Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Ngay lúc Nghệ Nhàn sắp nhịn không được, cảm giác vị đại sư tỷ này nên dừng tay, thì Tử Hàn công kích nàng càng cuồng bạo hơn, dù Miên Hoa Đường giúp nàng phản kích một phần nhỏ, nàng vẫn bị băng trùy ghim vào người chảy máu, không nói đến phản kích đến cả ngăn cản bình thường thôi cũng đã vô ích rồi.
Bị ép bất đắc dĩ, Nghệ Nhàn dùng tài nguyên tại chỗ, điên cuồng hấp thụ quang linh bên ngoài.

Nhìn linh lực nhanh chóng chảy vào đan điền sau đó nhanh chóng tiêu hao hết, tựa như người qua đường, di chứng hao linh lực nhanh kéo đến, nàng choáng váng, ý thức hải rung động, tiểu mã cũng bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn thấy bầu trời băng trùy rơi thành mưa đao, tiểu mã liền phóng quang linh cho Nghệ Nhàn, rất nhanh phóng ra một tấm chắn màu trắng.

Đáng tiếc, bình phong bị băng trùy phá nát, nhanh chóng tan vỡ, tối đa cũng chỉ duy trì được vài hơi.
Tử Hàn một tay chống đầu của mình, lười biếng thưởng thức huyễn thú ở bên trái bên phải Nghệ Nhàn gian nan ngăn cản, "vào lúc quan trọng, chỉ để cho huyễn thú của ngươi cứu cánh, ta thấy chung kết quyết tái ngươi cũng không hơn được gì, tốt nhất để cho hai cái huyễn thú này đi ra thay ngươi so đấu đi a?!"
Trong lòng Nghệ Nhàn nén cơn giận, nhất là bị Tử Hàn đánh một đòn cũng không đỡ nổi, còn phải nghe đối phương nghiêm khắc quở trách, quan trọng là đại sư tỷ người ta nói không sai.
Gặp phải địa cấp ngũ giai ngự thú sư trở xuống, nàng có thể dùng đầu óc đùa bỡn một chút, ỷ vào tay mình còn có vũ khí nhân cấp, thì có thể may mắn thắng được.

Nhưng đối mặt với trên nhân cấp ngự thú sư, trừ bỏ bị ăn hiếp ra, còn không thể phản kháng được.
Nhưng Nghệ Nhàn không cam lòng, nàng tự vào Thanh Sơn Tông này, nhất định không thể dùng thân phận hạ nhân không có tiếng tăm gì đi đến cùng, ngoại trừ nguy hiểm bên ngoài ra, còn có đám người Tạ Vũ luôn theo gây sự.

Nếu nàng dừng bước ở chung kết quyết tái, muốn đứng lên sẽ rất khó khăn.

Nàng đã thức tỉnh song linh căn, thì phải đem toàn lực tranh thủ mọi thứ cho mình những cái tốt nhất.
Nghệ Nhàn bị cục tức này làm đầu óc muốn bùng nổ, đến cả bản thân cũng không ý thức được tiểu kim đan trong đan điền đang điên cuồng vận chuyển, linh lực khô kiệt trong người cũng đang từ từ tràn đầy trở lại.
"Ah --"
"Vẫn còn phản kháng được."
Tử Hàn bị ánh sáng cực mạnh trên người Nghệ Nhàn phát ra làm chói mắt, thấy người bị đánh cho sắp gục lại đứng lên lần nữa, sau đó phóng một kích lôi tủy, nàng chợt xoay người, đối đầu với kim long đang bơi, đuôi tóc bay lên cũng bị cắt ngang một đoạn.

Sau khi nàng hạ xuống, cầm đuôi tóc nhìn lại, không bị bốc cháy, chỗ cắt thẳng tắp, tựa như bị lưỡi dao sắc bén cắt ngang qua, "không tệ, một kích này cũng có thể hù người được."
Nghệ Nhàn sửng sốt một chút, công kích xong mới phát hiện linh lực trong đan điền vẫn khô cạn như cũ, chỉ có viên tiểu kim đan kia lại phát ra linh lực cực mạnh, hơn nữa linh lực này không phải quang linh, cũng không phải lôi linh, uy lực phát huy so với lôi tủy còn mạnh hơn.

Nàng lại phóng thêm một kích lôi tủy nữa, Tử Hàn không đỡ nó, chỉ nhanh chóng né đi khi lôi tủy phóng đến.
Nghệ Nhàn chợt có sáng kiến trong đầu, hai tay trái phải giao thoa nhau, ngưng tụ ra một cái kim cầu vàng óng ánh, khác với lôi linh cầu, lôi linh cầu bề ngoài còn chớp nháy, còn cầu này....!tựa như viên tiểu kim đan không biết trong cơ thể nàng, "sư tỷ, xem cái này."
Tử Hàn nhìn thấy viên cầu kia bay đến, thuận tay phóng băng trùy dày đặc, hai người sau va chạm, liền bị nguồn năng lượng cực mạnh bùng nổ hất đi, cả ngọn núi kịch liệt lung lay.
Cho dù đã phòng ngự từ trước, Nghệ Nhàn vẫn bị phản kích bay ra ngoài, tiểu mã thì không sao nhanh chóng quay về ý thức hải của Nghệ Nhàn, nhọ nhất không ai bằng chính là Miên Hoa Đường ở gần Nghệ Nhàn nhất, tựa như quả cầu vào một cái mất bóng.
Tử Hàn vì khinh địch, cũng không kịp đề phòng, bị một nguồn năng lượng cực mạnh đánh bay lên đỉnh núi, cho dù bên dưới đỉnh núi sâu không nhìn thấy được đáy.

Không lâu sau, thân ảnh của nàng lợi dụng tư thế xung thiên, lần nữa vững vàng rơi xuống đỉnh phong.
Ngoại trừ ở dưới còn có cái hố sâu chứa được hơn trăm ngàn người ra, thì xung quanh vắng lặng không tiếng động.

Đầu sỏ gây tội cũng không thấy được thân ảnh, Từ Hàn phủi một thân bụi hừ cười, "bản lãnh cũng lớn lắm, ta cũng là lần đầu tiên bị một chiêu của ngươi ta gieo họa."
...
Nghệ Nhàn khập khiểng, khắp người máu me quay về Vân Đan Phong.
Đoan Mộc Nhã nhìn thấy Nghệ Nhàn còn tưởng nàng bị cả chục người quẩn ẩu, thảm trạng te tua, phía sau còn có hai tên đi theo, Miên Hoa Đường cùng Ngân Bảo đại nhân đến cả dáng đi cũng y chang nhau, nàng hoàn toàn hoa mắt, "Nghệ Nhàn, người Tạ gia tìm đến cửa rồi sao? hay là mấy người ở Minh Vọng Phong đến báo thù?"
Nghệ Nhàn cảm giác mình không té chết là may mắn lắm rồi, nàng bị nguồn năng lượng kia đánh bay lên đỉnh phong rồi rớt xuống một cái thân cây, sau đó lăn một đường xuống chân núi.

Ngân Bảo đại nhân cũng bị liên lụy, không kéo được nàng còn phải dính nạn lây, kéo theo Miên Hoa Đường lăn xuống chân núi.

Còn Miên Hoa Đường lăn xuống chân núi trước các nàng một bước, cái đầu nằm trong cái hố nhỏ nửa ngày cũng không phản ứng, hoàn toàn tiết kiệm thời gian xuống núi.
Bị Đoan Mộc Nhã hỏi liên tục, Nghệ Nhàn đỏ mặt, nàng ngưng tụ quang linh yếu ớt chữa thương cho mình, nhìn xung quanh rồi nói, "không nghiêm trọng như ngươi nghĩ, ta chỉ so tài với Tử Hàn sư tỷ một chút thôi."
Đoan Mộc Nhã thấy Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường vất vả bò lên bàn đá, sau đó cùng nhau nằm bẹp xuống ngửa mặt lên, bổ dạng vô cùng mệt mỏi, ai sờ lên một cái cũng tỏ vẻ vô cùng thoải mái, "ah, ngươi chạy đi luận bàn với Tử Hàn sư tỷ? không phải là đi để bị đánh sao?"
Lời này nói ra rất đúng, Nghệ Nhàn nhịn không được nở nụ cười, "thu hoạch cũng rất nhiều."
Hôm sau, đến hạn tới trận tỷ đấu thứ hai, đối tượng tỷ đấu của Nghệ Nhàn vẫn là thú nhân.
"Nghệ cô nương, chúng ta lại gặp nhau."
"Dừng đi."
Nghệ Nhàn vội ngăn lời hắn nói lại, vừa vào sân đã chào hỏi như kiểu đồng môn, nếu là người khác sẽ nghi ngờ nàng và thú nhân có quen biết.
Hiện tại quan hệ giữa Thanh Sơn Tông cùng thú nhân đang tệ đi, Nghệ Nhàn cũng không muốn chọc phải cái gai này, sợ là sẽ gây ra thêm nhiều phiền toái.

Huống chi, nàng cùng thú nhân này chỉ gặp mặt có một lần, chính là lần trước nàng đem võng đưa cho tiểu gia hỏa, cái thú nhân cánh tộc này lại cứ nằng nặc muốn đổi cái võng của nàng.
"Trực tiếp đấu đi."
"Nghệ cô nương, nếu không thêm một điều kiện nữa đi?"
Nghệ Nhàn dùng đầu ngón chân cũng biết thú nhân này còn đang nhớ đến cái võng nàng cho Tiểu Lam, một cái người chim thì cần gì nằm võng a, nàng không nói hai lời liền phóng lôi tủy cùng quang linh, nháy mắt người kia biến thành một con chim ưng có sải cánh to, tạo hình cũng có chút tuấn mã, còn có thêm đôi ưng trảo sắc bén.

Hắn nhanh chóng thoát khỏi công kích của Nghệ Nhàn, sau đó gào thét vỗ cánh lao tới, một đạo cuồng phong suýt thổi bay Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn thuấn di, nhanh chóng né đi, sau đó lại phát hiện thú nhân này khi bay dường như bị khống chế, đánh giá một chút thì biết quang linh vừa rồi đã tạo thành cản trở với thú nhân này.Lần trước xem Bảo Đàm đối phó với cánh tộc cũng rất khó khăn, khi đó nàng cũng nghĩ đến nếu mình gặp phải cánh tộc thì nên làm gì, không ngờ đến lại tới nhanh như vậy.
Nghệ Nhàn nhớ đến hình như đã gặp tuấn ưng ở chỗ nào đó như vậy rồi? sau đó nàng phóng quang linh dấu lôi tủy nhiều lần thất bại, đối phương mắt bị cản trở cũng nhanh chóng né được, có thể thấy tốc độ cùng thính giác có bao nhiêu nhạy.

Đối với sủng thiên bay trên trời này, đánh dưới mặt đất không thể nào trúng được, không lẽ bay lên trời đánh?
"Ngân Bảo đại nhân, chúng ta thử lại xem."
"Chi."
Nhân lúc cánh tộc lao xuống công kích Nghệ Nhàn, Ngân Bảo đại nhân phóng tơ nhện cột vào đối phương hai cái, Nghệ Nhàn vội tránh công kích của hắn, vội đứng dậy, phi một cái kéo lại cánh của đối phương, nhanh nhẹn túm lấy một bên cánh của hắn leo lên.
Thú nhân cánh tộc rất nhanh cảm nhận được Nghệ Nhàn bên cạnh, bay trên không cánh không ngừng vỗ phạch phạch đánh võng bảy ẩu, Nghệ Nhàn bị những cú bay đánh võng của hắn suýt chút chao đảo rơi xuống dưới, cũng may có tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân cột cổ tay nàng lại, nàng cứ vậy bám chắc cái cánh rồi lơ lửng giữa không trung.
Cánh tộc thú nhân cố ý lượn thấp độ cao khi bay, chân Nghệ Nhàn chạm đất rơi xuống, hắn nhanh chóng phóng xuống, ưng trảo bén nhọn liền gắp lấy Nghệ Nhàn.Nghệ Nhàn vội vã né đi, ném một kích lôi tủy lại, kết quả không trúng bụng hắn nhưng lại trúng ngay cái cánh kia.
Thú nhân này chưa từng bị lôi đánh, toàn thân run lên, thân thể bay lượn cũng chao đảo, nghiêng sang một bên để đáp xuống đất.

Nghệ Nhàn thấy phản ứng của hắn dường như so với Lam Đồng còn nặng hơn, không lo được nhiều liền phóng thêm hai cái lôi tủy đánh vào cái cánh còn lại của đối phương.
Thú nhân bị lôi tủy đánh lăn lộn trên đất, liền biến thành nhân hình.
Nghệ Nhàn liền vung thất tiết châm lên, phóng cho hắn một cái lồng năng lượng, tiểu mã ở bên cạnh không ngừng gia trì, Nghệ Nhàn thấy thú nhân cánh tộc vội vàng đứng dậy, cố gắng phóng về phía nàng, liền nhanh chóng ném hắn ra khỏi đấu đài.
Cho đến khi trọng tài tuyên bố, Nghệ Nhàn mới ngã ngồi trên đất, nhìn hai cái đầu gối chân chảy máu te tua, vừa rồi bị ma sát quá mạnh, khắp người đều có thương tích.
Nàng chật vật bò dậy, đi đến ngọn núi tu luyện kia, trước tiên chữa trị cho mình, sau đó mới nhắm mắt lại tu luyện.

Nếu không phải Tử Hàn sư tỷ công kích tới tập khiến nàng rơi vào đường cùng, thì tác dụng của tiểu kim đan này cũng chưa chắc là đã phát huy được khả năng của nó.
Ngân Bảo đại nhân bố trí xung quanh một đống thổ trùy tam giác, Miên Hoa Đường thì ôm một gốc cây vèo vèo leo lên, leo đến đỉnh chỗ Tử Hàn ngủ, còn nghiêng đầu nhìn nàng một chút.
Tử Hàn hé mắt nhìn nàng, vươn tay, "vật nhỏ, hôm qua giáo huấn còn chưa đủ sao?"
Miên Hoa Đường nhảy nhót trong lòng bàn tay nàng, hoàn toàn không e ngại, còn học theo Tử Hàn bắt chéo hai chân, hai tay gối sau đầu, đáng tiếc tay nó có chút ngắn học bắt chước theo cũng chỉ được ba phần.
Tử Hàn đem nó ôm vào ngực, nhắm mắt ngủ.
Nghệ Nhàn kết thúc tu luyện quay về mới phát hiện không biết Miên Hoa Đường đã chạy đi đâu, tìm nửa ngày Ngân Bảo đại nhân chỉ chỉ lên trên, "ở bên trên."
Nghệ Nhàn mơ hồ nhìn thấy một cái thân ảnh, khi đến nàng cũng không có thấy ai, "Miên Hoa Đường chạy đi tìm Tử Hàn sư tỷ?"
Vừa nói xong, liền có món đồ rơi xuống.

Nghệ Nhàn theo bản năng né đi, kết quả Miên Hoa Đường đập mặt xuống đất, nó học theo âm thanh của tiểu gia hỏa gào hai tiếng.
Tử Hàn, "ồn ào."
Nghệ Nhàn đem Miên Hoa Đường ôm lên, đem theo nó bỏ chạy.
Trận đấu thứ ba Nghệ Nhàn vẫn còn đang suy nghĩ, vì nàng thời gian nàng đấu trừng với Lam Đồng, ngày thứ hai Nghệ Nhàn vội đi tu luyện cũng không xem đối phương thi đấu, bất quá với trình độ hung hăng đối phương đánh bại Trình Bang, trừ phi là nhân cấp ngự thú sư ra trận, nếu không nàng sẽ không thể vào được nhóm thăng cấp.
Nghệ Nhàn ôm tâm tình phức tạp vào đấu đài, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nàng nhịn không được bĩu môi.

Quả nhiên, gặp hải tộc, cánh tộc, nàng lại được tỷ đấu cùng thú nhân lục địa Lam Đồng.
Nàng vừa xuất hiện, đôi mắt Lam Đồng thâm thúy nhìn nàng.
Nghệ Nhàn sợ bị người khác nhìn ra khác thường, liền hung ác nói "bớt nói nhiều, bắt đầu đi."
Tiếu ý nơi đáy mắt Lam Đồng chập chờn, Nghệ Nhàn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng biến thú hình, đại sư tử còn rung rung bộ lông, bộ dạng nhẹ nhàng như bình thường khiến người ta hận đến nghiến răng.
Từ sau khi Lam Đồng đánh một trận với Trình Bang nổi danh xong, nàng ngược lại trở thành đối tượng trọng điểm của Thanh Sơn Tông, mỗi trận đấu đều có rất nhiều người đến xem.
Chính vì vậy, Nghệ Nhàn mới không dám nói lung tung với người này, tránh khỏi bị người Minh Vọng Phong nhìn ra manh mối khác, đến khi đó sẽ rất phiền.

Nàng triệu hồi tiểu mã ra, phóng một cái lôi tủy cùng quang linh rồi né đi.
Lam Đồng hầu như biết rõ công kích của Nghệ Nhàn, không có xông lên trước mà lùi về phía sau vài bước, tránh được lôi tủy cùng quang linh của Nghệ Nhàn, sau đó vòng qua một bên, phi về phía Nghệ Nhàn một cái.
Nghệ Nhàn không thuấn di, mà chờ tên kia phóng tới, liền né qua một bên túm một nhúm lông mềm mượt, nảy lên lưng Lam Đồng, từng quyền từng quyền nện vào đầu nàng, hạ giọng cảnh báo, "mau xuất thực lực của ngươi ra đây, nếu không ta đánh bể đầu ngươi."
Lam Đồng lắc đầu muốn tránh, ở bên trong chạy hết tốc lực không biết quay bao nhiêu vòng, cho dù bị Nghệ Nhàn âm thầm phóng lôi tủy, thì chân cũng chỉ run một cái rồi lại bắt đầu chạy.

Sau khi bị Nghệ Nhàn đánh đau, liền lộn một vòng, suýt ép Nghệ Nhàn đến hộc máu.
Nàng há miệng khẽ cắn, chạy như bay, theo thói quen thường làm.

đem Nghệ Nhàn quăng lên lưng, hiện tại cũng vậy đem Nghệ Nhàn ném lên lưng.
*******
Cũng may nàng chuẩn bị trước kỹ càng, tơ nhện cột vào chi trái đằng trước của Lam Đồng, nên Nghệ Nhàn không bị văng ra ngoài, nàng bị tơ nhện kéo đi, không kịp lật liền rớt xuống đất.Lam Đồng cúi đầu nhìn sợi tơ nhện không biết được cột từ khi nào, đôi mắt thâm thúy híp lại một nửa, nhìn xung quanh cũng không thấy Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường.

Nghệ Nhàn cũng cảnh giác nhìn đại sư tử này, trước kia hai người chỉ chơi đùa cho xong việc, cho nên nàng cũng không rõ được sâu cạn của gia súc này thế nào.

Hiện tại đã biết, nhưng áp lực cũng tăng gấp bội, nhất là bị nhiều đệ tử Thanh Tông Sơn nhìn thấy, nhiều ánh mắt như vậy, hành động của hai người sợ là sẽ bị bọn họ suy đoán.
Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn không băn khoăn xuất thủ, một kích quanh linh đánh vào khoảng không, sau đó lôi tủy cùng quang linh thanh tẩy của tiểu mã phóng đến.

Lam Đồng trái xông phải lùi, tránh được cái này, một trảo giơ lên trước mặt, Nghệ Nhàn thuấn di, dùng quang lôi cầu nhanh chóng ném qua.
Con ngươi Lam Đồng co rút, vội thắng lại, dưới chân như có bánh xe, chạy về hướng ngược lại.
Nghệ Nhàn liền làm cho mình một cái lồng năng lượng, quang lôi cầu nổ tung, bùn đất tung bay, Lam Đồng cũng bị dính, sau đó nàng phủi bùn đất trên mình, lại nhanh nhẹn nhảy nhót.
Lần trước tỷ đấu không thấy được, hiện tại nhìn gia súc này tránh được nàng còn ra tay đánh lại, Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy tên này đầu óc rất nhanh nhẹn, làm gì có bộ dạng vụng về a?
Nàng còn chưa kiểm tra xong độ thâm sâu của gia súc này, ngược lại còn đem bí mật của mình cho đối phương xem, hiện tại Lam Đồng đã biết đề phòng làm sao mà đánh được đây?
Nghệ Nhàn đau đầu nhìn tên kia như đang trêu hoa ghẹo nguyệt, nhảy lới nhảy lui không nhìn chỗ, nàng đột nhiên nhìn chằm chằm về ranh đấu đài sau nơi Lam Đồng đứng, nhớ đến bộ dạng vừa rồi gia súc này thắng gấp, liền nảy chủ ý.
"Ngân Bảo đại nhân."
"Chi."
Nghệ Nhàn cho tiểu mã thỉnh thoảng phóng quang linh về phía Lam Đồng, sau đó tay trái phóng lôi tủy về phía Lam Đồng, Lam Đồng hận không thể một trảo cào rớt tiểu mã trên không trung xuống, đánh tiếc tiểu mã không có thực thân, cào lại cào không được.

Nàng không thể làm gì khác là nheo mắt lại nhìn, không tránh được lôi tủy của Nghệ Nhàn, có vài lần bị đánh trúng.
Ngân Bảo đại nhân thì trái phải chạy liên tục phóng thổ trùy tam giác phá đám Lam Đồng, Lam Đồng không cẩn thận dẫm phải, nháy mắt nhảy dựng lên, gào to vào tiếng, sau đó lại bị lôi tủy của Nghệ Nhàn đánh trúng.
Lúc này nàng không chỉ đề phòng lôi linh cầu của Nghệ Nhàn, còn phải đề phòng trùy tam giác dưới chân đột ngột xuất hiện, quan trọng chính là tiểu mã luôn phóng quang linh làm chói mắt người khác, khiến hai mắt nàng đều hoa cả lên.
Nghệ Nhàn thấy đến lúc công kích, hai tay liền ngưng tụ lôi linh cầu, sau đó ném về phía gia súc kia.

Qủa nhiên, Lam Đồng lần nữa dừng bước, không có phi đến, mà lui về sau chạy, cách biên đấu đài chỉ một khoảng, Nghệ Nhàn không ngừng cố gắng, liền bị trọng tài ngăn lại.
Nghệ Nhàn hoài nghi gia súc Lam Đồng cố ý thua mình, đối phương chỉ phòng ngự không công kích, nếu đánh chính diện, sợ là nàng sẽ giống như Trình Bàng sư huynh, trực tiếp kêu thua.
Đoan Mộc Nhã thấy nàng nở mặt, "Nghệ Nhàn, ngươi thắng liên tục ba trận, có thể trực tiếp vào nhóm thăng cấp rồi, oa, chúc mừng, chúc mừng."
Nghệ Nhàn phát hiện Lam Đồng cố ý cho mình cơ hội này, nghe Đoan Mộc Nhã nói đến, liền tức điên người, quả thực muốn lôi gia súc này ra ngoài đánh một trận, nhưng cơn giận này cũng thật khó hiểu, "bỏ đi, ta đi tu luyện."
Đoan Mộc Nhã, "đã có thể vào nhóm thăng cấp rồi, hôm nay không nghỉ ngơi một ngày sao?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, cất Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường rồi lần nữa lên núi, ngoài dự liệu của nàng, chỗ này thanh tu lại có thêm năm sáu người, toàn bộ đều mặc y phục Vân Miểu Phong, hẳn là các sư huynh sư tỷ ở Vân Miểu Phong, thấy nàng đến liền nhao nhao đứng dậy.Nghệ Nhàn hoài nghi mình đến nhầm chỗ, tính đi tìm cái cây Tử Hàn đại sư tỷ hay nằm ngủ, nhưng chưa tìm được lại bị năm sáu người vây lại.
"Ngươi cần phải bàn luận với mỗi người chúng ta xong thì mới có thể tu luyện, xin mời."
"Ta?"
"Dĩ nhiên là ngươi."
Nghệ Nhàn cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại bị người ta nói phải công kích, đối phương liền phóng hỏa diễm xung quanh, Nghệ Nhàn luống cuống chân tay ứng phó, tóc bị đốt trụi một nhúm, "các vị sư huynh sư tỷ, có hiểu lầm gì sao?"
Một vị sư tỷ bên cạnh nói, "đại sư tỷ phân phó, không thể không nghe theo."
Nghệ Nhàn vừa nghe ba chữ 'đại sư tỷ' liền đoán có thể là Tử Hàn không chịu nổi sự đần độn của nàng, dự định dùng người của Vân Miểu Phong giáo huấn nàng một chút.

Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn liền tập trung, chuyên tâm ứng phó vị sư huynh hỏa linh ngự thú sư trước mắt này.

Bất quá, rất nhanh nàng vì suy đoán ngu ngốc của mình phải trả giá không nhỏ.
Nghệ Nhàn nhìn tay cáo bị cháy khét, "lôi linh?"
Vị sư tỷ trước đó đáp lại nàng nói, "sai, là hỏa lôi song linh căn ngự thú sư, Chung sư huynh hiện tại đã là địa cấp thất giai rồi, tiểu sư muội, ngươi cần phải chăm chú một chút, Chung sư huynh chưa từng thương hương tiếc ngọc đâu, không có thủ hạ lưu tình."
Không cần nói Nghệ Nhàn cũng biết vị sư huynh này thiết diện vô tư rồi, đốt tóc nàng, đốt tay áo của nàng, thiếu chút là hủy mặt nàng, "Ngân Bảo đại nhân."
Ngân Bảo đại nhân vừa ra sân liền phóng thổ trùy tam giác, vèo vèo vèo, liền bức vị sư huynh kia lùi về phía sau.

Có Ngân Bảo đại nhân hỗ trợ, trong lòng cũng phấn chấn hơn nhiều.

Đáng tiếc, chỉ vui vẻ được bất quá ba giây, trùy tam giác bị liên hòa hỏa của Chung sư huynh đốt trụi không còn gì, cái đuôi của Ngân Bảo đại nhân suýt chút bị hỏa cầu đánh trúng, lập tức bị lôi linh của Chung sư huynh đánh cho chạy toán loạn, bị đánh bẹp hoàn toàn.
Nhưng hành vi của Miên Hoa Đường lại khiến Nghệ Nhàn bất ngờ, mở đường cho Ngân Bảo đại nhân, chợt nhảy dựng lên hấp thụ lôi linh của Chung sư huynh, cứ vậy hễ có lôi linh phóng ra từ vị sư huynh này đều được Miên Hoa Đường hấp thụ.
"Huyễn thú này thật kỳ quái, có thể chịu được công kích?"
"Tướng mạo cũng rất kỳ quái, nó là loại huyễn thú gì?"
"Ách."
Bình thường Miên Hoa Đường cũng không như vậy, Nghệ Nhàn như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, chỉ nói "sư huynh không ngại thì cũng triệu hồi huyễn thú ra đi, như vậy cho công bằng."
Nếu là với người ngoài thì sẽ khiêm nhường một chút, nhưng Nghệ Nhàn vừa nói xong Chung sư huynh liền triệu hóa ra hai cái huyễn thú của hắn, một con hỏa linh kỳ lân tứ cấp, một con lôi linh voi bay tứ cấp.
Nghệ Nhàn đỡ trán.
Vốn đã bị Chung sư huynh chèn ép, huyễn thú của đối phương vừa xuất hiện khí tràng thực sự không thua gì huyễn thú cao cấp, da đầu Nghệ Nhàn căng thẳng, rất muốn đánh mình một cái, cho ngươi bớt miệng nhanh hơn não đi.
Chung sư huynh, "để người khác khỏi nghĩ ta khi dễ ngươi, thì như vậy đi, hai cái huyễn thú của ngươi đánh với hai cái huyễn thú của ta, như vậy công bằng hơn đều hai đối hai, ta đánh với ngươi."
Nghệ Nhàn, "..."
Nàng không nghĩ đến việc khi dễ, nhưng với hình thể của hai huyễn thú này so với Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường thì.....!rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Huống chi, huyễn thú tứ cấp.....!cấp bậc cũng cao hơn so với Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường.
Nghệ Nhàn cũng rất vô sỉ kéo thêm tiểu mã ra, xoắn ốc trên trán tiểu mã đã thành sáu vòng, tính ra miễn cưỡng cũng lấy được danh cao cấp huyễn thú rồi, nàng hắng giọng một cái nói, "ta có ba cái huyễn thú, sư huynh nếu có ba con thì đem ra hết đi, không ngại đâu."
Không biết xấu hổ thì không cần mặt mũi, ngược lại tất cả mọi người ai cũng không biết xấu hổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui