Nghệ Nhàn phát hiện quang linh cũng phải cần tu luyện thêm, thất tiết châm chống đỡ bằng trùy của Tử Hàn đại sư tỷ, cũng chịu không được lâu liền nát.
"Là ai?"
"Lời này là ta hỏi mới đúng, ở chỗ của ta, ngươi dám làm càn như vậy."
Dựa vào khuôn mặt thiếu nữ của Tử Hàn đại sư tỷ, cũng đủ khiến người ta nghẹn họng, băng trùng trên không trung phóng xuống đều bàn tay nàng khống chế, nhanh chóng xoay tròn, hình thành một cơn lốc khổng lồ, khi nàng vừa giơ tay lên, băng trùy đánh về phía Huyên di, đôi song sinh tỷ muội đỡ không được, đã bị thương đứng dậy không nổi.
Nghệ Nhàn vội chạy vào Vân Miểu Phong, sợ bị đám người Huyên di bám theo.
Huyên di dùng tay ngưng tụ thủy, cản lại công kích của Tử Hàn, một bên thủy một bên băng trùy, hai bên hình thành cơn lốc khác nhau, dư chấn lớn khiến nhiều người bị kéo đến xem.
Huyên di thấy vậy, vội nói "hiểu lầm, là hiểu lầm lớn, lão thân không phải cố ý tìm Vân Miểu Phong gây chuyện, chỉ muốn đem tiểu thư Tạ gia đi mà thôi."
Tử Hàn đánh một chưởng xuống, bùn đất dưới chân nhanh chóng bị băng bọc lại, Huyên di cũng phải lùi lại vài bước.
Nghệ Nhàn cảm giác sau lưng có làn gió lạnh, quay đầu nhìn thì thấy trên cây treo đầy băng, cành khô cũng nhanh bị ép gãy, còn các sư huynh sư tỷ vừa rồi xem kịch vui cũng không còn bóng dáng một ai.
Tử Hàn, "Tạ gia? sợ là mắt ngươi mờ nên tìm nhầm chỗ rồi, Vân Miểu Phong ta không có tiểu thư Tạ gia nào ở đây cả, mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Huyên di thấy nói chuyện không được, bất đắc dĩ nhìn Nghệ Nhàn, "được, lão thân đi ngay."
Thấy mọi người đi rồi, Tử Hàn không để ý nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn vội che kín y phục của mình, "lão yêu bà này vừa thấy ta đã động chân tay với ta, lúc thì kéo áo ta, lúc thì kéo quần ta.
Ta thề, có chết ta cũng không theo."
Tử Hàn hừ một tiếng, "Tạ gia, Tạ gia là cái thá gì?"
Nghệ Nhàn gật đầu, rất muốn khen cho cái khí phách vênh váo này của Tử Hàn đại sư tỷ.
Nhưng nghĩ lại thì thấy đau đầu, vị Huyên di ở Tạ gia này cũng thật có bản lĩnh.
Nàng đi đến đâu, người này cũng có thể theo sát đến đó.
Không phải là trên người nàng có dính thứ đồ truy tung gì đó chứ?
Tử Hàn chợt tiến đến bên cạnh Nghệ Nhàn, gặp đôi mắt híp nửa phần ngáy ngủ nhìn mình chằm chằm đầy độc ác, "ngươi là người Tạ gia?"
Nghệ Nhàn đột nhiên bị nàng nói liền giật mình, "Tạ gia a? Là Tạ Anh ở Minh Vọng Phong kia sao? ta làm gì có quan hệ với Tạ Anh chứ, phụ nhân này nói lung tung, không chừng có vấn đề gì đó nên nhận lầm người thôi a."
Nói xong, Nghệ Nhàn xoay người muốn chạy đi.
Tử Hàn đưa một ngón tay ra móc lấy cổ áo nàng, kéo người đến trước mặt, "tốt nhất ngươi không nên là cái người Tạ gia mà nàng vừa nói, nếu không ta sẽ tự tay lột da ngươi, bẻ xương ngươi.
Biết chưa? hả?"
Nghệ Nhàn không hiểu, lưng nàng rét run, tóc gáy dựng đứng, không lẽ Tử Hàn sư tỷ có thù oán với Tạ Anh? nhưng trước giờ không nghe thấy hai người coi nhau như kẻ thù a, "ta không phải họ Tạ, ta họ Nghệ, đại sư tỷ nhìn bộ dạng ta, thấy giống người Tạ gia sao?"
Tử Hàn híp mắt nhìn hồi lâu, hừ một tiếng liền thả nàng ra, "nhìn cũng không có đáng ghét như vậy, phải rồi, không phải nói muốn đi về sao, mau cút đi, đừng có cản trở mắt ta."
Nghệ Nhàn cũng muốn cút a, nhưng với tác phong của Huyên di có chết cũng không bỏ qua, hẳn là vẫn còn đang hỏi thăm thân phận của nàng ở Thanh Sơn Tông, không chừng đang ở dưới chân núi Vân Đan Phong chờ nàng a, nàng đi lần này sẽ tự chui đầu vào lưới a, "ta thấy vẫn là thôi đi, lỡ như ta gặp phải lão yêu bà, thanh sạch khó mà giữ được sao?"
Tử Hàn tức giận trừng nàng, "sợ cái gì, nàng có thể ăn ngươi sao?"
Nghệ Nhàn thực ra không sợ, chỉ là không muốn bị người khác ép cởi đồ để kiểm tra thân thể, thái độ đối phương càng mạnh thì nàng càng khó chịu.
Huống chi còn phải về Tạ gia a, hiện tại nàng chỉ lo tu luyện, bảo mệnh là chính, khi nào tìm được kẻ trong tối hại nguyên thân thì mới tính đến chuyện Tạ gia.
Đanh một trận ở huyễn thú cốc, đệ tử Tạ gia chỉ cần thấy hai cái huyễn thú của nàng thì liền nhớ lại thân phận của nàng, đến khi đó khó mà tránh được dây dưa đến Lam Đồng cùng Tiểu Lam.
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ dĩ nhiên là không sợ rồi, nàng khinh bạc cũng đâu phải ngươi..."
Tử Hàn nghẹn một cái, đưa tay lên búng vô trán Nghệ Nhàn một cái, "đi."
Có vị đại sư tỷ này ở bên cạnh, Nghệ Nhàn tựa như có lá bùa bảo mệnh, chỉ là có cái càng đi càng thấy sai, "đại sư tỷ, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?"
Tử Hàn không nói gì, liền đem nàng đến Minh Vọng Phong, không chỉ như vậy, còn một cước đạp hư cửa đình viện của Tạ Anh, Nghệ Nhàn nhìn cái cửa bị đá thủng một lỗ, rồi từ từ nứt ra khắp nơi sau đó rầm một tiếng nằm bẹp xuống đất, khói bụi mịt trời.
"Là ai, dám ở đây gây sự?"
"Ta."
Tử Hàn lạnh lùng nói, "kêu Tạ Anh lăn ra đây cho ta."
Nghệ Nhàn cợt cương người, trước giờ chắc chỉ có vị trước mắt này mới can đảm gọi Tạ Anh lăn ra đây mà không sợ, ngày thường các sư huynh sư tỷ đều mang dáng vẻ thích được sùng bái, hiện tại thấy Tử Hàn đại sư tỷ ở đây phóng thích uy nghiêm, cũng chỉ nghẹn họng không dám nói gì....!Nghệ Nhàn cũng chân chính được mở rộng tầm mắt.
Tạ Anh xuất hiện cũng nhanh, nhìn cái cửa bất hạnh không còn sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghệ Nhàn dừng hai ba giây rồi miễn cưỡng cho mọi người lui xuống, "vừa rồi sư đệ đến báo lại, nói đại sư tỷ đến đây hỏi tội, không biết Tạ Anh đã làm sai gì khiến đại sư tỷ tức giận đến như vậy?"
Tử Hàn nhìn lướt qua người ở đây, không phát hiện được đầu sỏ gây chuyện, liền nhìn Tạ Anh, "Chúc phong chủ đem mọi việc lớn nhỏ trong Minh Vọng Phong tạm giao cho ngươi, là để ngươi quản các đệ tử trong môn, trông chừng hành vi của bọn họ, ngươi biết chứ?"
Tạ Anh rất cung kính nói, "đại sư tỷ dạy bảo, đệ tử môn hạ không mắt đụng phải sư tỷ, hay là....?"
Tử Hàn, "Minh Phong Phong thế nào, thì người Tạ gia cũng nên như vậy."
Tạ Anh chợt ngẩng đầu, "Tử Hàn sư tỷ, lời này...!Tạ Anh không hiểu, xin hãy nói rõ."
Tử Hàn liền nhìn qua Nghệ Nhàn, "tiếp theo ngươi nói đi."
Nghệ Nhàn đang xem kịch vui, chợt bị Tử Hàn đẩy ra, bị đôi mắt của Tạ Anh dò xét, liền hắng giọng một cái nói, "ta gặp phải một người tự xưng là Huyên di....!Tạ gia, nàng muốn làm mấy chuyện kỳ quái với ta."
Tạ Anh chớp mắt, hồ nghi nói lại, "chuyện....!kỳ quái?"
Cái này nói rõ ràng ra cũng khó, dù sao thì cũng chỉ muốn xem cái bớt của nàng, không biết lại nghĩ rằng lột đồ nàng làm chuyện bậy bạ.
Ánh mắt Nghệ Nhàn đau khổ nhìn Tử Hàn đại sư tỷ cầu cứu, Tử Hàn nhìn qua các đệ tử bên cúi đầu đứng nghe, "việc này này chuyện riêng của ta với Tạ Anh, tất cả các ngươi ra ngoài hết đi."
Tạ Anh chờ mọi người đi rồi mới nói, "xin tiểu sư muội giải thích rõ cho ta hiểu."
Nghệ Nhàn chần chờ hồi lâu, "lúc đầu là một cặp song sinh muốn cướp huyễn thú của ta, sau đó là một cái lão nhân, tự xưng là Huyên di, nàng muốn cởi y phục của ta....!hai lần rồi."
Tử Hàn không vui, "trước đó sao không nghe thấy ngươi nói chuyện huyễn thú bị cướp?"Nghệ Nhàn bình thản nói, "ta đấu với phụ nhân một hồi, thắng hay thua thì cũng bỏ qua chuyện cũ.
Nhưng không ngờ nàng lại làm chuyện như vậy với ta."
Khóe mắt Tạ Anh thỉnh thoảng co lại hai cái, trầm mặc một hồi rồi mới nói, "việc này là lỗi của ta, không quản được người trong nhà, Hôm nay sẽ gọi các nàng quay về."
Tử Hàn cười lạnh một tiếng, "Tạ gia cá ngươi ở chỗ khác làm gì ta không quan tâm.
Nhưng Tạ Anh ngươi đừng quên đây là Thanh Sơn Tông, nếu còn lần sau đừng trách ta không nể mặt."
Tạ Anh suýt cắn nát một ngụm răng, nín cười nói lời cảm tạ, "cảm tạ đại sư tỷ thủ hạ lưu tình."
Tử Hàn đến vội vàng đi cũng vội vàng, chỉ trong thời gian một chén trà đã giải quyết xong mọi chuyện, trong lòng Nghệ Nhàn vừa cảm kích lại bội phục, nàng khi nào mới có thể tu luyện đến tu vi giống Tử Hàn sư tỷ đây a, như vậy khỏi phải đi mượn danh nghĩa người khác nữa.
"Sợ là chuyện này Tạ Anh sẽ ghi hận đại sư tỷ ngươi a."
"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Cái gì?"
Tử Hàn chợt nghiêng đầu lại, "ngươi dám thề với thiên đạo ngươi không phải người Tạ gia không?"
Nghệ Nhàn thở cũng chợt ngưng lại, sau đó liền nói thật, "không dám gạt đại sư tỷ, trước kia ta từng bị trọng thương, ký ức chỉ có một hai năm nay, dù vậy cũng không có thay đổi gì.
Còn chuyện trước kia cũng đã quên hết rồi, có phải là ngươi Tạ gia hay không, chuyện này ta không dám chắc, đến cả ta là ai ta cũng không biết."
Nháy mắt mặt Tử Hàn xệ xuống âm trầm nói, "nói cách khác vừa rồi là ngươi gạt ta?"
Nghệ Nhàn không dám nhận, nàng sợ mình nhận thì vị đại sư tỷ này liền bẻ cổ nàng ngay, nàng nhìn xung quanh nói, "đại sư tỷ còn nhớ lần trước kêu ta đến huyễn thú cốc rèn luyện không?"
Nghệ Nhàn liền đem chuyện nàng tranh trấp với người Tạ gia ở huyễn thú cốc nói rõ, "là gϊếŧ Hà quản sự của Tạ gia, vừa thấy người Tạ gia đã sợ họ nhận ra ta rồi, nhất là hai cái huyễn thú của ta đã bị họ nhìn thấy."
Biểu tình trên mặt Tử Hàn lúc này cũng dịu đi, "gϊếŧ thì gϊếŧ."
Cái giọng điệu này vô cùng giống Lam Đồng, Nghệ Nhàn thấy nàng không chuyện Tạ gia nữa, liền xác định Tử Hàn từng có mân thuẫn với Tạ Anh hoặc là người của Tạ gia, nhìn bên ngoài cũng có vẻ chỉ là gió êm sóng lặng.
Thật đáng sợ, chờ ngày nào đó thân phận nguyên thân thực sự bị người Tạ gia xác nhận, ván đóng thuyền rồi, thì vị Tử Hàn đại sư tỷ này chắc là lột da bẻ xương nàng thật a.
Nghệ Nhàn bị người Tạ gia gây chuyện, bị Tử Hàn hù một cái, càng cảm giác quanh mình đều nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một cái cũng thịt nát xương tan.
Đoan Mộc Nhã thấy nàng quay về, vội kéo nàng vào phòng, "Nghệ Nhàn, trước đó có một người Tạ gia tìm đến cửa, thái độ rất cường ngạnh, còn muốn nghe chuyện của ngươi, ta liền hung hăng cự tuyệt."
Nghệ Nhàn liền nắm cổ tay Đoan Mộc Nhã lại, "Huyên di kia tìm đến đây?"
Đoan Mộc Nhã, "phải, hôm trước mang theo một cặp song sinh đứng ngoài cửa, ta tưởng các nàng có chuyện gì, sau đó nghe thấy đều là hỏi chuyện của ngươi, ta liền bịa đặt một chút."
Đoan Mộc Nhã kể cho Huyên di nghe vô cùng sinh động, đó là chuyện về một cái tiểu thư thiện tâm vội tình gặp được một cái ăn xin đầu đường.
Nghệ Nhàn nhịn không được cười to, "Tiểu Nhã ngươi thật thông minh, bịa chuyện giỏi lắm." ít nhất cuộc sống so với nguyên chủ vẫn tốt hơn, ăn xin để sống cũng không xấu hổ.
Huống chi, Huyên di cũng nói nguyên thân là bị kẻ xấu bắt đi....!các này hợp với lời nói dối của nàng rồi.
Đúng là mỉa mai.
Đoan Mộc Nhã nhìn nàng nghịch ngợm chớp mắt, rất nhanh nghiêm túc đứng dậy, "vì sao vị Huyên di này lại đi hỏi chuyện của ngươi, Nghệ Nhàn, không lẽ người Tạ gia đang chú ý đến ngươi?"
Nghệ Nhàn cũng không dấu nữa, "Huyên di nói ta là tiểu thư Tạ Nhàn, là tỷ tỷ của Tạ Anh và Tạ Vũ."
Đoan Mộc Nhã liền bị sặc nước miếng, ho đến đỏ mặt hơn nửa ngày mới thở bình thường được, không dám tin trợn to mắt, "ngươi là tỷ tỷ Tạ Anh?"
Nghệ Nhàn vội đưa cho nàng chén nước, giả vờ ung dung, "ta lớn hơn Tạ Anh một tuổi, chỉ có thể làm tỷ tỷ, làm muội muội không được."
Đoan Mộc Nhã oa một tiếng, từ trên nhìn xuống Nghệ Nhàn, "không giống, ngươi và Tạ Anh nhìn không giống nhau.
Tạ Anh nhìn già hơn, mặt lúc nào cũng nghiêm.
Ngươi không giống, ngươi cao hơn nàng, ngũ quan nhu hòa, dù nói cười tùy tiện nhưng vẫn ôn hòa hơn so với Tạ Anh." sau đó nàng lại kỳ quái đứng dậy, "có thể, nhưng mà nếu ngươi là ngươi Tạ gia sao lại lạc đến thú nhân tộc?"
Việc này là bí mật của bản thân, luôn có mọi lí do thoái thác.
-- Tần Dung nói nguyên thân bị bán đến thú nhân tộc, còn nàng chính là người được sai đến để gϊếŧ chết nguyên thân, nhưng trên đường gặp trắc trở, sau đó vô tình bị Lam Đồng đem đến Tư Khố thành sống, cái này cũng đã ba năm.
-- Huyên di nói nàng bị kẻ xấu bắt đi, người Tạ gia đi tìm khắp nơi cũng không tìm được nàng.
-- Tạ Vũ hỏi nàng vì sao còn chưa chết.
Trong mấy người này chỉ có Tạ Anh, lần đầu nhìn đã nhận ra nàng, lại không tiếng động tiếp cận nàng, còn cố gắng mượn hơi nàng để vào Minh Vọng Phong, nghĩ vậy liền thấy thật đáng sợ.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ngươi nghĩ gì mà tập trung đến vậy?"
"Ta đang nghĩ là ai trong Tạ gia muốn gϊếŧ ta."
Đoan Mộc Nhã kinh ngạc thở dốc, "ta tự hỏi vì sao ngươi lạc đến thú nhân tộc, thì ra là có người cố ý muốn hại ngươi.
Kỳ thực mâu thuẫn gia tộc này cũng đơn giản a, ai trong gia tộc được lợi lớn nhất thì người đó bị nghi nhiều nhất.
Được lợi lớn nhất ở Tạ gia chính là Tạ Anh, hình như ba năm trước nàng vừa vào Thanh Sơn Tông a."
Nghệ Nhàn, "Tạ Anh."
Đoan Mộc Nhã nhăn cái mũi nhỏ, "ta đã nói Tạ Anh không tốt rồi a, trước kia khi ngươi thăng cắp, Tạ Anh tìm đến chỗ ngươi tu luyện, nếu không trận pháp, nói không chừng sẽ chết rồi."
Nghệ Nhàn nhịn không được lắc đầu, trong lòng mơ hồ cảm giác người đó chính là Tạ Anh, nhưng lại cảm giác khó hiểu đó không phải Tạ Anh, "kỳ quái, nếu Tạ Anh muốn gϊếŧ ta, ở Thanh Sơn Tông lâu như vậy thì nàng đã có rất nhiều cơ hội để gϊếŧ ta rồi, với năng lực của nàng, ở tàng thư các hay bất kỳ chỗ nào cũng có thể tìm vài người gϊếŧ ta trong im lặng."
Hiện tại tu vi của nàng và Tạ Anh cách xa nhau, ba năm trước thì khỏi nói.
Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã nói, "nếu ngươi có được tu vi giống Tử Hàn sư tỷ hay là Tạ Anh, ngươi thực sự muốn gϊếŧ chết một người ngươi ghét vừa thức tỉnh linh căn không?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "chắc là không, vậy thì chán lắm."
Nghệ Nhàn, "hơn ba năm trước ta bị đến thú nhân tộc khi đó vẫn là người bình thường, linh căn không thức tỉnh, bản lĩnh không có, Tạ Anh đã là một cái ngự thú sư, nếu nàng gϊếŧ ta, không cần phải bán đến thú nhân tộc, ở địa giới nhân tộc có thể tìm một chỗ vắng vẻ rồi gϊếŧ chết ta."
Đoan Mộc Nhã bị Nghệ Nhàn nói vài câu liền rối tung, "vậy ai muốn gϊếŧ ngươi?"
Nghệ Nhàn thở dài, "đây chính là nguyên nhân ta không muốn về Tạ gia, ta muốn đến thủy ấn bí cảnh rèn luyện xong đi ra rồi mới nói chuyện được."
*****
Nghe Đoan Mộc Nhã chỉ dẫn, Nghệ Nhàn cố ý dừng lại hai ngày, quả nhiên không ngoài dự liệu, đến tối ngày thứ hai, một lớn một nhỏ tựa như kẻ gian, chui ra từ cái động bị Nghệ Nhàn bịt bằng ván gỗ, còn liều mạng dùng đầu đụng vào tấm gỗ vài lần rồi mới đi qua.
"Ngao ngao ngao ngao."
"Suỵt, đừng kêu, cái vật nhỏ này ngươi định kêu cả cái Thanh Sơn Tông này đến đây sao."Tiểu gia hỏa nhắm một cái nhào vào người Nghệ Nhàn, cú bật hơi xa suýt chút làm Nghệ Nhàn ngã xuống đất.
Lam Đồng lắc lắc cái đầu của nàng, ghét bỏ nhìn cái ván gỗ cản trở kia.
"Mấy ngày nay ngươi đi đâu?"
"Tu luyện."
Lam Đồng không vui chen lấn với Nghệ Nhàn, "ta có thể luyện cùng ngươi."
Không nói tới thì Nghệ Nhàn cũng quên luôn, vì người này nhường nên nàng vào được nhóm thăng cấp, nàng không những giận mà còn cười, tay niết cái tai của Lam Đồng một cái rồi vặn, "ngươi bồi luyện, ngươi có làm sao.
Ai cho ngươi cố ý thua ta, hả?"
Nếu là người có đầu óc trong sân đều có thể nhìn ra trận đấu kia chỉ là vui đùa.
Lam Đồng nghiêm túc nhìn nàng, "ngươi sẽ bị thương."
Nghệ Nhàn nghẹn lời, cảm thấy tai đối phương nóng lên, nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay nàng, rồi lại lan đến lòng nàng, nàng liền thả lỏng tay, quay mặt đi chỗ khác, "bị thương thì bị thương, mỗi trận đấu sao mà không bị thương được, ngươi giả bộ như vậy, lỡ bị người nhìn thấy thì sẽ rất phiền."
Tiểu Lam ngao ngao dùng đầu dụi dụi Nghệ Nhàn, kéo Miên Hoa Đường ra.
Miên Hoa Đường bật lên không trung một cái liền hạ xuống đất, còn bày ra tư thế chạy trốn.
Hai mắt Tiểu Lam suýt chút biến thành gà chọi, liền chạy đến liếm Miên Hoa Đường một cái, cho đến khi Miên Hoa Đường dính ướt hết..
Nghệ Nhàn bị hai tiểu gia hỏa chọc cho vui vẻ, cũng không tính toán với Lam Đồng nữa.
"Tiểu Lam, đừng liếm."
"Hừ!"
"Ngao ngao."
Miên Hoa Đường vặn mình, liền phình người lên, giật giật, rồi lại phình thêm một chút.
Sau đó bịch một cái, thân hình mỏng manh đột nhiên phọt ra một cái đuôi, lông mềm như nhung, ánh vàng rực rỡ, lắc lư rất có tiết tấu, không khác gì Tiểu Lam, có thể nói là giống như như đúc.
Nghệ Nhàn mắt trừng miệng ngốc, một lớn một nhỏ Lam gia cùng nhau nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, "nó biến ra cái đuôi."
Cũng không hẳn.....
Nghệ Nhàn từng thấy Miên Hoa Đường biến thành lôi linh voi bay, ngoại trừ hình thể bên ngoài, thì chỉ là phục dựng lại hình thể của lôi linh voi bay mà thôi, còn hoài nghi có thể Miên Hoa Đường đang muốn biến thành một cái Tiểu Lam khác.
Miên Hoa Đường nghẹn nghẹn, nghẹn nửa ngày bịch một cái, liền biến hình.
Quả nhiên, như Nghệ Nhàn dự đoán, trước mặt mình lại có thêm một cái kim mao tiểu sư tử, Tiểu Lam nhìn Miên Hoa Đường có hình dạng giống mình mắt to nhìn mắt nhỏ, tựa như soi gương, ngươi giơ chân trái, nó cũng giơ chân trái, ngươi giơ đùi phải nó cũng giơ đùi phải....
Lam Đồng, "Tiểu Lam?"
Cả hai cùng ngao một tiếng.
Nghệ Nhàn vốn còn phân được hai cái ai là Tiểu Lam, nhưng mà các nàng đi qua lại vài vòng thì hoàn toàn hỗn loạn, Nghệ Nhàn không thể phân biệt được, "Ngươi thử xem, có thể phân biệt qua mùi được không."
Lam Đồng lần lượt nắm hai cái qua ngửi ngửi một chút, "đều có mùi Tiểu Lam, Miên Hoa Đường rốt cuộc là cái nào?"
Nghệ Nhàn cũng không biết, nàng chỉ biết Miên Hoa Đường biết phục chế đơn giản, bắt đầu là phục chế chút ngôn ngữ bình thường, sau đó là linh lực, hiện tại là ngoại hình, còn biến ảo thế nào nàng cũng không rõ, "sao lại có cả mùi của Tiểu Lam -- ta biết rồi, vừa rồi Tiểu Lam liếm Miên Hoa Đường."
Lam Đồng lại ngửi hai đứa thêm lần nữa, "cái này mùi nhạt một chút, là Miên Hoa Đường."
Nghệ Nhàn quyết định thử một lần, "Tiểu Lam ngươi đi tìm Ngân Bảo đại nhân, Miên Hoa Đường đến chỗ ta."
Tiểu Lam vẫy đuôi, chạy đến nơi trồng linh thực trong đình viện, quả nhiên là tiểu gia hỏa Lam Đồng nói có mùi nồng hơn, Miên Hoa Đường liền khai tứ chi đi đến chỗ Nghệ Nhàn, nghiêng đầu một chút, hai mắt chớp chớp.
Nghệ Nhàn phát hiện hai mắt Miên Hoa Đường không to bằng Tiểu Lam, nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được cái bóng của Miên Hoa Đường, "Miên Hoa Đường có năng lực phục chế thực lợi hại, có thể làm giả thành thật rồi, ngươi có thể biến hình trở về được không?"
Miên Hoa Đường hừ một tiếng, hướng về phía Nghệ Nhàn vẫy đuôi, vẫn là bộ dạng kim mao tiểu sư tử, có thể thấy được biến tới biến lui cũng có chút hạn chế, không thể đổi tới đổi lui ngay được.
Nghệ Nhàn xoa cái đầu nhỏ của nó, "đừng nóng vội, chúng ta từ từ sẽ tới."
Miên Hoa Đường rất nhanh chơi cùng tiểu gia hỏa, hai tiểu gia hỏa ngươi dùng đầu cọ ta một cái, ta cũng cọ lại ngươi một cái, ngược lại rất chi là thân mật, tựa như tỷ muội thân sinh.
***
Miên Hoa Đường vẫn duy trì thú hình của Tiểu Lam, hại Nghệ Nhàn không dám tùy ý đem nó ra ngoài.
Đoan Mộc Nhã bên cạnh lo lắng dậm chân, "ngươi sắp phải đấu rồi, có này liên quan đến thứ tự chung kết quyết tái của ngươi, sao ngươi còn ở đây chơi với nó a?"
Nghệ Nhàn nhịn không được đỡ trán, ôm lấy Miên Hoa Đường, vẻ mặt nghiêm túc, "Miên Hoa Đường, một là người vào trong túi huyễn thú hai là tự mình biến trở lại, hai cái ngươi chọn một được không?"
Miên Hoa Đường nhìn túi huyễn thú, dùng đầu cọ cọ nó, xem như là chọn xong rồi.
Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, "được chưa."
Kết quả hai người vừa đến đấu đài, liền nghe tiếng hoan hô nhiệt liệt, từng tiếng hô 'sư tỷ' vang lên khiến Nghệ Nhàn tê da đầu, nàng vội chen qua đám người xem.
Đoan Mộc Nhã cũng chen theo qua đám người, khi nhìn thấy Tạ Anh trong sân đấu, liền trợn tròn mắt nàng kéo tay Nghệ Nhàn, "nếu không, chúng ta xin bỏ trận này đi được không?"
Nghệ Nhàn nhìn Tạ Anh sôi sục trong sân hồi lâu, "đấu."
Nàng vỗ vỗ túi huyễn thú bên hông, nghĩ thầm đại khái đã dùng hết vận may trước mặt.
Tạ Anh từng truy kích Tiểu Lam, nếu Miên Hoa Đường dùng thú hình của Tiểu Lam lên sâu đấu, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người ở Minh Vọng Phong nhìn nàng, đến khi đó đám người Phó Tinh không cần dùng dao găm cũng có thích khách đến đe dọa nàng..