Nghệ Nhàn thăng cấp.
Lần này chờ đến khi hai đạo lôi từ trời oanh xuống, đem cái lồng năng lượng thứ hai đánh nát.
Mắt Lam Đồng cũng không hề chớp một cái, chưa từng rời bước.
Cùng lúc đó, trên trời phát sinh một tiếng kêu lớn, vài con chim to bay quanh bâu trời vài cái, sau đó vỗ hạ cánh hạ xuống, biến hình người, ai cũng đều có thân hình cao to lực lưỡng, thân cao chừng hai thước, "Lam, có chuyện gì?"
Hoàng Phủ Nghị cảm giác không ổn, nhanh chóng lui về sau vài chục bước, mắt nhìn sắp phải nhảy sông.
Lam Đồng, "nhân tộc này muốn cướp thần khí bị mất của thần thú đại nhân và khí nhận trong bí cảnh, ta thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt, để tránh khỏi xung đột không cần thiết."
Mọi người vừa nghe, ánh mắt hung ác liền nhìn về phía Hoàng Phủ Nghị, Hoàng Phủ Nghị nhất thời lạnh sống lưng, da đầu tê dại, bị cái khiên của Lam Đồng áp chế đã không thể phản kháng, nhìn các thú nhân như vậy đây không phải là muốn mạng nhỏ của hắn sao?"
Hoàng Phủ Nghị, "các ngươi nghĩ chỉ có mỗi nhân tộc muốn cướp khí nhận sau lưng các ngươi thôi sao?"
Hắn định gây rối nội bộ nhưng không ngờ các thú nhân này tựa như nghe không hiểu tiếng người, chỉ nhìn Nghệ Nhàn lướt qua bước chân không hề dừng lại tiếp tục bao vây hắn.
Hoàng Phủ Nghị không còn chỗ lui, liền ngưng tụ ra mười hỏa long, "ngươi có tấm khiên này che chở, ta không thu thập được ngươi, không lẽ ta không thu thập được bọn họ sao?"
Mười cái hỏa long múa may quang cuồng vọt đến chỗ ba người, ba người liền luống cuống ứng phó, nháy mắt biến thú nhân bay lên cao, dẫn theo hỏa long bay theo lên trời.
Dưới bầu trời vạn dặm quang đãng, ngoại trừ lôi quang phát sáng, còn có một luồng hồng quang thoáng hiện, từ phía xa nhìn lại nhìn vô cùng đẹp mắt.
Lam Đồng nhìn thuyền chạy trên mặt nước, "tốc chiến tốc thắng, có người đến."
Cái thuyền hai tầng đậu ở vũng cạn, căn bản không thể thể tiến về phía trước, người từ trên cái thuyền nát khập khễnh đi xuống, phía sau còn có một người mặc y phục thích khách đi theo, chính là Tạ Vũ và Tạ Huyền, ánh mắt Tạ Vũ hung ác quét mọi người quanh đây một vòng, không mặn không nhạt nói một câu, "chỗ này thật náo nhiệt a."
Hoàng Phủ Nghị vừa thấy người nhà đến, liền nóng nảy hô một tiếng, "Tạ huynh, không bằng chúng ta cùng nhau liên minh cướp bảo.
Nếu đoạt được cái khiên trong tay thú nhân kia, thì sau khi về có chuyện nói rồi."
Tạ Vũ thấy hắn chật vật tránh né, bị hai thú nhân lúc lên lúc xuống vây công chặt chẽ, cười gằn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "ta không cần cái khiên, ta chỉ muốn mạng Nghệ Nhàn."
Hoàng Phủ Nghị thở dốc kinh ngạc, vô tình bị móng vuốt thú nhân cào trúng, cũng vì lời nói từ miệng Tạ Vũ.
Ánh mắt hắn dao động, nhìn thân ảnh Nghệ Nhàn đang thăng cấp rồi nhìn lại cái khiên trước mặt bọn họ, "Tạ huynh, cái này đúng là hai chuyện khác nhau a, ngươi không nên ghi lại trong lòng a."
Nếu có thể gϊếŧ chết rồi đoạt cái khiên, đúng thật là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng nếu hôm nay không gϊếŧ được Nghệ Nhàn, sau này Tạ gia có vì Nghệ Nhàn đến tìm hắn tính sổ không a, chỉ với cửa ải Vân Miểu Phong thôi hắn cũng đã khó qua rồi, nhất là nữ nhân điên Tử Hàn kia, còn là linh sư song linh căn không dễ đối phó, thật không dễ làm.
Tạ Vũ, "ta gϊếŧ người, ngươi đoạt bảo, ngươi chỉ cần cản đám thú nhân kia nửa khắc là được, đến khi đó ta cho Tạ Huyền giúp ngươi lấy bảo bối trong tay nàng, thế nào?"
Hoàng Phủ Nghị sinh ý từ bỏ, nghe Tạ Vũ nói như vậy nháy mắt lại thêm vài phần động tâm.
Dù sao Tạ Huyễn cũng là cao thủ nhân cấp giúp đỡ cũng được nhiều hơn, "không bằng chúng ta đoạt bảo trước, rồi gϊếŧ Nghệ Nhàn sau?"
Tạ Vũ đen mặt, "không được, nàng sống lâu một ngày thì ta sống không yên bình được, nếu ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể tự mình động thủ, đến khi đó bảo vật này ngươi đừng mơ tưởng động tới."
Hoàng Phủ Nghị, "khoan đã, chúng ta nói chuyện trước, ngăn trở nàng nửa khắc là bao lâu?"
Tạ Vũ, "thời gian một nén nhang."
Hoàng Phủ Nghị âm thầm chửi một tiếng, sau đó triệu hoán ra hỏa linh huyễn thú của hắn, hỏa linh huyễn thú vừa ra sân liền phun hỏa diễm ba thước, nhanh chóng đánh đuổi ba cái thú nhân vây công hắn, sau đó Hoàng Phủ Nghị chủ động nhảy đến công kích Lam Đồng, "xem ra Nghệ tiểu sư muội đắc tội không ít người, ta chỉ cần tấm khiên trong tay ngươi, nếu ngươi chủ động nhường lại cho ta, nói không chừng ta còn suy nghĩ tha cho các ngươi."
Lam Đồng vừa rồi đã nghe xong mọi giao dịch của bọn họ, không nhanh không chậm dùng khiên cản, "đừng có nằm mơ."
Tạ Vũ ra lệnh cho Tạ Huyễn, hắn liền như u hồn tách Lam Đồng ra, ngưng tụ vài cái phong nhận đánh thẳng về cổ Nghệ Nhàn, keng một tiếng cái rìu trong tay Lam Đồng phóng ra cản được phong nhận của hắn, Lam Đồng trợn mắt nói, "cút."
Hoàng Phủ Nghị nhân cơ hội này vây công Lam Đồng, một con hỏa long nhanh chóng đánh về phía Lam Đồng.
Lam Đồng vội cản công kích của Tạ Huyền, căn bản không quan tâm Hoàng Phủ Nghị, trong lúc lửa vừa cháy đến nơi, chợt một tấm thổ khiên phóng lên trước mặt Lam Đòng, đỡ được một kích của hỏa long.
Hoàng Phủ Nghị luống cuống chân tay, liền tiểu hoán hỏa linh huyễn thú ứng phó Ngân Bảo đại nhân, lúc này mới rảnh tay đối phó Lam Đồng.
"Lam, có rất nhiều nhân tộc đến."
"Cản bọn họ lại."
Từ đằng xa có mười mấy người đứng trên bè gỗ, Hoàng Phủ Nghị nhìn kỹ liền đắc ý nói, "cứu viện cuối cùng cũng đến.
Thú nhân, ta khuyên ngươi một caia, ngươi tuyệt đối không thủ được khí nhận này đâu.
Ta đây đã đề nghị rồi, ngươi chỉ có thể chọn nó hoặc Nghệ tiểu sư muội thôi, chút nữa thì cái gì cũng không chọn được a."
Lam Đồng lạnh lùng nhìn hắn một cái, "nếu ta muốn cả hai thì sao?"
Hoàng Phủ Nghị cười lắc đầu, "ngươi cũng biết thăng cấp mà bị phá hỏng thì sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào a, nghĩ đến thú nhân như ngươi không biết cái nào lợi cái nào hại mới nói cho nghe a.
Huống chi, ta chỉ muốn cái khiên trong tay ngươi, không muốn mạng Nghệ tiểu sư muội.
Bất quá vị kia --" hắn liếc Tạ Huyền luôn tìm cách tiếp cận Nghệ Nhàn, "nhưng muốn giữ mạng Nghệ tiểu sư muội, ngươi phải chọn lựa, tốt nhất chỉ có thể chọn Nghệ tiểu sư muội."
Lam Đồng chợt dùng Hộ Thiên Thuẫn đâm về phía Tạ huyền, khiến Tạ Huyền sững sờ đánh văng ra ngoài.
"Lạc Đế."
Hoàng Phủ Nghị ngây người, bè gỗ trôi trên sông được một nửa, mặt nước liền nổi gợn sóng.
Một cơn sóng lớn ập đến, một cái đuôi dài đánh bè gỗ thành hai nửa, người trên bè gỗ liền rơi xuống nước, vài người may mắn nhảy được lên bè gỗ khác, số còn lại thì bị đuôi cá đánh chìm xuống nước....
Còn có thú nhân bay trên không thỉnh thoảng tấn công, gắp một nhân tộc lên rồi ném xuống nước, mặt khác cũng bị Lạc Đế quậy đến long trời lở đất.
"Cá....!thú nhân hải tộc."
Hoàng Phủ Nghị trợn mắt há mồm nhìn một màn hí kịch này, cảm giác thắng lợi trước mắt chợt không còn gì, đường thắng lợi chợt cách xa vô vàn, thậm chí không thể nhìn thấy được phía cuối là gì.
Nháy mắt liền nghẹn trong họng, không lên được không xuống được, khiến hắn khó thở.
Trong số đó có một cái bè gỗ nhanh chóng lao đến, vừa vào chỗ nước cạn, liền nhanh chóng nhảy lên bờ, không khiến người ta quá tuyệt vọng.
Hoàng Phủ Nghị còn chưa kịp vui vẻ, khi thấy hai người chạy lại, nụ cười trên mặt liền cứng lại, Niệm Vân Âm nhanh chóng đến phía sau Tạ Vũ, một cước đá vào cái chân còn lành lặn của hắn, khiến hắn quỳ xuống đất.
Tạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, một cái chủy thủ liền cắm vào bắp đùi của hắn, hắn sửng sốt một chút liền hét thất thanh.
Niệm Vân Âm âm trầm ghé vào tai của hắn uy hiếp, "còn con chó của ngươi dừng tay, nếu không ta sẽ cho ngươi bò đi."
Niệm Vân Âm nói xong, giơ tay đâm xuống vào vết thương vừa nãy thêm một nhát nữa..