Vừa nghe tìm được thánh địa, tiếng khóc Yến Sương hơi ngừng lại, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm đám người Nghệ Nhàn, sau đó liền xuất ra tuyệt kỹ của nữ nhân hay dùng -- khóc la om sòm.
Nhưng, ở đây không ai thèm để ý a.
Nghệ Nhàn không nói hai lời, "dẫn đường."
Yến Sương khóc la om sòm lặn lộn một hồi, phát hiện chiêu này đối với đám người Nghệ Nhàn hoàn toàn không có tác dụng, mấy người này tim như sắt đá a, mềm không được cứng không xong, "ngoại nhân không được vào thánh địa của chúng ta, các ngươi không được đi!!!"
Nghệ Nhàn cười như không cười, "không được đi?"
Lam Đồng đã mang theo ba vật nhỏ đi tới suối Yển Nguyệt, thấy Nghệ Nhàn còn dừng lại, liền quay lại thúc giúc, "Nghệ Nhàn, nhanh lên a."
Hai người lên đường đến Yển Nguyệt Môn, Nghệ Nhàn cũng nói cho Lam Đồng biết hiệu quả sinh cơ của suối Yển Nguyệt, mà bên cạnh Nghệ Nhàn còn có một ngũ phẩm luyện đan sư có đam mê làm cao sinh cơ, mang chút suối Yển Nguyệt về chắc hẳn sẽ khiến Tiểu Nhã vui vẻ a.
Quan trọng hơn là phải chưa bệnh cũ cùng tổn thương cho Lam Đồng, nhất là khi biến thú hình lông bị trụi rồi da bị tổn thương a.
Nghệ Nhàn, "tới liền a."
Yến Sương trợn mắt há mồm nhìn các nàng đi xa, một hồi lâu mới có phản ứng, "Ê! các ngươi phải cởi giúp ta a a a --"
"Lỡ như hung thủ tới, ta như vậy là bị các ngươi hại chết a!!"
"Cứu mạng a!"
"Các ngươi không thể không quản ta a."
Cuối cùng, Lam Đồng xách nàng như xách gà con, dùng hai sợi dây thừng cứ vậy túm Yến Sương tội nghiệp đem đi, nhìn qua không tốn chút sức nào, nhưng vị cô nương này một khắc cũng không chịu an phận, liên tục gào hét nói Lam Đồng là kẻ gϊếŧ người, không biết thương hương tiếc ngọc cái gì balabala.
Lam Đồng bị chửi nhức đầu, vể mặt ghét bỏ, "mang theo nàng làm cái gì?"
Nghệ Nhàn cười híp mắt nắm một ngón tay của Lam Đồng, Lam Đồng bị nắm lòng ngứa ngáy, vẻ mặt khó chịu cứ vậy nắm tay đi theo Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn rất là hài lòng, "nàng thương hương với ta là được rồi, đối với ngươi thương hương cái gì a."
Yến Sương bí lời, nhìn chằm chằm các nàng tay to nắm tay nhỏ, không cần Nghệ Nhàn uy hiếp liền tự mình im lặng, trong đầu đều là -- ta đi, hình như ta phát hiện được bí mật rồi a.
Vị trí của suối Yển Nguyệt khá đặc biệt, Yển Nguyệt Môn nằm sau một ngọn núi vắng lặng, chỉ có núi non cùng khe suối chảy quanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ly kỳ chính là suối Yển Nguyệt này lại nằm ở giữa đầm lầy, từ xa nhìn lại thì là một nơi bị lá cây che lấp, bên cạnh còn có một phiến đã khắc chữ - cấm vào, người bình thường nhìn thấy nhất định sẽ đi đường vòng.
Nghệ Nhàn cổ quái nhìn giày dưới chân, dính không ít bùn đất cùng lá cây thối, xung quanh lại càng thêm mất trật tự, mọi thứ hỗn độn đều chất ở đây, không giống thánh địa chút nào, ngược lại giống như là chỗ đổ rác, "đây là suối Yển Nguyệt?"
Lam Đồng, "ta cảm nhận được suối Yển Nguyệt ở chỗ này."
Vẻ mặt Nghệ Nhàn thần kỳ, "sao ngươi tìm được chỗ này?"
Lam Đồng còn chưa kịp trả lời, Tiểu Lam đã vươn trảo đi trước, toàn thân vốn dính đầy bùn đất không cẩn thận lại dính thêm đất đỏ, giống màu sắc của đất bùn ở đây, còn ngao ngao hướng Nghệ Nhàn tranh công.
Nghệ Nhàn, "oa, Tiểu Lam ngươi thật là lợi hại a."
Lam Đồng bất mãn nhìn vật nhỏ đang lượn lờ bên cạnh Nghệ Nhàn, "trước đó ta tìm vài cục đá ném vào trong, nghe thấy tiếng nước phát ra, bất quá có phải suối Yển Nguyệt hay không, còn phải xác nhận một chút."
Từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn nhìn không ra cái bóng của suối Yển Nguyệt, nghe nói suối Yển Nguyệt trong suốt có thể nhìn thấy đáy, có thể soi thấu được mọi vật xấu xí trên thế gian, nhưng nhìn lại cái đầm này đen thui, khó mà tin được đây chính là suối Yển Nguyệt như nữ nhân ôn nhu mỹ diễm xinh đẹp.
Nghệ Nhàn tiến lên một bước, một chân bước ra không tự chủ được liền chìm xuống, bùn dưới chân mềm nhũn, không quá lâu đã qua mắt cá chân nàng, "kỳ quái, chỗ này sao lại có đầm nước?"
Bình thường đầm nước chỉ xuất hiện ở những nơi thổ nhưỡng ẩm ướt, vừa rồi các nàng vòng ra sau núi, đất rất cứng không giống như là có độ ẩm ướt, có câu nói chuyện xảy ra khác thường tức có yêu, Nghệ Nhàn ngược lại càng khẳng định suy đoán của Lam Đồng.
Lam Đồng dùng sức kéo một cái, đem nàng từ dưới đầm lầy lôi lên, "ngươi đừng đi, dùng nàng thử xem."
Yến Sương rụt đầu làm chim cút, "???"
Nghệ Nhàn thoải mái đồng tình, cười híp mắt tán thành, "được, ném nàng vào, nếu còn sống thì chắc chắn bên dưới có suối Yển Nguyệt."
Yến Sương sợ đến vội vàng dãy dụa, nhìn hai tên lòng dạ hiểm độc, "ngươi, ngươi, ta nhìn lầm ngươi a, ngươi sao có thể như vậy? Yên Nguyệt Môn chúng ta cùng Thanh Sơn Tông tốt xấu gì cũng là quan hệ phụ thuộc, các ngươi không giúp ta tìm hung thủ thì thôi, bây giờ còn xem mạng người như cỏ rác a."
Hai tay Nghệ Nhàn khoanh trước ngực, "xem mạng người như cỏ rác thế nào, không phải ngươi còn sống rất tốt sao? bất quá vừa rồi ngươi im lăng như vậy, ta còn tương ngươi chỉ ở một bên xem náo nhiệt thôi chứ? chờ chúng ta đi vào cái đầm lầy này, ngươi có thể nhân cơ hội bỏ chảy, đúng không?"
Yến Sương bị ánh mắt sắc bén của Nghệ Nhàn soi mói, chột dạ nuốt nước miếng một cái, "làm sao ngươi biết?"
Nghệ Nhàn, "cho nên không thể làm gì khắc hơn là đem ngươi ra tế cho suối Yến Nguyệt này a."
Nghệ Nhàn dứt lời, Lam Đồng vô cùng ăn ý túm Yến Sương nâng lên, giơ lên cao, hướng vào tâm đầm lây ném xuống, hành động lưu loát, không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu.
Yến Dương trơ mắt nhìn mình lướt qua mặt đất áp sát đầm lầy, âm thanh thảm thiết liên tiếp vang lên từ trong miệng nàng, "đừng mà, đừng mà, đừng mà, ta biết cách làm sao vào suối Yển Nguyệt, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy a a a a --"
Ngân Bảo đại nhân được Nghệ Nhàn bày kế, hơn mười sợi tơ nhện phóng đến chụp lấy chân tay Yến Sương, nàng lui về sau vài bước, đem tơ nhện đặt lên mấy cành cây to, Miên Hoa Đường dùng sức kéo một cái, đem Yến Sương suýt rơi xuống đầm lôi về.
Yến Sương rơi xuống đất một cái bịch, a hơn nữa ngày mới phát hiện mình nằm trên đất, mở mắt ra nhìn thấy hai cặp giày, nàng ngẩng đầu liền thấy Nghệ Nhàn bộ dạng cười mị mị, còn mặt Lam Đồng không chút thay đổi, vẫn là cái kiểu nhăn nhó kia.
Nghệ Nhàn, "ngươi mới vừa nói, ngươi có thể dẫn chúng ta đến suối Yển Nguyệt."
Phi, hai tên lòng dạ hiểm độc.
Mạng nhỏ của Yến Sương còn đang bị tính toán, trong đầu nàng còn đang suy nghĩ có nên xin lỗi Yển Nguyệt Môn hay không, nhưng nếu không dẫn các nàng đi, thì không tìm được hung thủ, nàng còn phải báo thù thay cho mọi người....!từ chối một hồi, cuối cùng vẫn phải nhận mệnh.
Nghệ Nhàn tháo dây thừng cho nàng, nhân lúc nàng còn đang bất ngờ chỉnh lại hai cánh tay cho nàng, Yến Sương còn chưa kịp kêu a, thì phát hiện hai tay mình đã trở lại bình thường không còn đau như khi nãy nữa.
Nghệ Nhàn cảnh cáo nàng, "đàng hoàng một chút, nếu không không lần sau sẽ bẻ chân a."
Yến Sương định cảm tạ Nghệ Nhàn nháy mắt liền nuốt trở về, "ah."
Suối Yển Nguyệt đúng là ở dưới đầm lầy, Lam Đồng tìm đúng chỗ, nhưng ở đây không có cửa vào.
Hơn nữa còn có cơ quan trận, vừa rồi nếu Yến Sương trực tiếp ngã xuống, hẳn là bị bắn thành cái sàng rồi.
Trong lòng Yến Sương còn sợ hãi, nhưng cũng rất hiếu kỳ khi thấy Lam Đồng nhanh như vậy đã tìm được thánh địa, "thật ra làm sao các ngươi lại tìm được a?"
Nghệ Nhàn, "dẫn đường."
Yến Sương đứng trên đầm lầy khó khăn, "phải đi qua cái đầm này, không được chạm vào cây cỏ xung quanh, vì ở đó có rất nhiều cơ quan.
Mỗi lần đều là sư phụ dẫn chúng ta đến suối Yển Nguyệt, chúng ta không thể đi một mình - ai, ngươi làm cái gì vậy!!!"
Nghệ Nhàn cũng không làm gì, vì muốn kiểm tra lời Yến Sương nói, nàng, chỉ đạp vài cái cây mà thôi, rồi còn nhảy bò lên thân cây.
Vô số mũi tên từ trong rừng bắn ra, Yến Sương ôm đầu chạy tán loạn trốn xung quanh, ba vật nhỏ nhanh chóng đào hố, những múi tên phóng ra rất xảo quyệt, sau đó bắn thẳng vào thân cây khô, Nghệ Nhàn lúc này mới tin lời Yến Sương nói là thật.
Nàng tránh không kịp, nhìn thấy sắp đạp vào chính giữa đầm, một cái bóng vàng óng vèo một cái tiếp được nàng, trước mặt là vô số mũi tên, Nghệ Nhàn liền vung cửu tiết châm lên, một cái lồng năng lượng màu sắc ấm áp xuất hiện, cản lại toàn bộ những mũi tên kia.
Lúc này Lam Đồng mới quay đầu lại, đáp xuống mặt đất.
Yến Sương trốn sau cây, nửa ngày mới thò đầu ra, vẻ mặt hâm mộ nhìn Nghệ Nhàn, "oa, thì ra ngươi là quang linh sư a? sao ngươi không nói sớm a, nói sớm thì ta đã dẫn ngươi đến suối Yển Nguyệt rồi a."
Nghệ Nhàn, "?"
Yến Sương nhanh chóng thay đổi địch ý không còn xem hai người là lòng dạ hiểm độc, còn kích động kéo Nghệ Nhàn, "sư phụ nói, quang linh sư là người tốt, có thể ra vào suối Yển Nguyệt của chúng ta."
Nghệ Nhàn, "..."
Con mắt nào của cô nương này nhìn thấy nàng tốt a?
Yến Sương mở to mắt kích động nói năng lộn xộn, "ta tin ngươi không gạt ta, hay là sau này ta theo ngươi, ngươi --"
Lam Đồng nhíu mày khó chịu đẩy tay nàng ra, tóm Nghệ Nhàn kéo ra sau lưng mình, "dẫn đường."
Yến Sương bĩu môi, "ngươi không nhìn thấy sao, ta vốn không có cách đi qua cánh rừng này, chỉ có sư phụ ta mới đi được, sự phụ nàng --" vừa nói đến mấy người khác trong Yển Nguyệt Môn, Yến Sương liền mù quáng, nước mắt đảo quanh một vòng lăn xuống, cô nương này xoa xoa khóe mắt, "ngươi, ngươi không phải thú nhân sao, có thể bay qua được, thì bay qua đi a."
Vì vậy, Nghệ Nhàn leo lên lưng Lam Đồng, Yến Sương như là con mồi bị Lam Đồng móc lủng lẳng dưới trảo, có lồng năng lượng che chở chỉ số an toàn khá cao, toàn nghe thấy tiếng Yến Sương la hét om sòm, một hồi thì đụng vào cây a a a, một hồi thì cười ha ha ha cư nhiên không có việc gì.
Nghệ Nhàn cũng hiểu được cô nương này hẳn là có điểm ngốc, liền trấn an vuốt lông cho đại sư tử dưới người.
"Đến rồi."
"Nhưng mà làm sao đi xuống đây?"
Lam Đồng vòng vo trên không vài vòng, Nghệ Nhàn nhìn vào chỗ Yến Sương chỉ, nhìn thấy lối vào đầm nở ra một đóa hoa màu lam nhạt, hoa lướt theo chiều gió đung đưa, nhìn qua gần bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn.
Bất quá Nghệ Nhàn cũng không dám khinh thường, "trước kia các ngươi vào như thế nào?"
Yến Sương suy nghĩ mộ hồi, "là khi bụi hoa lam này chìm xuống, suối Yển Nguyệt sẽ xuất hiện."
Xung quanh đầm không có chỗ đặt chân, giẫm lên cây thì không thể làm được, "trước kia các ngươi làm sao qua được cái đầm này?"
Yến Sương, "sư phụ có ngựa bay, có thể mang chúng ta đến đây, sau đó thì cưỡng chế mở ra chỗ này."
Nghệ Nhàn cũng không biết nàng nói thật hay là giả, liền ngưng tụ quang linh, gọi Quang Diễn trong đầu ra, tựa như mặt trời nhỏ mang màu sắc ấm áp, quang chiếu khắp vùng này, nháy mắt Nghệ Nhàn cảm giác được cây lam kia chuyển động bên dưới.
Thân mình Ngân Bảo đại nhân nhỏ, bay qua bay lại như là diều, to gan đạp loạn trong đầm, không biết có phải do thể trọng nhẹ hay không, không chịu chút ảnh hưởng này của đầm, "Nghệ Nhàn, hoa nở."
Nghệ Nhàn nhìn xuống dưới, tức giận suýt ngã ngửa, "Quang Diễn, đừng cho nó ánh sáng."
Đúng là có chút màu sắc thì chói sáng, cho nó chút ánh sáng cây lam này lại nỏ thêm vài bông hoa nữa, toàn bộ mở ra, chứ không phải là mở ra suối Yển Nguyệt, nếu nói là đóng cửa suối Yển Nguyệt thì nàng vẫn tin hơn.
Yến Sương hoàn toàn không biết oa oa gọi, "thật đẹp a, nhưng mà phải làm sao đây a?"
Còn có thể làm sao nữa?
Nghệ Nhàn theo bản năng muốn đem bụi hỏa cản đường nhổ, Ngân Bảo đại nhân cũng đã động thủ, nhưng mà móng vuốt Ngân Bảo đại nhân còn chưa đụng tới hoa, hoa lam xinh đẹp bắt đầu quần vũ, bông hoa hé ra như muốn nuốt sống Ngân Bảo đại nhân.
Nghệ Nhàn vội xách Ngân Bảo đại nhân lên, một cây lam khác còn theo gió vung lên, cho đến khi đụng phải lồng năng lượng quang linh, độ công kích hung tàn này mới đột nhiên giảm xuống.
Yến Sương lủng lẳng dưới trảo Lam Đồng, nhìn thấy hàm răng sắc bén khi hoa nở, tim nhỏ như mốn nhảy ra ngoài, "chúng nó...!công kích, nhưng làm sao đây, ta, tay ta sắp phế rồi."
Nghệ Nhàn sớm lĩnh giáo qua độ yêu thích ánh sáng của thực vật, "ráng nhịn chút nữa, ta nghĩ cách một chút."
Không biết có phải ngửi thấy mùi thức ăn hay không, Bất Tử Điệp vẫn đang 'dưỡng sức' vèo một cái từ ý thức hải của nàng xông ra, tựa như một đạo hồng quang, nó dường như có vài phần vui vẻ, "cuối cùng cũng có thức ăn."
Nghệ Nhàn, "..."
Bất Tử Điệp lượn qua lượn lại, vòng vo nhìn mấy cái hoa trên không, vỗ vỗ đôi cánh nát vèo vèo bay xuống, tựa như 'thiêu thân lao đầu vào lửa' Nghệ Nhàn nhìn thấy mấy cái hoa lam sắc đang hướng lên trời há to miệng, răng lợi lởm chởm làm người ta nhìn mà phát ớn, dường như đang vui vẻ nghênh tiếp thức ăn của chúng, "ngươi cẩn thận chút a, đừng để lật thuyền trong mương."
Lỡ như lật thuyền...
Nàng có thể là ngự thú sư đầu tiên bị hoa nuốt sống a.
Bất Tử Điệp xì một tiếng, "chỉ với loại cấp thấp này a?"
Nghệ Nhàn không dám khinh thường, trơ mắt nhìn Bất Tử Điệp chui đầu vào lưới, bay vào miệng hoa.
Bụi hoa lam chập chờn có một số chìm xuống nước.
Ngực Nghệ Nhàn cứng lại, cảm thấy yêu điệp này hơn phân nửa là đang trả thù nàng cưỡng ép nó ký kết, còn chưa kịp cảm khái sinh mệnh ngắn ngủi, lại nhìn thấy hoa lam trước mặt đong đưa kịch liệt, bụp một tiếng nát bét, sau đó là cái thứ hai, thứ ba....
Một cái bóng đỏ khoái hoạt tùy ý xuyên qua miệng từng cái hoa lam, cho đến cái hoa cuối cùng nổ tung quang vinh, bộ dạng nó vẫn chưa thỏa mãn bay đến trước mặt Nghệ Nhàn, chửi ầm lên, "bổn yêu không có nhỏ nhen trả thù ngươi như vậy a, hứ!"
Nghệ Nhàn, "..." thiết chút nữa quên mất huyễn thú bản mạng cùng nàng tâm linh thương thông, vậy sau này chút tự do cũng không còn rồi sao.
Được rồi, ngươi là lão đại, ngươi nói đều đúng!
Bị Bất Tử Điệp quậy phá một hồi, cái đầm tối om cũng sáng lên, bùn đỏ nhanh chóng cuộn sang hai bên, cảm giác như đẩy ra mây đen trăng lại sáng, suối màu lam hắc đập vào mắt, Yến Sương vui vẻ kêu to, "cửa vào suối Yển Nguyệt mở rồi, đi mau a."
Nghệ Nhàn nhìn xuống, Yến Sương không kịp chờ nhảy xuống, mặt nước ùm một cái văng lên, sau đó lại tĩnh lặng, nàng vội vàng vỗ Lam Đồng, "đi."
Trong các nàng, Tiểu Lam và Ngân Bảo đại nhân là không thích nước nhất.
Nhưng sau khi vào nước, tứ chi không ngừng bơi chó, bọt nước bốc lên từ miệng hai vật nhỏ kêu bụp bụp, bơi chó còn nhanh hơn cả mọi người.
Miên Hoa Đường ngược lại liên tục chìm xuống, cuối cùng vẫn là Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng một tả một hữu đem tiểu béo ú này kéo lên bờ.
Suối Yển Nguyệt bề ngoài nhìn giống như trăng khuyết, nước suối trong thấy đáy, không biết có phải do hiệu quả phản quang hay không, trăng sao dưới nước cũng trong vắt như nhau, cũng có màu lục bích, có vài phần giống suối thánh ở Tinh Linh tộc.
Bất ngờ chính là người đầu tiên xuống Yển Nguyệt Yến Sương không nhân cơ hội này mà chạy, chỉ đi lên bờ chờ đợi các nàng, "các ngươi đến thánh địa của chúng ta, thật ra muốn làm cái gì?"
Ngoại trừ một vũng Yển Nguyệt ra thì bên cạnh còn có một cái phòng trúc, cùng với cái đầm bên ngoài vừa rồi thì như hai không gian khác nhau.
Nghệ Nhàn trăm điểu vẫn không giải hết, "nghe nói nước suối Yển Nguyệt các ngươi có tác dụng chữa thương, có thể trừ được một ít bệnh kín, nên muốn mượn nước suối của các ngươi dùng một chút."
Yến Sương quan sát nàng trên dưới một chút, "nhìn ngươi khống giống như bị thương a."
Nghệ Nhàn ở trong chín tầng tháp chiếm được tiện nghi, lại mượn chi lực của Bất Tử Điệp thăng cấp, năng lượng khắp người xài không hết, linh lực dư thừa đủ phát tiết cũng được, "đương nhiên, nhưng mà Lam Đồng cần."
Khóe mắt Lam Đồng lộ vẻ cười nhìn nàng.
Yến Sương co giật khóe miệng, cảm giác mình có chút no, "đại tài tiểu dụng.*"
*đại tài tiểu dụng: ở đây có nghĩa là dùng đồ tốt không đúng chỗ á.
Nghệ Nhàn gật đầu, "xin lắng tai nghe."
Yến Sương vừa thấy Lam Đồng cái gì cũng không muốn nói, "nếu muốn chữa thương, phải chờ đến tối trăng lên ca mới được, hơn nữa không được gián đoạn, một khi bắt đầu phải cần bảy ngày bảy đêm."
Nghệ Nhàn có nhiều thời gian, vẫn có thể chờ được.
Trong phòng trúc bày biện đơn giản, giường, ấm trà, chén bát đều có, là vết tích có người từng ở qua.
Yến Sương chủ động khai báo, "sư phụ ta thỉnh thoảng dùng chỗ này để bế quan, nơi đây linh lực sung túc."
Nghệ Nhàn nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện thấy vật gì kỳ quái, nhìn Lam Đồng bị con ngồi trong phòng co chân co tay, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.
Liền chuẩn bị đem cái chỗ bé xíu này cho Yến Sương đáng thương, nào ngờ, ba vật nhỏ đã nhanh chân bò lên giường, ngồi thành một hàng, dẫn đầu chiếm đoạt chỗ nghỉ ngơi.
Yến Sương biết Miên Hoa Đường hung dữ, không dám làm càn, cơ cổ rúc vào một góc trong phòng trúc.
Cạnh suối Yển Nguyệt có một cây to cành lá rậm rạp, cành khô to, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng ung dung lên cây, hai người đứng có vẻ chen chúc, chân dính chân, thân thể cũng không động đậy.
Đại khái ánh trăng trong đêm thật đẹp, hai người nhìn nhau lại không nhịn được mà hôn nhau, hôn xong Nghệ Nhàn lại thở hổn hển, Lam Đồng một tay vòng qua hông Nghệ Nhàn, một tay nâng gáy Nghệ Nhàn, "sao ngươi lại tốt như vậy."
Tốt cái chỗ nào a?
Nhìn lại so với Lam Đồng làm tất cả vì nàng, thì Nghệ Nhàn cảm giác mình như một cái tra, nhất là khi còn ở Thanh Sơn Tông, nàng chỉ muốn thoát khỏi vướng víu với Lam Đồng, nếu không phải vô tình đi vào thân thể này, cùng mẫu nữ thú nhân này kết duyên, nàng nhất định là chạy xa chừng nào tốt chừng đó rồi a.
Nghệ Nhàn nhìn đôi mắt thâm thúy của Lam Đồng, nhón chân lên, nhẹ cọ lên khóe miệng nàng một cái, "cho nên ngươi phải ngoan ngoãn."
Bàn tay bên hông chợt tăng lực, Nghệ Nhàn bị ép trên cây không thể cử động, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bất ngờ đến gần, Lam Đồng mới buông ra, khó chịu nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn thấy Yến Sương muốn nói lại thôi, "có việc?"
Yến Sương bị Lam Đồng trừng một cái, nuốt nước miếng nói.
"chuẩn bị đi, sắp đến lúc rồi."
Nghệ Nhàn đẩy Lam Đồng một cái, hai người cùng nhảy xuống.
Nói là chuẩn bị thật ra là đào một cái hố sâu, để để Lam Đồng ngồi xếp bằng, sau đó làm đường dẫn nước suối Yển Nguyệt vào, rất nhanh liền biến thành một hố nước, nước càng lúc càng nhiều, chỉ đủ chừa ra cái cổ cùng đầu của Lam Đồng.
Nghệ Nhàn nắm tay Yến Sương lại.
"ngươi đang trêu chọc ta?"
Cổ tay Yến Sương vốn đã đau, bị Nghệ Nhàn dùng lực như vậy, cảm giác như muốn gãy, "ta dùng cách sư phụ thường dùng, nếu có sư tỷ sư muội bị thương, đa phần đều làm như vậy, làm gì trêu chọc ngươi a."
Cái kiểu chôn nửa người này thế này Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua, nếu có Đoan Mộc Nhã ở đây, ít ra cũng biết được một hai điều...
Nghệ Nhàn, "cảm thấy khó chịu không?"
Lam Đồng tùy ý giật giật chân tay, khiến nước suối cũng bị động theo, "không có việc gì."
Yến Sương ủy khuất nói, "nói trước a, đầu tiên thì không thấy gì, nhưng sau ba bốn ngày, sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn, sau bốn năm ngày cảm giác đau đớn sẽ tăng lên, chờ đủ bảy ngày.
Bệnh cũ trên người nàng sẽ biến mất."
Nghệ Nhàn nhớ đến tẩy tủy đan trước kia của Đoan Mộc Nhã, cũng tiến hành theo chất lượng như vậy, nghĩ đến suối Yển Nghiệt cũng có công hiệu tẩy tủy như vậy, "tạm thời tin ngươi, nếu phát hiện ngươi gạt ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Yến Sương không dám nói thêm gì, vì có hung thần Miên Hoa Đường ở cạnh đây, nàng không dám về nhà, cũng không dám đến gần Nghệ Nhàn nàng phát hiện trong nhóm này không có một ai hiền lành, cũng không dám dính vào.
Qua ba ngày như vậy, Nghệ Nhàn tĩnh tọa tỉnh lại, thấy Lam Đồng nhíu chặt mày, mồ hồi theo gò má nhỏ xuống, "đau?"
Lam Đồng, "có một chút."
Nghệ Nhàn từng thấy qua người này chịu thương nặng không kêu một tiếng, bộ dạng này nhìn không phải là chịu đau một chút a....
Nghệ Nhàn kéo Yến Sương vào phòng, mặt lạnh, "đau một chút? ngươi nói xem có gạt ta cái gì hay không? hả?"
Yến Sương đúng là còn nhiều chuyện chưa nói, nhất là liên quan đến suối Yển Nguyệt, "đúng là có chút đau, lúc trước ta bị thương, cũng dùng qua suối Yển Nguyệt, qua vài ngày thì khỏe lại," bị ánh mắt lạnh như băng của Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm, nàng không dám nói dối, "chắc lả bệnh cũ ẩn trong cơ thể, ta trước kia đều là ngoại thương."
Cuối cùng, không quên nhỏ giọng thêm vào một câu, "nàng không giống với chúng ta, nàng là thú nhân a."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm cũng phải, khí lực thú nhân không giống người, nhưng nàng lại có xúc động muốn vặn đầu Yến Sương a, "tạm thời tin ngươi một lần, ngươi tốt nhất phù hộ cho nàng sau bảy ngày bình yên vô sự."
Yến Sương thực sự cầu trời cầu đất cầu sư phụ, nhưng nhìn thấy Nghệ Nhàn chính diện, nàng cũng bất động, chỉ dám tìm một chỗ cách xa mấy ôn thần này, không ngờ hôm sau lại xảy ra chuyện.
Nghệ Nhàn cố gắng dời lực chú ý của Lam Đồng đi, đang ngồi kể chuyện cười liền nghe thấy tiếng Yến Sương mắng chửi, đại thể là
hung thủ gì đó, vì âm thanh quá vang dội, Nghệ Nhàn từ sau cây thò đầu ra nhìn, chậc, một tên mặc đồ đen che mặt kéo Yến Sương, cũng may tiểu cô nương này không quá ngốc, biết vóc người mình nhỏ nên tránh được.
Người quen, nhìn có vài phần quen mắt a.
Nghệ Nhàn phản ứng đầu tiên.
Thật không ngờ, lại chính là người quen a.
Con mợ nó không hay chút nào, ngay lúc quan trọng này a.
Lam Đồng định đứng lên, bị Nghệ Nhàn đè xuống, "ngươi thành thật đợi ở đây cho ta, không được phép nhúc nhích."
Nói xong, nàng phóng cho Lam Đồng một cái lồng năng lượng, Quang Diễn ở lại, chờ vá lồng năng lượng, Nghệ Nhàn căn dặn Ngân Bảo đại nhân đem Tiểu Lam đi tìm hốc cây để trốn, tiện thể đem đất chặn nước suối đang chảy vào, nàng vung Đả Thần Tiên lên, "Miên Hoa Đường, chuẩn bị đi ăn."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Miên Hoa Đường, "ngao ngao, ta đói quá đi a.".