Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Không đúng!
Phản ứng này là, tiểu gia hỏa đã xảy ra chuyện!
Nghệ Nhàn phản ứng chậm hơn, chờ hồi thần lại đừng nói là thân ảnh Lam Đồng, đến cả tiếng kêu của tiểu gia hỏa cũng không nghe thấy, xung quanh yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, đây là hàn ý sinh từ trong lòng ra, dường như băng đá ba tháng, từ trên đầu xuống đuôi, khiến cho toàn thân Nghệ Nhàn rét run.
Nàng không có khứu giác nhạy bén của thú nhân, cũng không có thông tâm linh với tiểu gia hỏa.

Căn bản không biết tiểu gia hỏa đào động một chút đã chạy đi đâu, tay chân luống cuống, thì nghe thấy từ phía nam truyền đến tiếng Lam Đồng rống giận.
Nghệ Nhàn vội đi theo tiếng gào, di chuyển trong nháy mắt, rất nhanh đã đến mục đích.

Khi nhìn rõ tình hình trong sân, lửa giận ngập trời vọt lên óc.
Vài ngự thú sư mặc bạch y viền vàng từ xung quanh chạy đến vây công Lam Đồng, dùng mọi loại kỹ năng đánh lên đại sư tử trong mắt đã đỏ lên.

Còn có ba người đứng bên cạnh nhìn cuộc vui, chặn đường tiểu giả hỏa như đang đùa cẩu, thỉnh thoảng còn đánh kỹ năng với tiểu gia hỏa, bộ lông vàng trên người tiểu gia hỏa bị cháy rụi một phần, chân sau cũng đã khập khiễng, chạy không nhanh được, tiến thoái lưỡng nan còn bị đá như cầu.
Tiểu gia hỏa ngao ngao ngao kêu thảm thiết, những kẻ kia cười ha ha.
"Bắt nhỏ, quả nhiên đem đến một con lớn."
"Mau gϊếŧ chết con lớn này, con nhỏ kia....!mang về chơi một chút, không biết là đực hay cái, nào, để ta kiểm tra trước một chút."
"Ai nha, còn cào ta, phế cái móng vuốt này cho ta."
Nghe giọng bọn chúng trêu đùa, Nghệ Nhàn muốn đánh chết bọn chúng, cơn giận vọt trời, nàng hít sâu một hơi cho mình tỉnh táo trước, nàng ở Thanh Sơn Tông vẫn chưa thể làm đệ tử chính thức, dù xông ra cũng không làm được gì, đến lúc đó cái tội che dấu thú nhân rơi lên đầu, sau này sợ là đi đâu cũng gặp khó khăn, còn liên lụy đến Đoan Mộc Nhã.
Nghệ Nhàn nhìn thanh chủy thủ mang dưới chân, nhìn lại đám người đang khi dễ ấu tể, lòng sinh một kế.
"Ah --"
Tiếng hét thảm dẫn đến ánh mắt mọi người.
Nghệ Nhàn không chọn những người khác hạ thủ, mà chọn một người cười đắc ý nhất trong nhóm, hạ thủ với tiểu gia hỏa tàn nhẫn nhất, chỉ huy những kẻ khác gϊếŧ chết lớn trước rồi đem nhỏ đi.

Dịch chuyển tức thời, nháy mắt Nghệ Nhàn xuất hiện sau lưng hắn, giơ tay đâm xuống, nhanh đến khiến người không kịp phản ứng.
Người kia xoay người túm Tiểu Lam lại, không chút phòng bị, cho dù nhận thấy được có người phía sau thì cũng không kịp làm gì, liền bị Nghệ Nhàn đâm một dao, nhất thời hét thảm "là ai? dám đánh lén sau lưng gia gia?"
"Hình như là thích khách."
"Phó Tinh, ngươi không sao chứ?"
"Ngươi thử bị đâm một dao đi, xem có sao không? ah, còn nói nhảm làm gì? còn không mau cầm máu cho ta?"
Nghệ Nhàn thực hiện được một kích, nháy mắt dịch chuyển về chỗ của mình trốn.

Nhân lúc một người trong đó cầm đan dược trị liệu cho vị Phó Tinh kia, liền dịch chuyển lần nữa đến sau lưng bọn họ.
"Dư Hồng, cẩn thận."
Dư Hồng phản ứng nhanh, có lẽ sớm đã phòng bị.

Trở tay một cái liền vung phong chưởng, đánh lên vai Nghệ Nhàn, nhìn thấy lọn tóc cắt thành hai đoạn.

Nghệ Nhàn cũng không ngồi không, cố gắng chịu đựng cái đánh này, dùng tổn thương đổi tổn thương, hai tay đổi chủy thủ, dùng tay trái đâm hắn một dao, rồi nhanh chóng lui về.
Nghệ Nhàn nhìn bộ thích khách màu đen bị thủng một lỗ, vết thương nhìn thấy xương, mùi máu nồng nặc xông đến, nàng không kịp xử lý, nhanh chóng dịch chuyển.

Quả nhiên, nàng vừa dịch chuyển, giây kế tiếp Dư Hồng đem theo huyễn thú của hắn xuất hiện ngay chỗ nàng vừa trốn.
"Thích khách này tốc độ thật nhanh a."
"Ở chỗ này?"
"Chỗ này cũng có mùi máu."
Nghệ Nhàn phát hiện Dư Hồng này tìm vị trí rất chính xác, hầu như đều là những chỗ nàng đã ngồi qua.

Trên mặt có chút gió nhẹ lướt qua, nàng ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lá xanh trên cây bị gió thổi xào xạc, quyết định dịch chuyển thật nhanh đến hướng ngược lại.
Tựa như dâng lên hứng thú, hai người ngươi chạy ta đuổi, Dư Hồng men theo mùi máu tiếp tục đuổi, đuổi theo một chút thì dừng, đuổi theo một đoạn đường dài, rốt cuộc tìm được dưới gốc cây có một đoạn tay áo đen dính máu, hắn vừa cầm lên ngửi, liền thấy cây bên cạnh xuất hiện quang cầu, đúng lúc luồng quang đánh tới, hắn nhanh chóng nhắm mắt, không kịp xoay người liền bị tiếng nổ lớn đánh bay.
Nghệ Nhàn nghe tiếng nổ, từ bên hông lượn một vòng quay về, nhân lúc Phó Tinh cùng người kia nhìn xung quanh liền dịch chuyển đến sau lưng Phó Tinh đang ngồi, bất thình lình đâm thêm một dao xuống vết thương hắn vừa băng lại.

Nháy mắt, Phó Tinh tru tréo như sói gào quỷ khóc.
"Phó Tinh."
"Nhanh bắt hắn lại cho ta, ta muốn gϊếŧ chết hắn."
Nghệ Nhàn bị người kia đánh một kích, tựa như bị sét đánh trúng, trước ngực căng thẳng, toàn thân tê dại, nàng khom lưng ôm tiểu gia hỏa dưới đất lên, dưới lưới lôi điện chằng chịt dịch chuyển vào trong rừng.
Người kia vò đầu, "Phó Tinh, còn muốn đuổi theo không?"
Phó Tinh hổn hển, khẽ động thân, vết thương nứt ra, đau đến chửi bậy "đuổi theo a, chắc chắn thích khách này cùng phe với thú nhân."
Người kia do dự, "nhưng Dư Hồng đuổi theo hắn còn chưa quay lại, ta đi một mình --" hắn còn chưa nói xong, thì nghe tiếng ngự thú sư một bên hô to, "thú nhân này rất khó đối phó, đi mau thôi."
Bốn ngự thú sư vây khốn Lam Đồng, một trong đó bị Lam Đồng cắn đứt tay, đánh bay vào một cái thân cây, không biết sống chết.

Còn lại ba tên khác thấy kỹ năng dùng trên người Lam Đồng hiệu quả quá nhỏ, liền bại liên tục.
Nhưng đúng lúc này, tiếng rống vang lên ngập trời, xa xa có mười con sư tử kim mao đang chạy như bay đến hướng này.

Phó Tinh thấy vậy, vội vàng hô một tiếng, kéo đám người kia chuẩn bị bỏ chạy.
Lam Đồng sao có thể tha cho bọn họ dễ dàng như vậy, một cái móng vuốt túm kẻ chạy cuối cùng hất văng lên trời, mạnh mẽ đâm một cái khiến hắn rơi xuống đất, móng vuốt đạp lên, chỉ nghe thấy một âm thanh hắt xì, người kia phun một ngụm máu, nghiêng đầu một cái, chết.
Mười thú nhân nhao nhao biến thành hình người, "Lam, ngươi không sao chứ?"
Lam Đồng khắp người đầy máu, nàng lắc đầu, men theo mùi máu trong không khí chạy vào rừng tìm được Nghệ Nhàn đang ôm tiểu gia hỏa ngồi dựa vào cây.
Hai tay Nghệ Nhàn đang phát run, nàng lúc ôm tiểu gia hỏa lên mới cảm giác được dưới tay ướt nhẹp, dưới bụng tiểu gia hỏa bị tổn thương, vết thương dài chừng mười mấy cm, hầu như bụng nàng gần như bị rạch ra.
Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh chữa trị cho nàng, nói với nàng đừng kêu, tiểu gia hỏa cũng không hừ một tiếng, chỉ thỉnh thoảng liếm móng vuốt của mình, đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng.
Lam Đồng tiến đến bên cạnh Nghệ Nhàn, ngửi một cái, sau đó liếm vết máu trên vai Nghệ Nhàn, cái đuôi nhẹ nhàng đem hai mẫu nữ ôm vào ngực mình.
Mười thú nhân đi theo vây quanh, nhìn thấy Nghệ Nhàn liền nhao nhao lộ ra bộ mặt kỳ quái.
"Nhân tộc."
"Nàng đang làm gì?"
"Đây chính là người Lam luôn tìm a?!"
"Vết thương Tiểu Lam hình như đang khép lại nha."
"Là Vu Y sao?"
....
Nghệ Nhàn cũng không để ý đến đám đại ngốc này, đều là mấy con đại sư tử đầu óc ngốc ngếch tứ chi phát triển, còn cười được a "Lam Đồng, ngươi gϊếŧ đệ tử Minh Vọng Phong, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, sau khi về chắc chắn sẽ đem một đám người đến đây gây sự."
Lam Đồng vùi đầu liếm.
Nghệ Nhàn giận dỗi, tiện tay đánh cái đầu đại sư tử xuống, các thú nhân bên cạnh hít vào một hơi, nào ngờ Lam Đồng lắc đầu một cái rồi lại tiếp tục vùi đầu liếm.

Nàng phát hiện Nghệ Nhàn không chỉ bị thương ở vai, phía sau còn bị lôi đánh trúng, da tróc thịt bong, máu thịt be bét, chỉ là do dựa lưng vào cây, thế cho nên trong lúc nhất thời không nhận ra được.
Nàng dùng đầu đẩy Nghệ Nhàn ra ngoài, cái đầu dúi vào sau lưng Nghệ Nhàn cùng cây lớn, cứ vậy cố chấp liếm.
Nghệ Nhàn bị hơn mười ánh mắt trông chừng, muốn đào lỗ trốn, nhưng có thêm tiểu gia hỏa giúp vui, giọng còn tràn ngập vui sướng ngao ngao ngao kêu.
"Lại quên đau rồi phải không?"
"Ngao ngao."
Nghệ Nhàn chữa lành thương ở bụng cho tiểu gia hỏa, rồi mới kiểm tra chân sau bị thương của tiểu gia hỏa, vừa mới đụng đến, tiểu gia hỏa liền ngao ngao hét thảm, thấy tiểu gia hỏa kẹp chặt đuôi, co thành một đoàn, Nghệ Nhàn lo lắng nói, "không phải gãy xương rồi chứ?!"
Lam Đồng biến hình thành người, bị thương cũng khá nghiêm trọng, lộ ra nhiều vết thương ngoài da, còn có vài chỗ bị chảy máu, bị cào thương, bị phỏng thương còn có chỗ bị cháy đen, nàng lại làm như không bị gì, tự tay nắm gáy tiểu gia hỏa, liền bị Nghệ Nhàn đánh một cái, "còn bị thương chỗ khác, ngươi đừng động đến nàng."
Lam Đồng liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cũng chớp chớp mắt vô tội nhìn nàng.
Nghệ Nhàn không quan tâm hai mẫu nữ này đang dùng mắt giao lưu cái gì, "mau đi thôi, nếu không ngự thú sư Minh Vọng Phong chạy đến đây, các ngươi sẽ đi không được."
Lông mi Lam Đồng chưa từng nhíu một cái, "không sợ."
Nghệ Nhàn cũng không khó tưởng tượng, vì tiểu gia hỏa, nhân tộc cùng thú nhân tộc đánh nhau ở đây đến lúc đó thương vong khẳng định rất nhiều.

Quả thực là hình ảnh quá nhiều máu me và bạo lực, "nếu chuyện này làm lớn, Tiểu Lam sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Sau này bọn họ sẽ dùng mọi cách gϊếŧ chết nàng, rồi uy hiếp ngươi."
Lam Đồng định phản bác, liền bị Nghệ Nhàn cắt ngang, "đừng tưởng rằng ngươi có thể che chở nàng, chuyện hôm nay là chứng minh tốt nhất, ngươi không nên đem Tiểu Lam đến nhân tộc."
Nghệ Nhàn nghĩ đến vết thương trên người tiểu gia hỏa, lửa giận vô danh trong lòng lại cháy lên, cháy lớn đến nỗi nàng muốn đánh chết đám khốn kiếp kia, đương nhiên càng muốn đánh chính là cái tên liều mạng trước mắt này.
Lam Đồng ngửi một cái, thấy vết thương sau lưng Nghệ Nhàn vì kích động lại chảy máu, liếm hai cái, "được, đi theo ta."
Một đám thú nhân vây quanh gia đình ba người nhà Lam Đồng đến nơi đóng quân, đám thú nhân biến hình cùng nhau lắc lư chạy.

Nghệ Nhàn nhìn đám đại sư tử ngốc này, có cảm giác vô lực như đang ở vườn bách thú, "chờ Tiểu Lam lành thương rồi ta về sau."
Lam Đồng không tình nguyện gầm nhẹ một tiếng.
Nghệ Nhàn sờ vết thương trên lưng nàng, tiện tay ngưng tụ quang linh chữa thương cho nàng.

Lam Đồng thoải mái nheo mắt lại, cảm giác ấm áp đang chạy trên lưng, thoải mái khiến người muốn ngủ gật, đuôi cũng không tự chủ được mà vẫy vẫy.
Một đường chữa trị cho Lam Đồng chạy đến chỗ thú nhân đóng quân, vết thương Lam Đồng cũng đã lành ba bốn phần.
Bất quá đột nhiên nhìn thấy một nhân tộc, các thú liền chạy đến xem, nháy mắt Nghệ Nhàn bị các thú nhân bao vây, ngoại trừ các sư thú trước đó nàng đã thấy qua, thì còn có lang thú, bay trên trời, bơi dưới nước, khiến Nghệ Nhàn giật mình chính là Bỉ Mông.
Nhìn Bỉ Mông cao hơn nàng, Nghệ Nhàn đột nhiên cảm thấy Lam Đồng cao ở trong thú nhân tộc quả thực vóc dáng quá nhỏ, cũng trách nàng kiến thức nông cạn, bình thường thấy dáng vẻ gia súc này đồ sộ cường tráng, hiện tại so sánh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
********
"Lam, nhân tộc này là ai?"
"Bạn lữ của ta."
Các thú nhân ánh mắt nhìn Nghệ Nhàn cũng thay đổi liên tục, Nghệ Nhàn liền nhổ xuống hai cọng tóc vàng trên đầu Lam Đồng xuống, bất quá đối với Lam Đồng mà nói cũng không đau đớn gì, nàng chỉ khó hiểu nhìn về phía Nghệ Nhàn, dường như muốn hỏi nàng làm sao vậy?
Bỉ Mông cúi người nhìn tiểu gia hỏa, một tay đưa đến trước mặt Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn che chở tiểu gia hỏa, vung chủy thủ lên, "không được nhúc nhích."
Tiểu gia hỏa hướng Bỉ Mông ngao ngao ngao kêu vài tiếng, Nghệ Nhàn chỉ nghe thấy Bỉ Mông nghi ngờ nói, "ở bên ngoài bị khi dễ sao?"
Lam Đồng nhìn tiểu gia hỏa, "gặp mấy cái nhân tộc, giải quyết một cái.

Nghệ Nhàn sẽ chữa trị cho Tiểu Lam, không cần lo lắng."
Lúc Bỉ Mông sắp xoay người lại chợt khom lưng, dùng hai ngón tay kẹp chủy thủ trên tay Nghệ Nhàn đưa đến trước mặt mình, nhìn đi nhìn lại, "ngươi đem Huyết Nhận cho nhân tộc này?"
Huyết Nhận?
Nghệ Nhàn nhìn về phía Lam Đồng, đây là chuyện lần đầu nàng nghe có liên quan đến cây chủy thủ này, chỉ thấy Lam Đồng hình như có chút tức giận, "nàng chính là của ta."
Nghệ Nhàn lại muốn đánh người này.
Bỉ Mông gật đầu, đem chủy thủ trả lại cho Nghệ Nhàn, sau đó đám người kia đi khỏi, Nghệ Nhàn kinh ngạc, "vậy thôi à? các ngươi không lo nhân tộc đến đây gây sự hả?"
Lam Đồng đem nàng đến doanh trướng của mình, khẳng định nói, "ngươi sẽ không."Nghệ Nhàn cũng không biết nàng lấy tự tin từ đâu ra, vừa vào doanh trướng thì thấy trống rỗng, đúng là đáng thương, "đây là chỗ ở của ngươi và Tiểu Lam?"
Bên dưới có thêm một tấm da thú, không nói hai lời liền túm Nghệ Nhàn ôm lên nằm, bắt đầu tháo y phục của nàng.

Nghệ Nhàn vội dùng chủy thủ nhắm ngay nàng, "còn dám xằng bậy, ta gϊếŧ chết ngươi."
Lam Đồng, "đừng nhúc nhích, vết thương sẽ rách."
Nghệ Nhàn thấy nàng không có ý kia liền thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn như cũ không dám lỏa thể trước mặt gia súc này, cũng không dám thả lỏng cảnh giác, "thương thế không bị trở ngại gì, ta tự biết chữa thương.

Xem vết thương của Tiểu Lam trước đi."
Tiểu Lam, "ngao ngao."
Nghệ Nhàn đem tiểu gia hỏa ôm vào ngực kiểm tra, ngoại trừ bụng bị một vết thương dài, thì khớp xương chân sau dường như đã gãy, còn trên lưng và cổ có vài vết bị lôi đánh, trên tai cùng thân mình có vài vết cứa của dao chém qua....!kiểm tra cẩn thận, Nghệ Nhàn thực sự muốn đâm đám người đó thêm mấy dao, tốt nhất đâm cho bọn họ sống không bằng chết.
"Tiểu Lam ngươi thực sự không sao chứ?"
"Ngao ngao."
Tiểu gia hỏa liếm bàn tay của nàng, còn muốn hướng vào ngực nàng chui.

Nghệ Nhàn vội ngăn nàng lại, hai chân kẹp lấy nàng, không cho nàng lộn xộn.

Sau đó dùng quang linh chữa thương, tiểu gia hỏa lúc bắt đầu còn nhìn xung quanh, sau đó liền ngủ gật, đầu nhỏ gật gù như gà mổ thóc.
Nghệ Nhàn thực sự chưa nhìn thấy qua tiểu gia hỏa nào mà không tim không phổi như là Tiểu Lam, chán không thôi.
Trong thời gian này, quả cầu tím cũng tự động lăn vào, Nghệ Nhàn vừa thấy bánh trôi, vội bắt chuyện nói nó đi qua, bánh trôi liền chủ động lăn đến bên cạnh nàng.
Nghệ Nhàn biết quả cầu tím này là sinh vật nàng không biết, nhưng cũng đoán được nó nghe hiểu được nàng nói chuyện, liền nói "sau này ngươi không được mang Tiểu Lam đến chỗ nguy hiểm như vậy chơi."
Bánh trôi liền lộ ra biểu tình ủy khuất , sau đó thì khóc lớn , khiến Nghệ Nhàn nhất thời không biết làm sao.

Đúng lúc này, Lam Đồng quay về, không biết bắt được con mồi từ đâu về, trên vai khiêng một con mồi lớn, trong tay còn nắm một con ấu tể....!còn sống.
Nàng đưa tay, "Huyết Nhận."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, ấu tể nhà ngươi suýt bị người khác làm thịt, kết quả ngươi lại chuyển mình đi bắt ấu tể nhà người ta, "nó ít thịt quá, trên người còn mọc đầy gai, xử lý rất phiền phức, thả đi."
Lam Đồng cầm con vật đầy gai lắc lắc hai cái, dường như đang suy nghĩ phân lượng của nó, sau đó mở doanh trướng lên, dùng sức một cái liền vẽ ra một đường cong...!víu ~.

Quay đầu, vui vẻ đem chiến lợi phẩm để xuống trước mặt Nghệ Nhàn, "ăn cái này."
Nghệ Nhàn thấy trên người nàng có thêm nhiều vết thương mới, lớn nhỏ không đều, có vài chỗ đang còn chảy máu, nàng lại hồn nhiên tựa như không biết, từ vết thương của nàng có thể thấy được đa phần đều do sét đánh, "ngươi không đau sao?"
Lam Đồng, "quen rồi."
Nghệ Nhàn không rõ có chút cảm động, trước kia khi nàng bị thương một mình đều tự mình xử lý, không có ai hỗ trợ, ốc mỗi người còn tự mình mang không nổi, dù đến cái thời không này rồi, bị thương cũng là bình thường, chỉ là hiện tại, Tiểu Nhã sẽ giúp nàng thoa những chỗ nàng không đụng đến được, "ngồi yên, đừng lộn xộn."
Lam Đồng ngồi xếp bằng, không chớp mắt nhìn chăm chú quang linh trên tay nàng, "thứ này không tổn thương người."
Nghệ Nhàn hiểu ý nàng, linh lực trong tay những người khác đều là linh lực dùng để công kích, cũng chính là ngự thú sư ở sư môn của nàng toàn bộ đem mọi kỹ năng ném lên người tiểu gia hỏa này, tạo thành thương tật, "thú nhân các ngươi bị thương đều tự mình liếm sao?"
Khóe miệng Lam Đồng hơi nhếch lên, "ngươi."
Nghệ Nhàn muốn đánh nàng một cái, bất quá nhìn toàn thân nàng bị thương, tay rơi vào khoảng không như là ảo giác, "đây là quang linh, hơn phân nửa thương của ngươi đều do lôi linh tạo thành, lôi linh là thứ bá đạo, lực công kích rất mạnh, sau này gặp phải lôi linh ngự thú sư thì ngươi phải cẩn thận."
Lam Đồng học một biết mười nói, "Vậy ngươi chính là quang linh ngự thú sư? quang linh của ngươi hiện lên đặc biệt, khi tỷ đấu có thể chợt hiện lên làm chói mắt bọn họ."
Nghệ Nhàn cũng không biết khen nàng thông minh hay khen nàng vô tư, "hôm nay ngươi gϊếŧ đệ tử Minh Vọng Phong, Thanh Sơn Tông cũng không thể vì mấy tên đệ tử mà bỏ chìa khóa đi vào bí cảnh, nhưng bọn họ sẽ không quên thù này, sẽ tìm cách tới gây sự với ngươi, Cho dù hiện tại không tìm, thì chờ chung kết quyết tái, hay chờ các ngươi vào bí cảnh cũng sẽ kiếm chuyện.

Trong khoảng thời gian này, ngươi không được ra cửa một mình, đừng cho Tiểu Lam chạy loạn khắp nơi."
Khóe mắt Lam Đồng nhếch lên, mặt mày hớn hở nói "ngươi đang lo lắng cho chúng ta."
Nghệ Nhàn nâng mí mắt, chỉ thấy ánh mắt nàng thâm thúy đang mong chờ nàng, "ta lo lắng cho Tiểu Lam, bọn họ muốn gài bẫy ngươi rất dễ, giữ lại tiểu gia hỏa là được rồi."
Lam Đồng xệ mặt, dù vô tình nhưng sóng mũi cao, mái tóc vàng, đôi mắt xanh, đã rất giống người nước ngoài rồi.

Bất quá Nghệ Nhàn cũng không muốn bị đẩy đi vòng vòng, dù sao khi nàng còn là dong binh, cũng đã gặp nhiều cô gái tây phương.
Nghệ Nhàn ở lại doanh trướng Lam Đồng một đêm, chữa khỏi thương thế cho nàng hết bảy tám phần, xác định không có việc gì, chỉ có chân tiểu gia hỏa bị gãy.
Nàng dùng quang linh chữa xong, chờ tiểu gia hỏa bước đi thử, thì liền thấy mất đi tính hài hòa, chân sau khập khiễng.

Không còn linh hoạt như trước.

Cho nên, tiểu gia hỏa uất ức, nằm trên da thú không thèm nhúc nhích.

Nghệ Nhàn lấy quả tím nàng thích ăn nhất ra uy, nàng không thèm ăn một miếng.
Nghệ Nhàn càng nghĩ, cảm thấy như vậy tuyệt đối là không được.
Đừng nói thú nhân, cho dù là người bị què một chân cũng khó chấp nhận được, Nghệ Nhàn không dám nghĩ đến khi tiểu gia hỏa trở về hình người, bộ dạng lúc đi với một chân què, cả đời coi như hủy.
Nàng tùy ý tìm một thú nhân trông coi Tiểu Lam, quay về Thanh Sơn Tông.
Đoan Mộc Nhã vừa thấy nàng, liền kéo nàng xuống một bên, "Nghệ Nhàn, hai ngày qua ngươi chạy đi đâu? xảy ra chuyện lớn rồi, ngươi biết không, ở Minh Vọng Phong có hơn mười vị sư huynh bị thú nhân đánh cho tàn phế, còn có chết, bị thương.

Hiện tại đang quậy lên muốn đòi công bằng....! haiz, vẻ mặt ngươi không ổn a, sao ngươi không kinh ngạc gì vậy?"
Nghệ Nhàn, "chỉ có bảy người, đâu ra mười mấy người? chỉ chết có một tên, tàn phế hai tên, nếu chết hết càng tốt a."
Nghệ Nhàn hiện tại nghĩ đến cái chân của tiểu gia hỏa, liền muốn đem mấy cái chân thừa của bọn chúng cắt đứt, "được rồi, Tiểu Nhã, nếu như ta bị gãy xương đùi, ngươi có cách gì chữa không?"
Đoan Mộc nhã a một tiếng liền vòng vo quanh chân nàng nhìn một hồi, "cái này chỉ cần thoa Tục Cốt Cao, chân ngươi sẽ đi lại bình thường a, nếu chân gãy, quang linh hẳn có thể từ từ chữa khỏi, nhưng mà ngươi phải chăm chỉ luyện tập."
Nghệ Nhàn kéo nàng, "ngươi nói quang linh có thể chữa trị sao?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "còn nhớ tẩy tủy đan không? chính là khiến ngươi mạnh hơn, quang linh có thể chữa xương bị gãy hoàn toàn, từ trong ra ngoài --"
Nghệ Nhàn, "khoan đã, ngươi nói là từ trong ra ngoài, là ý ta muốn nói sao?"
Đoan Mộc Nhã, "phải a, khi ngươi tu luyện không phát hiện lúc hấp thụ quang linh, quang linh cũng giúp ngươi đem chất độc trong lục phủ ngũ tạng đẩy ra ngoài sao, còn giúp ngươi mở rộng kinh mạch, xương chân ngươi cũng sẽ tự nhiên được quang linh từ từ chữa khỏi thôi."
Nghệ Nhàn liền hiểu, đây là cách dành cho người tu luyện, "Tục Cốt Cao, chúng ta nói đến Tục Cốt Cao, Tiểu Nhã ngươi có thứ đó không?"
Đoan Mộc Nhã liền lắc đầu, "đương nhiên không có, ta lại chưa dùng đến."
Nghệ Nhàn trịnh trọng nhìn Đoan Mộc nhã, "Tiểu Nhã, ta cần ngươi giúp đỡ."
Nghe Nghệ Nhàn nói xong, Đoan Mộc Nhã liền tức giận, "đám khốn kiếp kia, đến cả đứa nhỏ cũng không tha, đúng là khốn nạn không ra gì mà.

Còn ác nhân cáo trạng trước, đúng là không biết xấu hổ."
Nghệ Nhàn, "ác nhân cáo trạng trước?"
Đoan Mộc Nhã, "đúng vậy, đám sư huynh kia nói vô tình gặp thú nhân ở dưới Thanh Sơn Tông, không thèm để ý, kết quả bị thú nhân công kích trước, bọn họ không thể phản kháng, nên đánh với thú nhân, sau đó Hứa sư huynh bị một thú nhân đánh chết, hiện tại đám người Thanh Sơn Tông đang kêu gào muốn thảo phạt các thú nhân a."
Nghệ Nhàn, "cũng tốt."
Đoan Mộc Nhã không dám tin, "Nghệ Nhàn, ngươi cảm thấy có gì sao?"
Nghệ Nhàn cảm thấy chỗ tốt nhất chính là những tên khốn kiếp này không có kéo Tiểu Lam vào trong việc này, chỉ cần làm lớn chuyện, tiểu gia hỏa không bị bại lộ dưới mắt nhân tộc là được, "nhân tộc cùng thú nhân có cừu hận, cũng không thể nào hòa giải trong chốc lát được, cho dù không có chuyện lần này, cũng sẽ có chuyện khác khơi mào ân oán giữa hai tộc."
Đoan Mộc Nhã suy nghĩ một chút, cảm thấy Nghệ Nhàn nói cái này rất có đạo lý.
Nghệ Nhàn, "chuyện này tạm thời mặc kệ, ngươi nói cho ta biết làm Tục Cốt Cao cần thứ gì?"
Đoan Mộc Nhã vò đầu, "mấy thứ kia thì dễ tìm, duy nhất khó tìm chính là Cốt Cân, thứ đồ chơi này chỉ có trên người huyễn thú, nhưng huyễn thú này rất khó tìm."
Nghệ Nhàn hỏi, "huyễn thú gì? ở chỗ nào có thể tìm được?"
Đoan Mộc Nhã khoa chân múa tay cao thấp một cái, "Cốt Thứ thú, toàn thân mọc đầy gai, từng cái thẳng đứng, mấy cái gai này đều có lông dài, như tóc buông xuống vậy á."
Nghệ Nhàn, "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui