"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn..."
"Nếu có thể làm lại, ngươi có nguyện ý cùng ta ký kết khế ước huyễn thú bản mạng không?"
Có nguyện ý không?
Đang lúc ý thức Nghệ Nhàn hỗn loạn, chắc là có a! nếu không phải có nhiều tính toán, không có nhiều kế hoạch tính toán vòng quanh cùng dấu diếm bên trong, khi hai người các nàng không nghi kỵ hay phòng bị nhau, các nàng có thể thẳng thắn với nhau, nói không chừng có thể trở thành bằng hữu.
Nhưng hiện tại mọi thứ đều quá trễ rồi.
Nói cho cùng, nàng cùng nữ nhân điên đã cũng nhau dạo một vòng địa ngục, coi như cũng gần với tám chữ -- sinh tử gắn bó, giúp đỡ lẫn nhau, so với trở thành huyễn thú bản mạng thực sự có gì khác đâu?
Bất quá đều là hình thức mà thôi.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn..."
"Nếu có thể làm lại, ngươi nguyện ý cùng ta ký kết khế ước huyễn thú bản mạng không?"
Nếu đây là mong muốn cuối cùng ngươi lưu lại.
"Thì như ngươi mong muốn."
****
Trên cành cây cao, mấy con chim nhỏ đang vui vẻ hót líu lo, bên cạnh gốc cây là bụi cỏ xanh um tùm, một con chuột trắng một đường chạy leo vèo vèo, từ trong động lôi ra một gốc cây so với thân hình nó lớn không bao nhiêu, nhanh nhẹn tránh thoát đống phân trên trời rơi xuống, xuyên qua nhiều nóc đình, hướng vào một căn phòng trong đình viện chính giữa chạy tới.
Cửa phòng khách mở rộng, ánh nắng ấm áp chiếu vào chiếc giường bên cửa sổ, căn phòng này bố cục cùng cổ quái, cái giường bị dời ra bên ngoài, nghế quý phi lại để ngay giữa cửa, khó khăn lắm mới có lối ra đường chặn duy nhất.
Con chuột trắng xuyên qua núi giả leo lên ghế quý phi rồi lại leo xuống, nhảy lên trên giường, cẩn thận đến gần người đang nằm ngủ, nó cầm cây cỏ trên tay nhét vào miệng mỹ nhân đang ngủ trên giường, đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Đoan Mộc Nhã túm cái đuôi nó lên, một tay giựt lấy cây cỏ, chỉ tiếc sắt không rèn thành thếp nói, "cái tiểu lão thử không nghe lời này, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện cho nàng ăn bậy rồi mà!"
"Chi chi chi!"
"Đã nói hai lần rồi mà không nghe, Nghệ Nhàn bị thương tâm mạch, cần phải dưỡng thật tốt, ăn những thứ này không có tác dụng."
"Chi chi."
"Ta đã chuẩn bị cho nàng một lọ hộ tâm đan, yên tâm."
"Chi chi chi."
Đoan Mộc Nhã cũng không biết nó chi cái gì, liền đem nó đặt lên bàn, mang đến một dĩa linh quả mới, "ăn đi, Nghệ Nhàn có một tiểu sủng khắp nơi vì nàng tìm linh dược thật là tốt."Ngân Bảo đại nhân chống nạnh, chi chi chi nói.
Đoan Mộc Nhã học Nghệ Nhàn cong lên ngón tay búng nó một cái lật ngửa, "đây, đừng chi chi nữa ta cũng không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Đừng nghĩ ta là chủ nhà không biết bắt chuyện với bằng hữu a, đây không phải là quả bình thường mà là linh quả.
Ăn nhiều có thể giúp ngươi thay đổi cơ linh, nói không chừng ngày nào đó có thể giúp ngươi gặp vận may lớn tu luyện thành người."
Ngân Bảo đại nhân không chút khách khí, ăn hết một quả lại ăn một quả, cho đến khi ăn không nhúc nhích được nữa mới thôi.
Đoan Mộc Nhã nhìn ánh mặt trời lên cao, ôm lấy người nằm trên giường nhẹ nhàng để lên ghế quý phi, cầm lược giúp nàng chải tóc, "Nghệ Nhàn, ngươi xem mái tóc đen này dài ra không ít, sao ngươi còn chưa chịu tỉnh lại a.
Ta biết, nhất định là trước đây do ngươi ngủ quá ít, nên muốn duy trì tu bổ thêm có đúng không?"
Mí mắt người nằm trên ghế quý phi khẽ động, Đoan Mộc Nhã tự mình nói chuyện cũng không phát hiện.
Chờ cắt xong tóc cho Nghệ Nhàn, liền cầm lấy một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên, từ một bên chen ra ngoài chăm sóc chút linh dược nàng mua được trồng trong sân.
"Tiểu Nhã, sao ngươi còn ở đây? Người của Thanh Sơn Tông đến được một hồi lâu rồi a."
"Không đi không đi."
"Cha ngươi hắn đang chiêu đãi khách, nếu ngươi không đi chẳng phải khiến bọn họ nghĩ Đoan Mộc gia chúng ta làm giá, không cho người Thanh Sơn Tông mặt mũi a, đi mau."
"Ah ah, Tuyết di ngươi đừng kéo ta."
....
Sau giờ ngọ nhàn hạ, gió nhẹ lướt qua, lá cây đong đưa xào xạc, bóng nắng dưới tàng cây như ẩn như hiện, ánh mặt trời sung túc chiếu lên thân người mang tình cảm ấm áp, nằm trên ghế quý phi tắm nắng, gió thổi mát, đại khái vì Nghệ Nhàn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Nàng hơi hé mắt, ánh sáng quá mạnh khiến nàng phải nhắm mắt lại lần nữa, cứ vậy nhiều lần, Nghệ Nhàn vẫn như cũ cảm thấy hôm nay nắng quá mức chói chang, nàng cật lực nhích người, đem chính mình dời đến chỗ không có ánh nắng chiếu vào, lúc này mới thấy rõ vị trí của mình.
Đây là căn phòng không giống ở thú nhân tộc, ở tinh linh tộc thì có biệt viện cổ kính lớn, có nhiều hành lang gấp khúc uyển chuyển, trong sân còn có bàn đá, trái tim nàng không hiểu vì sao nhảy lên truyền đến một tin kích động.
Nàng...
Đã quay về nhân tộc rồi đúng không?
Nghệ Nhàn dựa cửa, chật vật ngồi dậy, sau đó lại không kịp đợi muốn bước xuống xem một chút, nhìn xem đây là nàng đang nằm mơ hay là sự thực.
Nàng khẩn cấp muốn có người đến nói cho nàng biết, đây hết thảy đều là sự thật.
Thân thể đã lâu không hoạt động mềm nhũn ngã nhào xuống đất, Nghệ Nhàn gây ra tiếng động đánh thức Ngân Bảo đại nhân còn đang nằm ngủ trong đống linh quả, vừa nhìn thấy người trên ghế quý phi ngã xuống đất, nó lập tức vèo một cái từ trên bàn nhảy xuống ghế quý phi, lại vèo vèo nhảy lên vai Nghệ Nhàn.
"Ngân Bảo đại nhân, chúng ta đây là quay về nhân tộc rồi đúng không?"
"Đúng vậy, là tiểu bạch kiểm kia đem ngươi tới, đây là nhà hắn."
Nghệ Nhàn thử bò nhiều lần mới bò lên được, Ngân Bảo đại nhân gãi tai, "ta giúp ngươi đi gọi Đoan Mộc tiểu bạch kiểm."
Nghệ Nhàn vất vả đứng dậy, tay vịn tường chậm rãi đi vài bước, như vậy mới có cảm giác là mình sống, chờ Đoan Mộc Nhã vội vàng chạy đến, Nghệ Nhàn đã có thể đứng ngồi, chỉ là chút hoạt động nhỏ cũng khiến nàng mệt không thở nổi.
Đoan Mộc Nhã vui đến chảy nước mắt, kích động ôm chặt vai nàng, "Nghệ Nhàn, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi biết ngươi đã ngủ gần năm tháng rồi không?"
Nghệ Nhàn không quen nàng nhiệt tình như vậy, nhất là cảm giác sắp bị nàng siết đến tắt thở, vội vàng vỗ vai nàng, "chúng ta quay về nhân tộc rồi đúng không?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, "Nghệ Nhàn, chuyện ta đáp ứng ngươi đã làm xong rồi."
Nghệ Nhàn có được đáp án chính xác, cả người cũng ổn định lại.
Hưng phấn qua đi, nàng sơ trái tim bị lang vương đâm thủng, "ta, vì sao không chết?"
Đoan Mộc Nhã rụt hai cánh tay lại, đứng trước mặt nàng khoa tay múa chân nói, "chỉ thiếu chút nữa thôi, ngươi cũng không về được."
Nói đến cục diện đầy máu khi đó, Đoan Mộc Nhã thực sự không muốn nghĩ đến lần nữa, "Tuyết di nói, chắc là trên người ngươi có bảo bối gì đó thay ngươi cản một kích trí mạng này, nàng còn nhìn thấy một con huyễn thú biến mất, đó là huyễn thú của ngươi sao?"
Nghệ Nhàn nhớ đến lúc đó rõ ràng nàng nghe thấy tiếng vỡ vụn, vì cảm giác đau đớn khiến đại não nàng mất phán đoán, nàng cho rằng tim mình bị lang vương xuyên thủng, đó là tiếng gọi tử thần.
Nghĩ lại, không lẽ là nữ nhân điên?
Nghệ Nhàn, "Lang vương kia dễ dàng thả chúng ta rời khỏi chỗ thú nhân vậy sao?"Đoan Mộc Nhã nghĩ đến chuyện này liền tức, "quy tắc Á Tư thành đối với nhân tộc chúng ta thực sự không công bằng, nhất là lang tộc bọn chúng, nói bỏ liền bỏ.
Bất quá, hừ, lang tộc cũng không chiếm được tiện nghi gì từ tay chúng ta, nhất là lang vương kia, hắn bị một con đại sư tử cắn chết."
Nghệ Nhàn nhéo nhéo đầu ngón tay.
Đoan Mộc Nhã nhìn có chút hả hê nói, "ngươi không biết a, lang vương chết, thú nhân lang tộc liền đánh nhau một trận với sư tộc, nội chiến a.
Nếu không sổ nợ này sẽ tính lên đầu nhân tộc chúng ta a."
Nghệ Nhàn còn định hỏi chút chuyện về Lam Đồng, nếu như nàng lúc sắp ngất nhìn không nhầm, thì người cắn lang vương chính là Lam Đồng, ngược lại cũng coi như báo thù thay nàng.
Nhưng làm vậy không khác gì đem phiền đổ lên mình rồi sao?
"Tiểu Lam đâu?"
"Cái này..." Đoan Mộc Nhã có chút chột dạ, "Nghệ Nhàn, không phải là ta không muốn thay ngươi đem nàng về.
Nhưng mà người trong thương đội không đồng ý đem ấu tể thú nhân theo, hơn nữa, hơn nữa--"
"Hơn nữa cái gì?"
Đoan Mộc Nhã xệ mặt nói, "nếu không phải có Tề gia đứng ra, ngươi sợ là không còn mạng về, khi đó ta thực sự không để ý đến tiểu gia hỏa kia, ta sắp bị ngươi hù chết."
Nghệ Nhàn theo như lời nàng nói liền hiểu ý gia súc Lam Đồng, cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy, "Lam Đồng nhất định là không cho ta rời khỏi thú nhân tộc."
Đoan Mộc Nhã hoảng sợ gật đầu, "chúng ta muốn đem ngươi đi, nàng cản lại không cho, sau đó cuồng hóa, Tuyết di suýt chút bị nàng đả thương.
Hơn nữa, nàng có sư tộc là chỗ dựa.
Chắc ngươi không biết, sư tộc có địa vị cao nhất trong thú nhân, xà tộc, lang tộc so với bọn họ không quan quan trọng.
Ngoại trừ hoàng kim Tỉ Mông ra, thì lời nói của bọn họ là có trọng lượng nhất."
Nghệ Nhàn nhịn không được đỡ trán.
Đoan Mộc Nhã còn tưởng nàng khó chịu, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng vội, tiểu gia hỏa theo nàng cũng sẽ không chịu khổ."
Nghệ Nhàn đã sớm cảm thấy đôi cánh sau lưng Lam Đồng không bình thường, sao gia súc này có thể là một con đại sư tử sống trong một cái thành nhỏ nghèo xơ xác như vậy được, "nàng cùng đám sư tộc thực sự có liên quan?"
Đoan Mộc Nhã bị hỏi cũng không dám chắc, "đều giống nhau a, hình thể không khác mấy.
Hơn nữa lúc nàng cản chúng ta, thú nhân sư tộc tuần hành ở Á Tư thành còn khuyên Tuyết di trả ngươi lại cho nàng, chắc là...!có quan hệ a."
Vờ vịt dấu diếm đúng là có liên quan a, nàng còn tưởng gia súc này đầu óc không bình thường mới dám đánh lang tộc, nói đến cũng tốt chí ít cùng lang tộc chia cách, lang tộc cũng không dám bắt nàng và tiểu gia hỏa khai đao.
Nghệ Nhàn lại nghĩ đến khi đó nhân tộc cùng thú nhân tộc giằng co, "sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa đúng không?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, chuyện này còn phải cảm kích Tề gia đứng ra, đại khái sư tộc có chút kiêng kỵ Tề gia, vị kia của Tề gia vừa ra tay, bọn họ liền thả lỏng.
Bất quá, Nghệ Nhàn, có phải ngươi lấy đồ quý báu gì của đại sư tử kia không?"
Nghệ Nhàn, "sao lại hỏi như vậy?"
Đoan Mộc Nhã cười gượng ha ha, "lúc đó, sư tộc đều nhả ra, nhưng nàng còn chưa chịu nhả...!nếu không phải ta nói với nàng, ngươi ở lại thú nhân tộc sẽ chết, nàng sẽ không hết nổi điên.
Ngươi không biết đây khi nàng cuồng hóa cực kỳ giống như là huyễn thú lục cấp vậy, vô cùng đáng sợ....! cho nên, có phải nàng thích ngươi rồi không?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, gia súc này làm gì hiểu tình cảm chứ? đại khái vì quen sự tồn tại của nàng, cộng thêm tính độc chiếm của thú nhân, nên mới đối với nàng cố chấp như vậy thôi.
"Cho nên mới nói, ta có thể sống quay về nhân tộc cũng đều nhờ Tề gia đứng ra cuối cùng sao?"
"Ừ."
"Ngươi nói cho ta biết về Tề gia đi."
********
Tề gia là thương hội lớn nhất Nhật Chiếu quốc, không chỉ có Nhật Chiếu quốc, đến cả Ngân Nguyệt cùng Thần Lâm đế quốc cũng có nhiều xưởng nhỏ là sản nghiệp của Tề gia, mở ra mua bán giữa thú nhân và nhân tộc, đó là chủ ý của đại tiểu thư Tề gia.
Nói đến người biết làm ăn nhất Tề gia, không phải nhị công tử hay tam tiểu thư, mà là vị đại tiểu thư này, là một người thường tay trói gà không chặt, lại nắm trong tay phần lớn huyết mạch của ba đại đế quốc, còn có thể khiến cho nhiều hạng người tài ba vì Tề gia thay các nàng bán mạng.
Khi đó bọn họ đang ở thương hội, liền cho một vị ngự thú sư ở Tề gia ra tay chấn nhiếp một tên sư tộc.
Đoan Mộc gia vì tìm kiếm một vị thuốc nên đi cùng, đường rẽ duy nhất chính là không ngờ tới đại tiểu thư nhà mình lại rảnh rỗi chạy ra Á Tư thành, sau đó dẫn đến một hồi chuyện phát sinh.
Nghệ Nhàn suýt chút không nghĩ ra, khi đó nàng nửa sống nửa chết, chỉ là một cái tiện mệnh, sống hay chết còn chưa biết.
Đoan Mộc gia vẫn che chở nàng, nàng cũng không biết vì sao, "vị ngự thú sư Tề gia kia sao lại thay ta đứng ra giải quyết vấn đề này?"
Đoan Mộc Nhã lại khó có được một lần tự luyến dát vàng lên mặt, nói đến thân phận nàng là tứ phẩm luyện đan sư, nàng chỉ lắc đầu, "Tuyết di chưa nói, trước đó còn thay ngươi chuẩn bị hậu lễ cám ơn Tề gia, vốn định chờ sau khi ngươi tỉnh lại đi cùng, nhưng không ngờ ngươi ngủ một giấc gần năm tháng."
Nghệ Nhàn, "cảm tạ."
Đoan Mộc Nhã, "là bằng hữu thì đừng nói chữ này, cũng may chúng ta đều đã bình yên quay về."Nghệ Nhàn nói chuyện một hồi liền thấy mệt, nghỉ ngơi một tuần mới lấy lại được chút sức lực, cái này cũng là mỗi ngày phơi nắng hấp thụ quang linh, cho nên mới thấy lần này thực sự suýt thì đi gặp diêm vương rồi.
Trong khoảng thời gian này, dù nàng muốn triệu hoán tiểu mã, thì cũng triệu hoán không ra được.
Nàng nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng cũng trầm tư, nữ nhân điên luôn có lập trường lại ngay lúc khẩn cấp nhất đứng ra thay nàng cản một kích trí mạng? nếu không có đối phương liều mình ngăn cản, Nghệ Nhàn khẳng định hiện tại đã chết, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, từ câu chuyện nữ nhân điên nói, đối phương là người thích đấu với trời, không tin số mạng, chỉ tin chính mình một nữ nhân.
Vì muốn sống, cũng không từ thủ đoạn nào.
Một người tư lợi như vậy vì sao phải cứu nàng?
Nghệ Nhàn tự hỏi cũng không quan tâm nhiều đến nữ nhân điên, cũng không hiểu nổi, thậm chí có lúc còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương nổi điên, vì huyễn thú bản mạng còn cố ý lợi dụng Ngân Bảo đại nhân kiềm chế nàng...
Đối phương khẳng định biết rõ tâm tư này của nàng, nếu biết huyễn thú bản mạng vô vọng vậy vì sao chứ?
Nghệ Nhàn càng nghĩ, đột nhiên cảm thấy ý thức của mình liền hỗn độn, chuyện huyễn thú bản mạng nữ nhân điên lần nữa đề cập đến.
Còn nàng, vì lưu luyến cùng nữ nhân điên chia tay, còn nghe cố sự không cam lòng của nàng, còn chứng kiến hồ ly trắng trước mắt nàng tiêu tán, xúc động đến lòng nàng mềm đi, thì đã -- đáp ứng rồi!!!
Đệch, không lẽ ý đồ chân chính của nữ nhân điên này chính là khế ước huyễn thú bản mạng của nàng?
Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn sợ đến xuất mồ hôi lạnh, vội vàng ra ngoài tìm Đoan Mộc Nhã, kết quả ra sân lại không biết đi đâu tìm Đoan Mộc Nhã, mấy ngày qua nàng vì thân thể mệt mỏi, chưa từng bước ra khỏi phòng này nửa bước.
Nghệ Nhàn ngây người một hồi thì bình tĩnh trở lại.
Nàng sờ trán mi tâm trên trán mình, chìm vào ý thức hải của mình quan sát, phát hiện ngoại trừ một tiểu mã đang nằm ngủ trên đất ra còn có một con hồ trắng đang nằm đằng xa đó cuộn mình.
Thật sao!!!
Hồ ly trắng này chính là trong lúc nguy cấp nhiều lần thay nàng đỡ nguy hiểm, nữ nhân điên nói nó chính là huyễn thú bản mạng.
Hiện tại nó xuất hiện trong ý thức hải của mình, có nghĩa là -- khế thành.
Cái định mệnh.
Nghệ Nhàn mở mắt ra, mắt trợn miệng ngốc.
Một bụng thô tục bị tức nói không nên lời, nhưng có tức mấy thì nàng cũng không biết tại sao.
Theo lý nàng may mắn sống được thì cũng không nên tính toán với nữ nhân điên như vậy.
Nhưng mà, cảm giác bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, khiến người ta rất khó chịu.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn sao ngươi lại đứng đây?"
"Ta."
Nghệ Nhàn không nói nên lời, nàng bị nữ nhân điên này gài bẫy, luôn có câu nói đạo cao một thước ma cao một trượng, nàng quả thực còn non nớt lắm.
So với nữ nhân điên dùng chiêu số lấy lui làm tiến, đơn giản chính là đại vu gặp tiểu vu.
"Khế ước bản mạng sao lại như vậy, một chút cảm giác cũng không có?"
"Khế ước bản mạng gì?" Đoan Mộc Nhã kinh hãi, "ngươi lại ký kết với huyễn thú nào sao? sao ta không biết.
Nhưng mà cũng không thể a, ký kết bản mạng khế ước sẽ có thiên đạo công chính a, động tĩnh cũng rất lớn, ta không thể không nghe thấy được."
Nghệ Nhàn, "thiên đạo công chính?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "dù sao thì cái này như là lời thề vậy, thiên đạo hạ xuống khế thành.
Nên khi vi phạm thiên đạo cũng sẽ hạ xuống nghiêm phạt, cho nên khế ước bản mạng nhất định phải cẩn thận, biết chứ?"
Nghệ Nhàn đột nhiên nở nụ cười, "dĩ nhiên, nhưng có khi nào xuất hiện tình huống ký kết khế ước bản mạng không thành không?"
Đoan Mộc Nhã nghiêng đầu, "có, bất quá tình huống này rất hiếm thấy, cụ thể ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe Tuyết di nói qua một lần, nếu ngươi muốn biết, ta có thể dẫn ngươi đi tìm Tuyết di hỏi rõ."
Nghệ Nhàn không vội, vừa vào trong tiềm thức nhìn một chút, phát hiện hồ ly trắng của nữ nhân điên cùng tiểu mã không khác gì nhau, đều chớp nháy, xem ra đều là hồn ký.
Hèn gì một chút cảm giác nàng cũng không có.
Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn cười một hồi rồi lại buồn chán, liền đem người về viện, " Người Thanh Sơn Tông vẫn còn ở đây, nương nói ta qua đó bồi họ chơi mấy ngày, ngươi ở lại hậu viện tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ ta tiễn họ đi thì sẽ dẫn ngươi ra ngoài thông khí."
Nghệ Nhàn rõ ràng cảm giác được hồ ly trắng trong đầu không nhúc nhích khi nghe thấy ba chữ 'Thanh Sơn Tông' liền truyền đến một hồi nhúc nhích nhỏ, cảm giác dường như không cam lòng muốn nói với nàng, sau đó tình cảm mãnh liệt lại bị ngăn trở.
"Thanh Sơn Tông là gì?"
"Là một đại tông môn, đang lúc thủ môn đồ, phàm là tư chất tốt, thiên phú kỳ giai đều có thể đi thử một chút, nếu được nhìn trúng, sau này dựa vào danh tiếng Thanh Sơn Tông hành sự cũng thuận tiện một chút."
"Đoan Mộc ngươi là đệ tử Thanh Sơn Tông sao?"
"Không phải, bất quá cha nương ta bị người Thanh Sơn Tông lừa, hình như đang có ý đem ta vào Thanh Sơn Tông, thực sự tức chết ta a."
"Ngươi không muốn đi?"
"Cũng không phải."
Đoan Mộc Nhã gãi đầu, khổ não nói, "nói làm sao đây? ta nghe nói Thanh Sơn Tông trước giờ nghiêm khắc, có nhiều quy củ, cái này không được cái kia không được.
Ta cảm thấy nếu đi chắc chắn sẽ chịu khổ, người như ta sợ là ở không được, sẽ phạm tông quy, đến khi đó bị đuổi khỏi tông môn, sợ là Đoan Mộc gia sẽ bị mất mặt."
Nghệ Nhàn cười lắc đầu, "đừng nóng, từ từ suy nghĩ."
Đoan Mộc Nhã còn có việc phải làm, nói chuyện với nàng xong liền đi.
Nghệ Nhàn tĩnh tâm tu luyện, đồng thời suy nghĩ đến con đường sau này mình phải đi.
Nghệ Nhàn tu dưỡng vài ngày, tinh thần thể lực tốt lên, nàng thậm chí có thể gọi tiểu mã ra được rồi, nhưng nàng phát hiện hồ ly trắng trong đầu lại không có phản ứng, vẫn còn duy trì hình dáng hôm đó nàng nhìn thấy.
Hôm đó, Đoan Mộc Nhã đau khổ tìm Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, xong rồi, nương ta nàng chuẩn bị đem ta đến Thanh Sơn Tông, muốn ta bái sư học nghệ, vậy làm sao bây giờ a?"
Nghệ Nhàn cười nói, "khi ta còn hôn mê hình như mỗi ngày đều nghe ngươi kể chuyện, nói là có thể khống chế được hỏa, muốn súc bao nhiêu hỏa cầu cũng được, nếu gặp phải lang tộc, cũng không cần sợ nữa, trực tiếp dùng hỏa cầu đập chết bọn chúng....!lời này chính là ngươi nói?"
Đoan Mộc Nhã cười ha ha, duỗi tay ra, một ngọn lửa liền nổi lên, bay giữa không trung, sau đó Đoan Mộc Nhã búng tay một cái ngọn lửa thứ hai liền nổi lên, liên tiếp nhiều ngọn lửa vây quanh nàng.
Nghệ Nhàn hài lòng, tứ phẩm luyện đan sư không đáng tin này cuối cùng cũng nắm trong tay hỏa linh chính mình am hiểu nhất, chí ít sẽ không còn như xe tuột xích lúc quan trọng nữa.
"xem ra mấy ngày qua, ngươi thực sự đã chăm chỉ tu luyện."
Đoan Mộc Nhã đắc ý, "phải a, đây chính là mỗi ngày ta theo Lục ca học mới được đó, ta cũng không muốn gặp lại--- "chuyện đó, Đoan Mộc Nhã đột nhiên không nói gì, biểu tình có chút buồn bã.
Trong khoảng thời gian Nghệ Nhàn hôn mê, cũng có lúc thanh tỉnh, bên tai đều là chuyện Đoan Mộc Nhã tự mình kể, có lúc buồn phiền có lúc tự trách, có lúc thì khóc hu hu kêu nàng nhanh tỉnh lại, đúng là rất phù hợp với tính cách của vị thiên kim tiểu thư này.
Đối với chuyển biến của Đoan Mộc Nhã, nàng ngược lại vui vẻ, "Đoan Mộc, nương ngươi đã chọn xong con đường phải đi cho ngươi rồi, xem ra Thanh Sơn Tông không tệ, ngươi có thể đi a."
Đoan Mộc Nhã ừ một tiếng gật đầu, "Nghệ Nhàn ngươi nói đúng, ta nên hảo hảo tu luyện, không thể cứ dựa vào người khác."
Nghệ Nhàn cảm thấy như vậy rất tốt, có đôi khi ngươi nói thiên biến vạn biến, cũng không bằng để đối phương tự hiểu chính mình.
Ánh mắt Đoan Mộc Nhã sáng lên, đột nhiên nói, "Nghệ Nhàn, nếu vậy ngươi đi cùng ta đến Thanh Sơn Tông đi."
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, trong đầu lại hiện vẻ mặt không cam lòng, không lẽ sư môn nữ nhân điên nói chính là Thanh Sơn Tông?
Đoan Mộc Nhã cò mồi, "chúng ta cùng đến Thanh Sơn Tông, nói ra cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, phải rồi Nghệ Nhàn ngươi còn có thân phận nào khác nữa không?"
Đối với quá khứ của Nghệ Nhàn, Đoan Mộc Nhã căn bản cái gì cũng không biết.
Ký ức nguyên thân không đầy đủ, cộng thêm lần đó Tần Dung khai báo cũng khiến Nghệ Nhàn cảm thấy phía sau có đôi tay nào đó đang điều khiển vận mệnh của nguyên thân, "khi ta ở thú nhân tộc bị trọng thương một lần, sau khi tỉnh lại thì không nhớ được chuyện trước kia nữa, cho nên ta cũng không biết mình còn có người thân hay không?"
Đoan Mộc Nhã hiểu được những chuyện thê thảm Nghệ Nhàn trải qua, vội an ủi "không sao, chúng ta là bằng hữu.
Sau này nhà của ta cũng là nhà của ngươi."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, thấy Đoan Mộc Nhã cò mồi, nàng vẫn chưa nhận lời, cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Lúc trước nàng muốn đến đoàn dong binh, định tính tương lai cho mình.
Nhưng hiện tại, Thanh Sơn Tông sao?.