Nghệ Nhàn cũng không biết vì sao, luôn tin tưởng lời nói của đôi mắt đỏ không nghi ngờ, lúc này nhỏ ra một giọt máu, phóng về phía Bất Tử Điệp đang còn bị khế ước làm cho sợ choáng váng.Bất Tử Điệp ở trong đầu nhìn giọt máu đang trở nên to dần, vội phóng lồng năng lượng giống như Quang Diễn, nó sợ hãi lắc đầu, một cách không ngừng vừa nghiêng vừa vỗ lui về sau, "ngươi ngươi ngươi, nhân loại đê tiện còn dám dùng khế ước bản mạng để khống chế ta, ta cảnh cáo ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm gì đâu, ngô cho dù là thiên địa cũng không thể nghịch chuyển càn khôn -- ah --"
Bất Tử Điệp liều mạng dùng cánh quạt đi, giọt đến gần nó lại lần nữa quay về trên tay Nghệ Nhàn, Bất Tử Điệp không nói hai lời liền xông ra ngoài.
Nghệ Nhàn hơi ngẩn ra, luôn cảm thấy tựa như vừa qua trong nháy mắt, đầu óc nàng trống rỗng, trước đó hình như nàng cũng trải qua một lần như vậy.
Nhìn thấy Yêu Điệp định bỏ trốn, nàng liền triệu hoán Quang Diễn chặn lại, đôi mắt đỏ đứng một bên kiểm chứng nhanh chóng phong tỏa đường chạy của Bất Tử Điệp trước.
"khế ước bản mạng, nhanh lên."
Đây là lần đầu tiên Nghệ Nhàn nhìn thấy đôi mắt đỏ này lộ ra tâm tình khẩn trương, cái này cũng hiếm thấy.
Ý thức hải của Nghệ Nhàn nhanh chóng biến thành biển máu, Bất Tử Điệp lớn chừng bàn tay bị máu xung quanh khống chế, vỗ cánh bay đi đâu cũng bị máu ép trở về, nó đổi vẻ mặt kênh kiệu ngất trời vừa rồi, run bần bật dù vậy nó vẫn nỗ lực vỗ cánh như cũ, "nhân loại vong ân phụ nghĩa, ngươi bội ước khế ước giữa chúng ta, ngươi còn mơ tưởng dùng tên tặc thiên đạo này bắt ta ở đây, ngươi thực sự là nhân loại ti tiện nhất mà ta từng thấy."
Nghệ Nhàn nghe nó mắng hùng hổ như vậy, trong lòng cũng hổ thẹn.
Nhưng nghĩ đến Bất Tử Điệp vì muốn hạ giận mà gϊếŧ Lam Đồng, nàng phải hạ ngoan tuyệt, "muốn trách, chỉ có thể trách ngươi muốn thân thể này của ta."
Thân thể của nguyên thân đúng là thứ thơm ngon, trước kia là nữ nhân điên muốn cướp, đến giờ Yêu Điệp này cũng muốn cướp, vì sao chứ?
Nghệ Nhàn dùng máu nhỏ vào mi tâm Bất Tử Điệp, không ngờ đầu lại trống rỗng, nàng lại lấy tinh thần lần nữa, nhưng biển máu xung quanh lại không thấy, máu trôi giữa không trung, Yêu Điệp lại lần nữa biến mất khỏi ý thức hải của nàng.
"Sao lại đột nhiên chạy rồi?"
"Nhanh lên."
Tử Hàn thấy Nghệ Nhàn bị lôi đánh ngã xuống đất, định đến đỡ một chút, nào ngờ nàng bước tới hai bước, một con bướm đỏ liều mạng chui ra khỏi mi tâm Nghệ Nhàn, sau đó một đôi mắt đỏ xuất hiện giữa không trung.
Không ai đụng ai, ba bên nhìn nhau, Tử Hàn cảnh giác lùi về sau vài bước, tay ôm chặt Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường còn vươn tay muốn cào đôi mắt đỏ giữa không trung.
Đôi mắt đỏ lần đầu choáng váng, nhìn qua Tử Hàn rồi lại nhìn Yêu Điệp.
Nghệ Nhàn mở mắt thì thấy hai bên nhìn nhau, một màn này thực sự quỷ dị, sợ đôi mắt đỏ nhận ra chân thân của Tử Hàn, vội hắng giọng, "huyễn thú khế ước bản mạng, đừng chạy!"
Nếu có thể đảm bảo cuộc sống cho Lam Đồng, đừng nói một con bướm, cho dù là trùng thúi nàng cũng sẽ ký.
Đôi mắt đỏ bị tiếng gọi của Nghệ Nhàn dời đi lực chú ý, lúc này thu hồi sự chú ý trên người Tử Hàn, lần nữa nhìn Yêu Điệp không ngừng né tránh thiên lôi, hai cái râu Bất Tử Điệp không ngừng run rẩy, mỗi lần đều khó khăn tránh lôi đánh, Nghệ Nhàn mỗi lần phóng máu vào Bất Tử Điệp đều bị nó dùng cách gì đó tránh thoát, nàng đột nhiên cảm thấy đồ chơi này so với Tử Hàn đại sư tỷ còn khó làm hơn.
Nghệ Nhàn đứng tại chỗ nhìn một hồi, thấy trên trời không biết khi nào lại xuất hiện một điểm đen, nàng vốn không chú ý, bất quá thấy Bất Tử Điệp chạy đến chỗ đó, số lần càng nhiều càng khiến nàng hoài nghi.
Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm chỗ đó hồi lâu, phát hiện cái lỗ đen kia giống như lốc xoáy mở cửa bí cảnh, nàng liền ngưng tụ lôi linh kéo thiên lôi qua đây, "đại sư tỷ hỗ trợ, Yêu Điệp này muốn ném chúng ta vào bí cảnh."
Sắc mặt Tử Hàn trầm xuống, liền đem Miên Hoa Đường đi cản lại.
Bất Tử Điệp bị các nàng giáp công tứ phía, chân trời còn có thiên lôi nhìn chằm chằm, nhất là Miên Hoa Đường không thua gì thiên lôi phun lôi linh làm gãy luôn cánh còn lại, nó chật vật không chịu nổi lăn dưới đất.
Nghệ Nhàn thấy nó vết thương chồng chất suýt chút thì nhẹ dạ, nhưng nhìn đến Lam Đồng còn nằm một bên trên đất hôn mê, nàng cắn răng, "nghĩ đến lần này ta xin lỗi ngươi, nếu có thể ký khế ước, sau này sẽ bồi thường ngươi gấp bội."
Phải cố gắng cho mình sống lâu một chút.
Không ngờ nghe nói như vậy, Bất Tử Điệp càng tức giận hơn, phẫn nộ không nói, thậm chí còn chơi xấu lăn trên đất, Nghệ Nhàn cường nghạnh đem máu của mình nhỏ vào mi tâm Bất Tử Điệp, nó hùng hổ nói được nửa câu, toàn thân liền cứng đờ, sống không bằng chết nói một câu, "ah, xong đời rồi ~"
Nghệ Nhàn còn chưa lấy máu của nó, thì cảm giác lôi ở chân trời đang chờ đánh ầm ầm vài tiếng sau đó liền biến mất, một dải cầu vồng rực rỡ xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, nàng định đỡ Yêu Điệp lên, nhưng vừa chạm vào thì từ trán Yêu Điệp cũng có một giọt máu bắn ra, bay vào đầu Nghệ Nhàn.
Ý thức hải bị chấn động nghiêm trọng, Nghệ Nhàn đỡ trán, phát hiện trong đầu có thêm cái kén, bề ngoài to chừng bàn tay, hẳn là bản thể của Bất Tử Điệp này.
Đôi mắt đỏ nhìn ánh sáng đỏ vây quanh Nghệ Nhàn và Bất Tử Điệp, có chút hài lòng tuyên bố, "khế thành."
Trước khi nó biến mất, còn liếc nhìn Tử Hàn một cái.
Tử Hàn nhìn không chớp mắt, bình tĩnh ung dung vuốt đầu Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường bị sờ khó chịu, xấu hổ nhích tới nhích lui, đối với Bất Tử Điệp nằm trên đất sinh ra hứng thú nồng đậm.
Miên Hoa Đường nhanh chóng từ trên người Tử Hàn đại sư tỷ nhảy xuống, bạch bạch bạch chạy đi tìm nó trêu chọc.
"Khế ước sinh tử, không rời không bỏ, nếu làm trái, thân tử đạo tiêu."
Nghệ Nhàn dường như nghe thấy tiếng vang lớn, đánh giá là âm thanh của thiên đạo.
Nếu như vậy, từ nay về sau nàng cùng Yêu Điệp vụng về này đại khái sẽ ràng buộc nhau cả đời, so với nàng cùng Lam Đồng ràng buộc còn lâu dài hơn.
Nghệ Nhàn định trấn an nó một chút, dù sao việc đã đến nước này, ngoại trừ tiếp tục đi thì cũng không còn cách nào khác.
Nào ngờ Bất Tử Điệp nằm dưới đất chợt vùng dậy vỗ cánh, hai cánh tả tơi phẩy phẩy một màu đỏ nháy mắt che đi tầm nhìn của mọi người tại chỗ.
Nghệ Nhàn trước khi hôn mê còn nghe thấy Yêu Điệp này chửi bậy không ngừng, khả năng là mắng nàng tiện chủng các kiểu.
*****
Nghệ Nhàn tỉnh lại lần nữa, nhìn xung quanh mây núi cao vút, phát hiện chính mình đã về tới Thanh Sơn Tông, Lam Đồng ở một bên, Ngân Bảo đại nhân, Miên Hoa Đường cũng đang nhao nhao nhảy lên giường "Nghệ Nhàn!"
Nghệ Nhàn cảm giác mình chóng mặt, nàng vỗ đầu một cái, cẩn thận nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui tháp linh trong chín tầng tháp bỉ cảnh mở cửa cho các nàng rời đi, "Lam Đồng, ngươi có khỏe không?"
Miên Hoa Đường khôi phục nhanh nhất, rất nhanh liền bạch bạch chạy xung quanh, vui vẻ chơi.
Lam Đồng chợt ôm chặt Nghệ Nhàn một cái, "thật ra ngươi đã đi đâu, sao ta không tìm thấy ngươi ở tầng thứ chín, đến cả khí tức của ngươi cũng mất, ta muốn đi cùng ngươi, nhưng cái cột lại cản ta lại, Nghệ Nhàn, sau này đừng dọa ta nữa."
Vẻ mặt Nghệ Nhàn sợ hãi, hoàn toàn bị Lam Đồng dọa cho tình lại, "ngươi không nhớ rõ chúng ta...!chúng ta."
Lam Đồng nghi hoặc, "nhớ cái gì? hắc y nhân kia luôn muốn hại ngươi, ta đã chém hắn, sau này hắn sẽ không cản trở ngươi nữa."
Nghệ Nhàn rốt cuộc xác định ký ức Lam Đồng chỉ dừng lại ở đoạn thời gian đó, còn các nàng cùng nhau trải qua tương lai, đại sỏa tử này không nhớ gì hết.
Nhớ đến đoạn ký ức đó, trong lòng Nghệ Nhàn như bị người dùng dao đâm, mỗi nhát đều rất đau.
Nàng nhịn không được vươn tay sờ bên ngực mà người này bị kiếm xuyên qua, cảm xúc quen thuộc truyền đến lòng bàn tay nàng, Nghệ Nhàn thâm tình nhìn đại sỏa tử trước mắt này, "Lam Đồng."
Lam Đồng cảm nhận được tâm tình Nghệ Nhàn không ổn, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn bĩu môi, còn không dám nói, thì cảm nhận có một nhóm người đi đến bên này, nàng liền thụt tay lại, vừa đứng dạy đã thấy mười vị đệ tử Thanh Sơn Tông vây lại.
"Tiểu sư muội."
"Ở đây còn có một thú nhân, đề phòng."
Nghệ Nhàn nhìn bọn họ hận Lam Đồng, đầu óc liền tỉnh táo lại, "ta là tiểu sư muội Vân Miểu Phong, Đả Thần Tiên này có thể chứng minh thân phận của ta, các ngươi nhanh mời Tử Hàn đại sư tỷ đến đây."
Miên Hoa Đường chống hông đi tới nhìn một lượt nói, "đi gọi đại sư tỷ tới đây, nói Miên Hoa Đường ta đã về rồi!"
Ánh mắt mọi người rất nhanh bị Miên Hoa Đương béo ú hấp dẫn, mọi người nhìn nhau rất nhanh cho người đi mời.
Trong lúc ở đây Nghệ Nhàn vẫn đang nghĩ cách để nàng và Lam Đồng nên đi đâu.
Bí cảnh tóm lại cũng là bí cảnh, ở trong bí cảnh nàng có thể nắm tay Lam Đồng đánh bại thủ tháp thú.
Vì mục tiêu của mọi người đều là một, phải rời khỏi bí cảnh.
Còn ở hiện thực, nhân tộc và thú nhân tộc có cừu hận không giải được, nàng và Lam Đông nếu cố ý sống chung với nhau, không nói đến Tông quy của Tông Thanh Sơn, thì Tạ gia cũng đã không tha cho các nàng rồi, ngăn cách các nàng có sư môn, gia tộc thậm chí là cả nhân tộc.
Vào lúc này, Nghệ Nhàn không hiểu đột nhiên sinh cảm giác bi thương, nàng bất quá chỉ muốn cùng người này sống yên bình qua ngày.
Nhưng nghĩ lại, toàn bộ Cửu Hi đại lục này không có chỗ nào là đất dung thân cho các nàng.
Tử Hàn nhanh chóng đến, thấy Nghệ Nhàn và Lam Đồng hai người không bị tổn hại chút nào, không nhịn được lại vỗ tay tán thưởng, "tốt lắm, quả nhiên không khiến ta cùng sư phụ thất vọng, khiến Vân Miểu Phong chúng ta nở mặt nữa rồi."
Sau đó nàng liếc nhìn Lam Đồng, thuận tay ném một vật qua.
Lam Đồng theo bản năng tiếp đồ phát hiện là chiếc chìa khóa trước đó, "trả về khổ chủ, sau này nhớ giữ cho thật kỹ."
Lam Đồng, "cảm tạ."
Nghệ Nhàn, "đã về rồi, Lam Đồng ngươi cũng nên quay về đi thăm tộc nhân của ngươi, phải để bọn họ biết ngươi còn sống."
Tử Hàn gật đầu, "các thú nhân đa phần đã đi khỏi địa giới nhân tộc chúng ta, còn lại một ít ở đây, ngươi cũng nên quay về xem đi, e là bọn họ đang chờ ngươi."
Lam Đồng mắt nhìn Nghệ Nhàn không chớp, Nghệ nhàn làm bộ không biết, "ngươi mau về xem đi, nếu quyết định thời gian rời đi rồi thì đến báo cho ta một tiếng, đến khi đó ta và sư tỷ chắc chắn sẽ đi tiễn ngươi một đoạn đường, không uổng công tình nghĩa giữa nhân tộc và thú nhân tộc."
Thần sắc Lam Đồng ảm đạm, trong miệng thì thầm hai lời khiến Nghệ Nhàn nhớ mãi, sau đó xoay người biến thú hình rồi nhảy vào cánh rừng..