"Sư phụ còn đang bế quan, tin tức ta trở về cũng không biết."
"Nghệ Nhàn?"
Tử Hàn thấy Nghệ Nhàn còn đang mơ màng, dường như không nghe nàng nói, "ngươi xảy ra chuyện gì vậy, trở về đã mất hồn, có phải đã xảy ra chuyện gì ở tầng tháp thứ chín rồi không?"Trong đầu Nghệ Nhàn chỉ có quá khứ và tương lai của Lam Đồng, có phải do nàng thay đổi quá khứ của Lam Đồng, mới khiến tương lai của Lam Đồng thành như vậy, "tầng tháp thứ chín đúng là một nơi cửu tử nhất sinh, tầng thứ chín là dị độ không gian, nhiều người bước vào tầng thứ chín một khi đi vào quá khứ hoặc tương lai sẽ bị kẹt lại đó, không quay về được."
Tử Hàn suy nghĩ một hồi, "vậy làm sao ngươi về được?"
Vẻ mặt Nghệ Nhàn mơ màng, trong đầu lại nhớ đến tháp linh bị đánh thành đầu heo, tháp linh thê thảm mở bí cảnh, sau đó các nàng mới quay về đây, nhưng ai lại đánh tháp linh thành như vậy? Nghệ Nhàn muốn suy nghĩ thêm thì ý thức hải lại chấn động, cảm giác đau đớn như kim châm cuốn sạch mọi suy nghĩ của nàng, "ta, ta không biết, đầu ta đau quá."
Tử Hàn thấy nàng ngồi xuống, ôm đầu mình, liền kéo cổ tay nàng kiểm tra một hồi, "kỳ quái, linh lực trong cơ thể ngươi dư thừa, so với trước khi vào địa cấp còn khá hơn."
Nghệ Nhàn cái gì cũng không nghe được, trước mắt nàng biến thành màu đen, sau đó cái gì cũng không biết.
Chờ nàng tỉnh lại lần nữa, là bị cái đuôi mao nhung làm cho tỉnh.
Ngân Bảo đại nhân ở bên gối nàng đang giơ cao cái mông, không ngừng dùng đôi tiểu trảo ngắn của mình câu lấy cái đuôi, cái đuôi quá ngắn không thể câu tới, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?"
Ngân Bảo đại nhân bị nàng dọa sợ liền nhảy dựng lên, sau đó dùng cái đuôi che mông mình, nhăn nhó nói, "Nghệ Nhàn, ta, cái đuôi thứ ba của ta sắp mọc ra rồi."
Mặt Nghệ Nhàn trầm xuống, khó hiểu nhíu mày lại, "ngươi chắc chắn?"
Ngân Bảo đại nhân ngơ ngác, "trước kia cái đuôi thứ hai cũng mọc ra như vậy, rất ngứa muốn gãi vài cái."
Tương lai báo trước, Ngân Bảo đại nhân sẽ mọc cái đuôi thứ ba.
Nghệ Nhàn kỳ quái nhìn Ngân Bảo đại nhân, "trước kia ngươi hấp thụ hai viên thổ linh thú châu mới mọc được cái đuôi thứ hai, vậy trong tầng tháp thứ chín ngươi có ăn gì? hay là hấp thụ cái gì không?"
Ngân Bảo đại nhân, "không có."
Nghệ Nhàn liền triệu hoán Quang Diễn, phát hiện văn lộ trên sừng Quang Diễn lại tăng thêm một cái, "Quang Diễn, tu vi của ngươi tăng lên ở tầng thứ tám?"
Quang Diễn, "không biết vì sao, trở lại thì có thêm một cái, ngô ~ hình như còn đang mọc thêm a."
Nghệ Nhàn nhìn lại tu vi của mình, tu vi đang ở địa cấp nhất giai đã lên đến nhị giai, không chỉ quang linh mà lôi linh cũng thăng cấp, "vì sao, vì sao chúng ta lại không cảm nhận được gì? mà tu vi lại tăng lên?"
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."
"Ngươi đừng ồn ào, không nghe Tử Hàn nói sao, Nghệ Nhàn vẫn còn hôn mê?"
"Cho nên ta mới cần có ngũ phẩm luyện đan sư này a."
Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng Đoan Mộc Nhã cùng Niệm Vân Âm nói chuyện từ xa, nàng lau mặt mình cố gắng khiến mình bình thường, "các ngươi sao lại đến đây?"
Đoan Mộc Nhã vừa vào cửa liền ôm Nghệ Nhàn một cái, trước sau nhiệt tình như cũ, sau đó thì rơi nước mắt, "sao ngươi lại như vậy, cứ hay dọa người, ta nghĩ là ngươi về không được a."
Niệm Vân Âm hai tay ôm ngực dựa cửa, "nếu ngươi không quay lại, sợ là nàng khóc thành mù luôn, còn không thèm nói với ta một câu, trách ta không đưa ngươi ra khỏi bí cảnh."
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, "đừng khóc, không phải hiện tại ta đã bình an rồi sao?"
Đoan Mộc Nhã liền kéo Nghệ Nhàn ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra mọi nơi, sau khi kiểm tra xong, vẻ mặt liền mơ màng, "Nghệ Nhàn, thật kỳ quái, ngươi không bị thương cũng không đau, sao lại ngất xỉu?"
Nghệ Nhàn cảm giác hình như mình quên mất gì đó, nhưng vẫn không nghĩ ra được, chỉ cần nghĩ đến thì lại đau đầu khủng khiếp, "không được, đầu ta đau quá, ta cảm giác có ai đó động đến ký ức của ta."
Ký ức bị bóp méo, nhưng vấn đề lại trở thành nghiêm trọng a.
Niệm Vân Âm và Đoan Mộc Nhã nhìn nhau, sau đó thần sắc ngưng trọng vài phần, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng cố nghĩ nữa, thả lỏng một chút, cái gì cũng đừng nghĩ."
Nghệ Nhàn chỉ cần không nghĩ tới điều nàng nghi ngờ, ý thức hải sẽ lại bình thường, nhưng thật ra nàng quên cái gì? càng quên, nàng càng muốn biết.
Niệm Vân Âm thấy nàng khôi phục bình thường liền trấn an vài câu, "Nghệ Nhàn, ngươi hiện tại là tâm phúc của Thanh Sơn Tông, ngươi trở về mọi người đều đoán ngươi đem bảo bối từ chín tầng tháp về, sau này ngươi phải cẩn thận một chút."
Đoan Mộc Nhã cũng gật đầu theo, "ta nghe nói, trong bí cảnh có hai món bảo bối bị thú nhân cầm rồi? Lam Đồng lần này, hẳn là sẽ khiến nhiều người đỏ mắt a."
Lòng Nghệ Nhàn vốn đã không yên, nghe Niệm Vân Âm và Đoan Mộc Nhã nói chuyện phiếm, trong lòng nàng không khỏi lộp bộp, "Hộ Thiên Thuẫn cùng Khai Thiên Phủ biến mất..."
Là báo trước của tương lai, hai bảo bối này không xuất hiện trong tay Lam Đồng, không lẽ -- Nghệ Nhàn nghĩ đến một khả năng, chợt đứng dậy, vội chạy xuống núi, để lại Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã mắt to trừng mắt nhỏ.
Nơi thú nhân đóng quân rất vắng vẻ, Nghệ Nhàn đi một hơi liền đến nơi, thấy sư thú tộc đang thu doanh trướng bên cạnh còn có hai Bỉ Mông, vừa thấy nàng xuất hiện liền gật đầu.
Nhiệm vụ trong thủy ấn bí cảnh kết thúc, các thú nhân cũng nên rời đi.
Nghệ Nhàn vội vàng chạy đến, nhất thời không biết có nên căn dặn Lam Đồng hai câu không, hay nói chút lời ly biệt...
Nhưng mà, nàng không thích cảnh ly biệt.
Nhất thời, Nghệ Nhàn lại sinh lòng nản chí, cứ vậy để Lam Đồng cùng Tiểu Lam về thú nhân tộc cái này mới là an bài tốt cho các nàng, nếu không, Lam Đồng cùng Tiểu Lam ở nhân tộc sẽ bị xa lánh và gặp nguy hiểm, còn gặp phải người Tạ gia.
Nghệ Nhàn càng nghĩ, càng dứt khoát xoay người đi.
Lam Đồng vội kéo rèm lên, "Nghệ Nhàn, không gặp Tiểu Lam sao?"
Nghệ Nhàn không xoay người vẫn nghe tiếng Tiểu Lam kêu ngao ngao như trước, thực sự giống Tiểu Lam Đồng khi buồn bã, Nghệ Nhàn lắc đầu, "không gặp."
Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nàng không bỏ được, vật nhỏ này vốn không phải ruột thịt của nàng, nàng chỉ là mẹ kế vô tình đến.
Nghệ Nhàn đi vài bước, chợt nhắc nhở, "khí giới ngươi mang từ bí cảnh ra, sẽ khiến nhiều người muốn có, đi đường phải thật cẩn thận."
Lam Đồng túm gáy tiểu gia hỏa cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Nghệ Nhàn, mới thả tiểu gia hỏa xuống, tiểu gia hỏa kêu ngao ngao đuổi theo hướng Nghệ Nhàn chạy, không được mấy bước lại bị Lam Đồng xách về.
"chúng ta về thú nhân tộc một chuyến, sau đó quay lại tìm nương ngươi."
Hai mắt Tiểu Lam ướt nhẹp nhìn Lam Đồng, thỉnh thoảng ngao ngao hai tiếng, tựa như đang kháng nghị.
Lam Đồng, "đến khi đó chúng ta lại đưa nàng về nhà."
Lúc này Tiểu Lam mới cảm thấy mỹ mãn, tiến đến bên mặt Lam Đồng liếm mấy lần.
Ngày thú nhân rời đi, Nghệ Nhàn đúng hẹn để Tử Hàn đại sư tỷ mang theo các sư huynh sư tỷ Vân Miểu Phong đưa đám người Lam Đồng rời đi, Nghệ Nhàn viện cớ thân thể không khỏe nên không tới, trốn trong tối nhìn Lam Đồng bế tiểu gia hỏa trong ngực đang xoay tới xoay lui tìm bóng dáng của nàng, cuối cùng bị Lam Đồng ghìm lại, lúc này mới chịu yên.
Nghệ Nhàn đè Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường không an phận xuống, "để các nàng đi đi, giữ lại sẽ hại chết các nàng."
Miên Hoa Đường học Ngân Bảo đại nhân vò đầu, nhổ vài cọng tóc xanh trên đầu, rồi kêu hu hu sau đó gào một tiếng sư thú tộc, đó là lệnh triệu tập thú nhân.
Đoàn người chuẩn bị rời đi, liền nhìn về hướng Nghệ Nhàn đang trốn, Nghệ Nhàn vội che miệng Miên Hoa Đường lại, nàng còn cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang dò xét nàng, cuối cùng nàng hình như nhìn thấy khóe miệng Lam Đồng đang cười thỏa mãn rời đi.
Nghệ Nhàn hận sắt không rèn thành thép trừng Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường mặt vô tội, đôi mắt đậu đen nhìn xung quanh, ôm đầu mình ngồi trong túi không nhìn Nghệ Nhàn.
Việc này, Nghệ Nhàn hẳn là sẽ bị Đoan Mộc Nhã cười hết nửa tháng không yên a.
Một tháng sau, Nghệ Nhàn như thường lệ tu luyện, mỗi ngày ngoại trừ ở trong Tàng Các tỷ đấu với mười người, cuộc sống của Nghệ Nhàn cũng trở nên khô khan vô vị, hai điểm như một đường.
Từ khi trở về từ bí cảnh, cả Thanh Sơn Tông lại bắt đầu nghỉ ngơi để hồi phục, người đến khiêu chiến Vân Miểu Phong khiến nơi thành trở thành một cảnh quan đầy hoa lệ, đại đa số mọi người đều đến tìm Nghệ Nhàn khiêu chiến, còn mang theo vài phần phỏng đoán, thăm dò còn lại thì không thích sự tồn tại của vị tiểu sư muội này....
Nghệ Nhàn gần như phát điên, dùng lôi linh đánh từng người rớt xuống sân đấu, "tiếp theo.""Nhìn nàng như vậy, hình như cũng không mang được gì từ trong chín tầng tháp ra a, bên ngoài đồn đãi cũng không tin được a?"
"Ngây thơ, người khác có bảo bối sao lại ch ngươi biết được?"
"Hắc, ta nghe nói lục soát đám thú nhân lấy được hai món thần khí rời nhân tộc chúng ta cũng không thấy a, sợ là lời đồn thôi."
Tay Nghệ Nhàn run một cái, kim sắc lôi tủy đánh vào giữa hai người, thủng một lỗ lớn, hai người đang nhiều chuyện ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhảy xuống sân đấu, vẻ mặt hung tợn nhìn bọn họ, "lặp lại lời ngươi vừa nói một lần nữa."
Người kia, "ta không có ý muốn cướp bảo bối của ngươi, tất cả đều là bọn họ, ngươi bình yên rời khỏi bí cảnh, nhất định là mang về từ chín tầng tháp, cho nên mới --"
Nghệ Nhàn không có kiên nhẫn, hét một tiếng "ngươi vừa nói lục soát thú nhân không thấy hai món thần khí là ý gì?"
Người kia đúng là bị Nghệ Nhàn trợn mắt dọa sợ, còn chưa bị dọa nạt đã phải thì thầm cắn răng nói ra hết, "bọn họ rời khỏi Thanh Sơn Tông thì gặp phải ngự thú sư thần cấp mai phục, toàn quân bị diệt, không tìm được thần khí mang về từ bí cảnh trên xác bọn họ, ta chỉ biết có như vậy."
Nghệ Nhàn liền ngưng tụ một thanh kiếm quang lôi, để lên cổ hắn, "cho ngươi thêm một cơ hội, những lời vừa rồi ngươi nói là cố ý bịa đặt đúng không?"
Người kia không dám động, nhưng người bên cạnh nhìn không nổi, "tiểu sư muội, chuyện toàn quân thú nhân bị diệt đã sớm truyền đi, đại sư tỷ dặn chúng ta không nói trước mặt ngươi, ngươi nên tha cho Khúc huynh a."
Nghệ Nhàn đỏ mắt, "nói bậy, các ngươi đang gạt ta!".