"Nghệ Nhàn, qua bên này đi."
Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn khôi phục cũng bảy tám phần, liền kéo nàng ra ngoài đi dạo.
Bề ngoài nói là ra ngoài hít thở không khí, kỳ thực là mua thêm quần áo cho nàng cần dùng đến.
Chính là đang thực hiện ước định ban đầu của nàng khi còn thú nhân tộc, trước đặt mua thêm một cái túi giới tử, sau đó lại mua thêm vài bộ quần áo...
Nghệ Nhàn cảm thấy, lúc đầu Đoan Mộc Nhã phòng bị rất mạnh, không tin ai.
Chỉ khi trong lòng được mở cờ thì nàng mới đem mọi chuyện kể cho người đó nghe cho dù nhìn như một cô nương ngốc.
Nghệ Nhàn nhìn theo hướng nàng chỉ, từng cái túi giới tử xinh xắn được xếp trên sạp nhỏ, đủ mọi màu sắc đều có,
Đoan Mộc Nhã cũng không thèm nhìn mấy thứ này liền vỗ bàn kêu chủ tiệm lấy hàng chi bảo ra, chủ tiệm đại khái cũng biết Đoan Mộc Nhã, không chỉ chiêu đãi vẻ mặt ôn hòa, còn hỏi han tình huống gần đây.
Cầm chi bảo đến, là ba cái tui cùng một dạng, bề ngoài nhìn không có gì khác nhau, khác biệt duy nhất chính là một lớp đường viền tơ vàng thêu bên ngoài.
Đoan Mộc Nhã cầm lấy hai cái túi so thử, một cái đỏ như lửa, một cái trắng tinh khiết bạch vô hạ, "cái màu trắng này ta thấy hợp với ngươi nhất, chờ về nhà ta sẽ kêu nương thêu chữ tên ngươi lên đó, sau này dùng cũng không sợ nhầm, ngươi thấy thế nào?"
Nghệ Nhàn không ý kiến, màu trắng kết hợp cái này cũng được, sau này mặc quần áo không cần lo lắng, "có thể thêu chữ trên túi giới tử sao?"
Đoan Mộc Nhã lén che miệng cười, mua đồ xong liền kéo Nghệ Nhàn đi nói nhỏ bên tai, "người bình thường dĩ nhiên không thêu được, đây là thủ pháp độc môn của nương ta."
Đã là thủ pháp độc môn, Nghệ Nhàn có thông minh cũng không dám hỏi nhiều.
Đoan Mộc nhã vội thúc giục Nghệ Nhàn, "mau nhỏ một giọt máu lên đi, sau đó cảm nhận nó, sau nào có bảo bối cũng dễ cất vào trong này, rất thuận tiện."
Nghệ Nhàn cắn đầu ngón tay, nhìn giọt máu nhỏ xuống túi giới tử dẫn nhiễm tan vào trong, cho đến khi biến mất.
Nàng nhìn ngốc một hồi, sau đó liền thấy một cái không gian chừng 100 thước.
"Lớn như vậy."
"Ta cố ý mua cho ngươi một cái lớn y như ta, đỡ cho sau này phải mua thêm một cái nữa."
"..."
Y như là mang theo một cái phòng ở cực lớn vậy.
Mua túi giới tử xong, hai người đến phố vải, y phục trong phố vải cũng khác đặc biệt, có trường bào, có chiến y.
Nghệ Nhàn vừa sờ lên một bộ chiến y, liền bị Đoan Mộc Nhã kéo đi, "đó là dành cho thích khách mặc, ngươi nên mặc áo của quang linh sư."
Nghệ Nhàn cũng nghĩ đến khi liều mạng với người khác bị cái áo khoác dài lê thê này làm vướng chân, có thể chống cự được sao, "ta muốn một thứ ngắn gọn."
Đoan Mộc Nhã sờ cằm, quan sát Nghệ Nhàn trên dưới một hồi, "nếu không mặc đồ chiến sĩ đi?"
Nghệ Nhàn liền lấy hai bộ một bộ thích khách màu đen, một bộ chiến sĩ, vừa định lấy một bộ nam trang bình thường.
Đoan Mộc Nhã liền vội vàng vơ vét vài bộ đồ nữ trang, đuổi theo nói,
"Nghệ Nhàn, ta cảm thấy ngươi mặc đồ nữ nhân nhìn đẹp hơn."
Quay về nhân tộc Nghệ Nhàn mới phát hiện, cái thân cao nhìn như lùn ở thú nhân tộc này so với những nữ nhân khác ở nhân tộc cũng coi như là xuất chúng.
Nha hoàn ở Đoan Mộc gia cao chừng 1m60, đến cả Đoan Mộc Nhã cũng chỉ đến 1m68, ước chừng thấp hơn nàng 10 cm.
Nói túm lại, là ước chừng bị lỗi.
Dù sao cũng do Đoan Mộc Nhã trả tiền, Nghệ Nhàn cũng không cản mà im lặng ở một bên tính toán giá hàng đại khái của nhân tộc, nghĩ đến hơn mười miếng tiền đồng mình ném đi đâu mất rồi, trong lòng cũng thấy chua xót một hồi.
Nếu không phải dựa vào tiểu thổ hào Đoan Mộc Nhã này, sợ là đến cả sinh hoạt cơ bản nhất cũng là một vấn đề lớn.
"Ha ha, có kẹo đường ta thích ăn nhất kìa."
"Ah."
Đoan Mộc Nhã như quỷ tham ăn vội chạy đến tiệm đối diện, mua hai cây kẹo về, còn nhét vào miệng nàng một cây, "nếm thử đi, đây mới gọi là thức ăn."
Nghệ Nhàn còn tưởng mình rơi vào một cái không gian lạc hậu, giờ mới biết lạc hậu chỉ có ở nơi hoang dã, mùi vị có chút ngọt ngào, "Đoan Mộc, chỗ này có công hội dong binh không?"Đoan Mộc Nhã mút kẹo động tác cũng chậm lại, dường như ăn không vui, "Nghệ Nhàn, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Nghệ Nhàn có chút động tâm, kiếp trước vì cuộc sống phải làm dong binh, mỗi ngày gặp mưa bom bão đạn, máu me đầm đìa, luôn phải bơi trong sinh tử.
Không ngờ đến qua một kiếp lại gặp được cái nghề này ở đây, "chỉ muốn xem chút thôi."
Đoan Mộc Nhã có chút nóng nảy, "dong binh có gì mà nhìn, lúc trước khi chúng ta ở địa bàn thú nhân không phải đã thấy rồi sao? Nghệ Nhàn, ngươi không biết đâu làm dong binh rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Ngươi, không phải ngươi nói sẽ suy nghĩ cùng ta đi Thanh Sơn Tông tu luyện sao? chúng ta không thể chờ tu luyện có chút bản lĩnh rồi mới làm chuyện nguy hiểm này sao?"
Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nàng khẩn trương, "ta chỉ nói đi xem thử, cũng không nói là tìm dong binh để gia nhập vào đó, đừng nóng vội."
Đoan Mộc Nhã bán tính bán nghi, "vậy vì sao ngươi còn muốn đi xem?"
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, đại khái vì trong lòng có chút hoài niệm a.
Cuối cùng Đoan Mộc Nhã
không thể làm gì được thỉnh cầu của Nghệ Nhàn, đành phải dẫn nàng đi, dọc đường đi không ngừng đem chuyện "nguy hiểm" "phong hiểm" "lợi nhuận" kể cho Nghệ Nhàn nghe, rồi còn nói 'chỉ có người không có việc làm mới đi làm dong binh' đủ kiểu khái niệm, nàng chỉ mong mấy lời ba xạo này có thể dọa lui Nghệ Nhàn.
Công hội dong binh cũng không quá lớn, chỉ có một cái bàn đăng ký nhỏ, sau bàn có người đang nằm trên đó ngủ gật, thấy các nàng đến hỏi một câu, "nhiệm vụ giao ở bên kia, đăng ký ở đây, đăng ký dong binh chí ít phải có ba người."
Đoan Mộc Nhã vội vàng nói, "không phải, chúng ta đến tìm ngươi."
Người kia lại tiếp tục nằm xuống không thèm quản.
Sau bàn đăng ký phía bên trái là bảng thông cáo, trên bảng thông cáo có đủ loại nhiệm vụ cùng tin tức kỳ lạ, như là tìm huyễn thú hỏa linh cấp ba, đến hỏa băng động tìm băng trùng ngàn năm, sau nhiệm vụ còn có tranh cấp bậc tương ứng.
Nghệ Nhàn nhìn cột nhiệm vụ một hồi lâu mới hiểu được, nhóm dong binh dùng tích phân xếp thứ hạng, nhóm dong binh có tích phân càng cao thì nhiệm vụ càng nhiều, độ khó cũng cao, thù lao có được tự nhiên cũng nhiều.
Muốn có được chuyến đi này thì cần phải không ngừng nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ.
Đoan Mộc Nhã lại không có hứng thú chút nào, hết nhìn đông lại lại nhìn tây, "Minh Phong đại ca không ở đây, chắc là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi."
Nghệ Nhàn, "hắn chính là dong binh ở đây sao?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "bọn họ là nhóm dong binh nhận nhiệm vụ của Đoan Mộc gia ta cùng chúng ta đến thú nhân tộc, không ngờ được Minh Phong đại ca gặp phải lang tộc, lại hỏi thăm bọn chúng tình hình của ta..."
Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu vì sao lại biến thành như vậy, chỉ mỗi hỏa cầu của Đoan Mộc Nhã cũng là cái tín hiệu đơn giản để bọn họ lần theo đi về phía lang tộc tìm hiểu, cũng vì vậy lộ ra quan hệ của bọn họ và Đoan Mộc Nhã, hèn gì lang tộc gây chuyện 'có thể còn sống là tốt rồi.'Đoan Mộc Nhã cũng nghĩ đến, hầu hết thời gian có thể còn sống cũng là một chuyện may mắn rồi, thấy Nghệ Nhàn còn đang xem, nàng nhịn không được thúc giục, "không có gì đẹp mắt cả đều là mấy nhiệm vụ lâu rồi, chúng ta đi thôi."
Nghệ Nhàn cũng nghĩ như vậy, mấy nhiệm vụ này rơi lại phía sau đã không biết qua bao lâu rồi.
Hơn nữa muốn thành nhóm dong binh thì phải có trên ba người.
Còn không thì phải gia nhập vào nhóm dong binh khác, còn không thì tự mình tạo ra nó.
Hai người vừa đến cửa, thì gặp Lục Húc mang theo đoàn dong binh, đôi bên gặp nhau Lục Húc lại lộ ra biểu tình ngả ngớn, "đúng lúc thật, Đoan Mộc công tỷ đến tìm ta sao?"
Đoan Mộc Nhã hứ một tiếng, "ai thèm đến tìm ngươi, ta đến tìm Minh Phong đại ca."
Lục Húc biết rõ, "thì ra là đến tìm tiểu tình lang của ngươi a, bất quá tiểu tình lang của ngươi đến Tề gia nhận nhiệm vụ rồi, đại tiểu thư Tề gia đang tự mình tiếp đãi, đệch, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, không biết có phát sinh chuyện gì không -- ah, Đoan Mộc công tử, ta còn chưa nói hết."Nghệ Nhàn thấy bộ dạng Đoan Mộc Nhã tức giận, có chút buồn cười, "đã về rồi, sao còn phẫn nam trang?"
Đoan Mộc Nhã nhíu mày, "quen rồi."
Kỳ thực Nghệ Nhàn đã sớm muốn hỏi, chỉ là khi đó nàng cùng Đoan Mộc chưa quen, "mặt ngươi nhìn không giống dịch dung, hơn nữa có nét của nam tử, đây là hiệu quả đan dược sao?"
Đoan Mộc Nhã có chút đắc ý, "quả nhiên không gạt được ngươi, là ngụy nam đan, ngươi muốn ta có thể cho ngươi một lọ, bên trong có mười viên, cách mỗi nửa tháng dùng một viên, nếu không...!sẽ bại lộ."
Nghệ Nhàn đối với cái tên này cũng không dám khen, "tại sao không gọi là dịch dung đan?"
Đoan Mộc Nhã cười ha ha, "là ta nhặt được một cuốn sách nát có ghi lại bên trong, có người nó chỉ dành cho nữ nhân dùng, nếu để nam nhân dùng, sẽ là sẽ bị đồng hóa.
Trên đó còn có nhiều loại đan dược kỳ quái, bất quá thiếu vài vị thuốc dẫn quan trọng, ta đang tính toán có thời gian tìm cách luyện chế nó, xem công hiệu có như sách viết không?"
Nghệ Nhàn thấy tâm tình nàng tốt lên, "Đoan Mộc, thân thể ta không còn gì đáng ngại nữa, không ngại có thể đem ta đi xem thương hội Tề gia không?"Nháy mắt vẻ mặt Đoan Mộc Nhã xệ xuống, hình như không thích, "Tuyết di đã thay ngươi cám ơn, ta thấy chúng ta....!đừng đi a."
Nghệ Nhàn cũng không miễn cưỡng, chỉ nói "ân cứu mạng thì phải tự mình nói cám ơn mới được, huống chi ta đã tỉnh lại, nếu coi như không biết, chẳng phải là vô lễ lắm sao? nếu ngươi không muốn đi, ta đành tự mình đi."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe, thì không còn lý do cự tuyệt, "ngươi chưa quen cuộc sống ở đây, ta dẫn đường cho ngươi đi, dẫn ngươi đi là được rồi chứ gì?"
Nói vậy, dọc đường đi dáng vẻ Đoan Mộc Nhã như đang gặp phải đại cừu thâm, tựa như thương hội Tề gia không phải chỗ làm ăn, mà là đàm long huyệt hổ.
Hai người chờ bên ngoài một chút, rất nhanh được mời vào.
Đúng như lời Lục Húc nói, Tề đại tiểu thư - Tề Vận đang chiêu đãi Minh Phong, khi các nàng đến đúng lúc gặp Minh Phong từ trong phòng đi ra, "Tiểu Nhã, sao ngươi lại đến đây?"
Đoan Mộc Nhã hừ hai tiếng, "chỉ có ngươi được tới, còn ta thì không được đến sao?"Minh Phong bất đắc dĩ, ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy Nghệ Nhàn đứng bên cạnh Đoan Mộc Nhã, liền kinh hỉ, "ngươi tỉnh rồi?"
Nghệ Nhàn tỉnh lại chỉ ở trong tiểu viện Đoan Mộc gia, ngoại trừ có vài người biết ra, thì những người còn lại không ai biết gì.
Bất quá thấy vẻ mặt Minh Phong vui vẻ như vậy, Nghệ Nhàn cũng có chút bất ngờ, mỉm cười gật đầu, "phải."
Minh Phong, "đa tạ cô nương liều mình cứu giúp."
Nghệ Nhàn, "cái này---"
Đoan Mộc Nhã chu mỏ cắt ngang bọn họ, "được rồi, việc này để sau rồi nói, Minh Phong đại ca ngươi về trước đi, chúng ta còn có việc muốn nói với Tề đại tiểu thư."
Minh Phong, "được, hôm khác đến cửa nói lời cảm tạ."
Nghệ Nhàn định nói lời từ chối, nhưng vị nam tử Minh Phong đã sảng khoái đi ra rồi.
******
Nghệ Nhàn nghe lời Đoan Mộc Nhã kể, đại khái cũng suy luận được đây là một nữ cường nhân, ngoài ra cũng không biết cô nương này ngồi trên chiếc ghế được đặc chế riêng, sau eo được dùng một chiếc khăn đỏ đắp lại.
Khi nàng nhìn thấy Đoan Mộc Nhã, tiếu ý đáy mắt vẫn còn, trên giấy đã nở ra một đóa hoa xinh đẹp, "Về lâu như vậy rồi, cuối cùng Tiểu Nhã cũng có lúc rảnh rỗi đến thăm ta."
Đoan Mộc Nhã biểu tình ngại ngùng, kéo Nghệ Nhàn qua giới thiệu, "Tề Vận tỷ, đây là bằng hữu của ta Nghệ Nhàn, lần trước nhờ có Long bà xuất thủ tương trợ, Nghệ Nhàn muốn tự mình cảm tạ nàng."
Dường như lúc này Tề Vận mới chú ý đến Nghệ Nhàn, biểu tình lạnh nhạt vài phần, "đây chính là vị ân nhân Tuyết di nói đã cứu Tiểu Nhã?"
Nghệ Nhàn, "đại tiểu thư khách khí, Nghệ Nhàn có thể sống được, ít nhiều cũng nhờ đại tiểu thư giúp đỡ."
Tề Vận cười nhạt, "việc này ta cũng không biết, là Long bà tự ý làm chủ cứu ngươi, cho nên phải tạ ơn các ngươi cảm tạ Long bà là được, Mạc Ngữ mời Long bà đến đây."
Cái này đúng là hợp ý Nghệ Nhàn, bất quá không biết có phải do nàng đa tâm, nàng cảm thấy vị
Tề đại tiểu thư này cũng đã rất đãi kiến nàng rồi?
Trong lúc Nghệ Nhàn còn đang suy nghĩ, Long bà đã đến, đó là một nữ nhân còn rất trẻ, tướng mạo bình thường, nhìn thì như người qua đường không khác gì, bất quá vừa mở miệng giọng nói khàn trầm lại làm bại lộ ra tuổi của nàng "đại tiểu thư."
Tề Vận chỉ chỉ Nghệ Nhàn nói, "vì Nghệ cô nương này muốn gặp ngươi một lần, ngươi có thể đưa nàng đến phòng cách vách, đúng lúc ta đã lâu không gặp Tiểu Nhã, muốn cùng một chỗ hảo hảo tâm sự."
Đoan Mộc Nhã cả kinh, ta không do dự kéo tay Nghệ Nhàn lại, nhưng thấy Tề Vận ở đây lại thờ ơ trong lúc vui vẻ liền rụt lại, "Hắc, Nghệ Nhàn ngươi đi đi, ta bồi Tề Vận tỷ tỷ trò chuyện một hồi."
Nghệ Nhàn tin chắc, hai người không phải tình địch, mà Đoan Mộc phi thường sợ vị đại tiểu thư Tề gia này.
Nghệ Nhàn có chút do dự, khẽ vuốt cằm, theo Long bà đến phòng cách vách, như cũ cảm kích một phen, liền nói vào điểm chính, "tiểu bối có chút nghi hoặc, xin Long bà giải đáp giúp ta."
Long bà híp mắt mở mắt nhìn nàng một cái, "muốn biết vì sao ta ra tay đúng không?"Nghệ Nhàn gật đầu, "việc này luôn quấn lấy ta, nếu có thể, khẩn cầu Long bà thực sự nói cho ta biết."
Long bà nhìn Nghệ Nhàn tỉ mỉ từ trên xuống, "giống hệt, hình dạng."
Nghệ Nhàn," giống cái gì?"
Trước kia Long bà từng ra ngoài rèn luyện, gặp hiểm cảnh cửu tử nhất định, trong lúc nàng gặp chuyện tuyệt vọng, thì có một đôi phu thê cách một con đường đến cứu nàng, "ta cảm nhận được khí tức yếu ớt của nàng trên cơ thể ngươi, dáng dấp ngươi giống này đến vài phần, không biết cha mẹ Nghệ cô nương còn không?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, cũng không dấu diếm, chỉ nói mình bị mất ký ức, không biết mình là ai, cũng không biết nhà ở đâu, "Long bà ngươi có biết bọn họ ở đâu không?"
Long bà lắc đầu, "chuyện cũng gần 20 năm, từ biệt cũng khó gặp lại."
....
Nghệ Nhàn cùng Long bà chia tay, đúng lúc gặp Đoan Mộc Nhã từ trong phòng Tề Vận đi ra, sau đó kéo tay Nghệ Nhàn, vội vàng chạy như là phía sau sắp có xe ngựa đâm phải, "đi mau, đi mau."
Hai người chạy một đường từ thương hội Tề gia ra đến chợ, thở hổn hển, Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, "đại tiểu thư Tề gia cùng ngươi thân quen, sao ngươi lại sợ nàng như vậy, nàng có ăn ngươi đâu?"
Đoan Mộc Nhã xua tay, "đừng nói nữa, Tề Vận tỷ tỷ đối với ta không tệ, nhưng ta cũng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng thì lạnh sống lưng, hai chân không nghe lời liền muốn chạy."
Nghệ Nhàn, "ngươi là một tứ phẩm luyện đan sư, mà sợ một người bình thường, nói vậy là sao?"Đoan Mộc Nhã vò đầu, "Trước đây Tề Vận tỷ tỷ cũng không phải người bình thường, nàng là một lôi linh sư, chính là cái bá đạo nhất.
Bất quá sau đó ta nghe nói hình như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, linh căn bị phế, chân còn bị thương, liền thành như bây giờ, đúng là đáng tiếc."
"Ây da, A Khiết.
Đây không phải muội muội người tam phẩm luyện đan sư đây sao?"
"Ừ."
"Tiểu Nhã, sao ngươi lại ở đây?"
Đoan Mộc Nhã tức giận liếc, hai tay ôm ngực, "cẩu nhà ai tự nhiên chạy ra đây, không cột cho tốt, lỡ như nó nổi điên cắn người phải làm sao đây a?"
Nghệ Nhàn không ngờ nàng lại tức giận, không nói hai lời liền lấy roi vung lên đánh Đoan Mộc Nhã, roi mang gió thét mà đến.
Chủy thủ trong tay áo Nghệ Nhàn cũng lộ phong mang, liền thấy Đoan Mộc Nhã tránh né không nói, trở tay liền phóng hai cái hỏa cầu, sau đó hỏa cầu liền dính vào nữ tử kia.
Đoan Mộc Khiết giận tái mặt, lớn tiếng cảnh báo, "Tiểu Nhã, còn không ngừng tay.'
Đoan Mộc Nhã hừ một tiếng, không những không dừng tay, còn ném thêm hai hỏa cầu, nhìn bộ dạng nữ tử kia chật vật liền chống nạnh cười ha ha, vô cùng đắc ý.
"A Khiết, cứu ta."
Đoan Mộc Khiết thấy Đoan Mộc Nhã không dừng tay, liền ngưng tụ chục cái châm băng, phòng về chỗ Đoan Mộc Nhã, Đoan Mộc Nhã thấy như vậy nhất thời liền hoảng hồn, lùi về sau vài bước.
Nghệ Nhàn đè vai nàng lại nói, "đừng sợ."
Sau đó hơn 10 cái quang cầu đánh nát châm băng của Đoan Mộc Khiết.
Đoan Mộc Khiết có chút giật mình, "ngự thú sư."
Nghệ Nhàn thấy tiêu ký trên trán nàng phát sáng, liền có một con Tuyết Nữ được nàng triệu hồi ra, xung quanh nhiệt độ liền giảm xuống hơn 10 độ, cảnh vật xuân phong ấm áp liền biến thành lạnh lẽo, xem ra là bị huyễn thú này ảnh hưởng.
Đoan Mộc Nhã nhìn thấy nàng làm thật, giận tới mức giơ chân, "Đoan Mộc Khiết, ngươi thật vô sỉ, ngươi là một ngự thú sư cấp ba cư nhiên khi dễ một người vừa mới thức tỉnh linh căn, không phải, ngươi cư nhiên khi dễ một cái khách nhân mới hôn mê tỉnh lại, mặt mũi của ngươi đâu rồi chứ?"
Nghệ Nhàn cũng không sợ liền triệu hồi tiểu mã ra, tiểu mã hưng phấn đá cẳng chân, nóng lòng muốn thử.
Thời gian trước nàng phát hiện triệu hoán tiểu mã ra không được, còn tưởng nó bị thương, sau mới biết do chính nàng bị thương, nên tiểu mã mới vội vàng ở lại trong đầu nằng nằm chờ qua gần năm tháng, không có ánh mặt trời chiếu vào cùng rảnh đến sắp mốc meo, nhưng cái sừng trên trán lại dài thêm một tấc, coi như cũng có được hai cái xoắn.
Đoan Mộc Khiết lưỡng lự, "khách nhân?"
Đoan Mộc Nhã, "đương nhiên, nàng là khách quý của Đoan Mộc gia chúng ta, ngươi muốn cho người ngoài biết Đoan Mộc gia chúng ta tiếp đãi khách như vậy sao? nếu cha biết được, chắc bị ngươi tức chết a?"
Đoan Mộc Khiết lúc này mới thu tay lại, nàng triệu hồi Tuyết Nữ về, nhiệt độ xung quanh khôi phục lại bình thường, "nếu không phải ngươi gây chuyện trước, thì sao có hiểu lầm như vậy?"Nàng hướng Nghệ Nhàn hơi chắp tay, "xin lỗi, để ngươi chê cười."
Đoan Mộc Nhã chống nạnh, hướng nàng lè lưỡi một cái, "vậy phiền ngươi canh chừng con cẩu của ngươi a, đừng có để nó đi sủa bậy cả ngày, lỡ chọc phải người xấu, sợ là không chỉ bi đốt tóc như hôm nay đâu."
Một hồi gây chuyện xong Đoan Mộc Khiết đem theo cô nương kia cùng roi da rời đi kết thúc, Nghệ Nhàn mới biết được Đoan Mộc Nhã còn có một tỷ tỷ cùng cha khác mẹ tên Đoan Mộc Khiết, là một ngự thú sư.
Trước kia ở Đoan Mộc gia khi Đoan Mộc Nhà còn là hài nữ thì đã bị song linh căn hào quang bao trùm, ngược lại Đoan Mộc Khiết chịu thiệt, tuy cũng có thủy linh căn nhưng cũng không bằng hào quang của Đoan Mộc Nhã.
Nào ngờ Đoan Mộc Nhã lại không thể ký kết với ngự thú được, con đường ngự thú sư này coi như đi không được, trong đó mộc linh căn cũng bị phế gần hết.
Đoan Mộc gia đem toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng Đoan Mộc Nhã toàn bộ chuyển cho Đoan Mộc Khiết, đây chính là nguyên nhân hai tỷ muội không hợp nhau.
Hiện tại cho dù Đoan Mộc Nhã là một tam phẩm? tứ phẩm luyện đan sư, thì với vị tỷ tỷ ngự thú sư này cũng không hợp, hai người vừa gặp mặt đã đánh nhau.
Theo như lời Đoan Mộc Nhã nói, phần lớn đều là nàng bị khi dễ.
Bất quá với cách nhìn của Nghệ Nhàn, với bản tính chanh chua của Nghệ Nhàn, sợ là có bị căn cũng sẽ đòi lại từ đối phương trong lần sau.
"Còn muốn đi dạo quanh chợ nữa không?"
"Quên đi, hôm nay đi nhiều chỗ rồi, có chút mệt."
"Vậy để lần sau đi."
Sau khi Đoan Mộc Nhã về, chuyện đầu tiên nàng làm chính là cầm túi giới tử của Nghệ Nhàn đi, sau đó lại như tiểu hòa thượng tụng kinh, làm xàm chuyện Thanh Sơn Tông với nàng.
Mỗi một lần niệm, đáy lòng Nghệ Nhàn không cam lại phải nghe thêm một lần.
Nàng biết, cái này là nàng bị ảnh hưởng bởi nữ nhân điên.
Nàng cứ nghĩ hồ ly trắng sẽ theo nàng tỉnh lại nhưng mà có lẽ nàng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Tiểu mã vui vẻ, đồng thời cũng đang lớn dần.
Còn hồ ly trắng, vẫn ngủ say, chưa từng tỉnh lại.
Cái này là hồn ấn chấp niệm đối phương lưu lại, không tiêu trừ được lời nói, sợ là sẽ ảnh hưởng nàng cả đời.
"Đi."
"Làm dong binh cũng không có tiền đồ, ba đại đế quốc có ra giá cao hơn, thì bọn bọ có thể cho được cái gì --, Nghệ Nhàn, ngươi vừa nói cái gì?" Đoan Mộc Nhã đang ba ba nỗ lực thuyết phục Nghệ Nhàn, đem những cái lợi và hại nói lại nhiều lần cho nàng nghe, nói đến miệng nàng cũng muốn sưng lên, đột nhiên như bị ù tai, "Nghệ Nhàn, có phải vừa rồi ngươi đồng ý đúng không?"
Tai Nghệ Nhàn cũng sắp chai, cười nói, "phải, đi Thanh Sơn Tông."
Đoan Mộc Nhã kêu to a a a a, chạy như điên vào đình viện, rồi một hồi lại chạy về, thiếu chút thì muốn đến ôm một cái, bị Nghệ Nhàn cản lại, "khi nào đi, phải chuẩn bị cái gì, còn có Thanh Sơn Tông thu đồ đệ có yêu cầu gì, ngươi phải nói tỉ mỉ cho ta nghe."
Đoan Mộc Nhã vỗ ngực nói, "yên tâm cứ giao cho ta."
Nghệ Nhàn thấy nàng vui ngất trời đi về, lúc này mới đem lực chú ý chuyển đến hai tay mình, nàng nhìn cành hoa bên cửa sổ từ xa xa, niệm lực một chút nháy mắt cành hoa nằm trong tay nàng, còn dính chút sương đêm.
Đây là sau khi nàng tỉnh lại, nằm trên giường không muốn dậy, lại có chút khát nước, tâm niệm vừa động, chén trà liền rớt xuống, đúng là khiến nàng giật mình.
Nàng lại niệm lực lần nữa, nhưng lại không thể đem hoa bỏ vào bình lại, Nghệ Nhàn từ từ đi tới, đem hoa cắm vào bình.
Đứng bên cửa sổ, thử chút tràn trên bàn, chén trà xê dịch một chút, rồi bất động.
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, tình huống này là đang xảy ra chuyện gì, e là phải đến tàng thư các Thanh Sơn Tông tìm lời giải đáp mới được..