Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Vừa vào đêm, trong động lạnh buốt, so với ban ngày thì lạnh hơn rất nhiều.

Bên tai thỉnh thoảng có tiếng nước đánh vào đá, khiến người ta không thể nào ngủ được.
Niệm Vân Âm bọc cho mình một lớp chăn, tựa như quản gia đem tới, Sư Tráng bên cạnh cũng dùng thú hình co thành một cục vùi mình ở một góc cách xa các nàng, nhìn như tiểu hài đáng thương bị xua đuổi.

Còn Nghệ Nhàn, đột nhiên thiếu đi cái lò sưởi quen thuộc, lật qua lật lại căn bản không thể ngủ được.
Nàng có chút không yên lòng với cái tên chạy loạn ra ngoài kia, Niệm Vân Âm thấy nàng đứng dậy liền nhắc nhở, "cẩn thận, thủy quái này thích đánh lén ban đêm."
Tu vi của Nghệ Nhàn cũng đã khôi phục được một nửa, duy chỉ có viên tiểu kim châu bị nàng dùng linh lực cũng đã co lại hết, hiện tại vẫn còn mệt mỏi không phấn chấn được, thể tích cũng đã giảm đi một chút.

Bất quá đối phó với vài con thủy quái cũng không thành vấn đề, "hôm nay ta gác đêm, các ngươi dành thời gian nghỉ ngơi đi."
Niệm Vân Âm chợt ngồi dậy, "Lam Đồng trễ như vậy rồi không vê, nàng không phải là gặp trúng thứ gì rồi chứ?"
Nghệ Nhàn không nói, nhưng trăm phần trăm hiểu Lam Đồng, chí ít cũng có chỗ vững tin, Lam Đồng không phải người hay chịu thiệt, vào lúc quan trọng sẽ rống hai tiếng cảnh báo, "sẽ không, huyễn thú cũng không phải đối thủ của nàng."
Niệm Vân Âm vội ngồi xuống, nắm chặt chăn của mình, "lạnh quá, Nghệ Nhàn ta cảm giác khó nói, vùng nước này tà môn y như cánh rừng trước đó chúng ta đi qua."
Nghệ Nhàn không xuống nước, vẫn chưa hiểu được tình huống xung quanh.

Nhưng nàng tin trong lúc nàng hôn mê bất tỉnh Niệm Vân Âm đã nghĩ nhiều cách để rời khỏi đây, nhưng không thể thành công, nàng vội hỏi, "chỗ nào tà môn?"
Niệm Vân Âm hà hơi mấy cái, "Lam Đồng cùng Sư Tráng có lần đi ra cả ngày, nói rằng chỗ này ngoại trừ nước thì không còn gì khác, cả một đường dài đều là nước, nhìn không thấy đích.

Hơn nữa ta cũng không hiểu nổi, mặt đất nứt ra một cái khe hở, chúng ta không phải sẽ bị bùn đất lấp sao? sao lại rơi vào một nơi quỷ quái như vậy?"
Nghệ Nhàn cũng tán thành lời nói của Niệm Vân Âm, không phải là chỗ quỷ quái sao, "vậy đã đi xuống tìm kiếm chưa?"
Niệm Vân Âm do dự, "cái này, ngươi phải hỏi Lam Đồng rồi."
...
Nghệ Nhàn ngồi nhìn ra ngoài cửa động, sao trên trời lấp lánh y chang lúc nàng ở trong rừng, nước xung quanh không ngừng đánh vào đá, bên tai còn có tiếng gió thét gào, không có lúc dừng lại, giày cùng vạt áo Nghệ Nhàn đều đã ướt.
Nàng túm Miên Hoa Đường trong túi huyễn thú ra ngoài, ôm nó thả xuống nước một chút, Miên Hoa Đường vừa chạm vào nước, nháy mắt liền co lại dùng hết súc tua leo đi chỗ khác, tựa như hài tử không thích tắm, "Miên Hoa Đường ngươi không thích nước sao?"
Miên Hoa Đường dùng xúc tu quấn lấy cổ tay nàng, xoay người leo lên cánh tay nàng, tư thế có chết cũng không dính nước.
Nghệ Nhàn cũng không miễn cưỡng, "còn tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất, không ngờ --"
Tiểu mã cúi đầu, ném xuống mặt nước một cái quang cầu, Miên Hoa Đường thấy vậy học theo quăng một cái lôi linh cầu xuống.

Nháy mắt một con bạch tuộc khổng lồ trốn dưới nước dùng xúc tu thò lên cạnh cạnh chân Nghệ Nhàn, bị lôi linh đánh cho thụi vào trong nước.
Nghệ Nhàn hô lớn nói, "đánh lén ban đêm."
Niệm Vân Âm suýt thì hỏng mất, "mẹ nó, đúng là không dứt mà."
Sư Tráng phóng đến, còn chưa kịp dừng bước đã bị một cái xúc tua dưới nước thò lên lôi xuống dưới.

Sóng lớn nổi lên vài cái đầu bạch tuộc lớn cũng nhô lên, hầu như bao vây cửa động chỗ các nàng, không biết bao nhiêu cái xúc tua bạch tuộc đang vây lấy Sư Tráng ấn xuống nước.
Nghệ Nhàn thấy Sư Tráng cứ ngóc đầu lên thì bị ấn xuống, đúng là bị khi dễ đến đáng thương, vội ném một cái lôi tủy xuống.

Không ngờ kim long du thủy, mười mấy con bạch tuộc run rẩy không ngừng, nhịn không được lôi linh đánh liền trở mình.

Sư Tráng bị ép từ thú hình biến thành người, giống như mấy con bạch tuộc nổi lềnh bệnh trên mặt nước không nhúc nhích, thoạt nhìn thật dọa người.
Nghệ Nhàn kinh hách một chút, xung quanh lại nổi thêm nhiều cái đầu bạch tuộc hơn, thấy vậy liền ẩn sâu dưới nước, rung động từng vòng đẩy đi, rất nhanh thì mất tung ảnh.
Niệm Vân Âm, "Sư Tráng bị một cái lôi tủy của ngươi đánh chết rồi?"
Nghệ Nhàn trong lòng không dám chắc, "lực phòng ngự của thú nhân khá cường đại, chắc là....!đừng lo."
Hai người hợp lực kéo Sư Tráng về động, Nghệ Nhàn thấy Sư Tráng không nhúc nhích, đang chuẩn bị sờ mạch đập hô hấp, nào ngờ Sư Tráng đột nhiên bật dậy, phun ra một ngụm nước.

Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm may mắn tránh thoát, thấy hắn như con cá chép đánh đỉnh, bày ra tư thế công kích.

Sau khi thấy rõ hai người liền ngã xuống.
"Ai nha, đau chết mất,"
"Xin lỗi, khi nãy định giúp ngươi, không ngờ --"
"Grừ --"
Nghệ Nhàn nghe tiếng rống quen thuộc thì sửng sốt, không dám tin nhìn ra bóng đêm bên ngoài, "nguy rồi, đây là tiếng kêu của Lam Đồng."
Sư Tráng chỉ vừa nhảy ra một cái liền bắt đầu, "Lam khẳng định gặp phải cường địch, nàng đang cầu viện chúng ta."
Nghệ Nhàn vội lôi hắn nhảy vào nước, bơi đi một đoạn ngắn mới nhớ đến Niệm Vân Âm, nàng quay đầu nói, "nếu không ngươi tạm thời ở lại trong động này đi?"
Niệm Vân Âm đem vài thứ thuận tay cất vào túi giới tử, ùm một tiếng nhảy vào nước lạnh như bằng, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Nghệ Nhàn, "đùa gì vậy, mau đi."
Nghệ Nhàn sợ thân thể nàng yếu ớt không chịu được nước lạnh, không ngờ tốc độ Niệm Vân Âm bơi còn nhanh hơn nàng, "Sư Tráng, ngươi mai xác định vị trí đi."
Sau đó nàng tiếp cận nơi phát ra tiếng gọi thú nhân, Nghệ Nhàn lui về sau nhìn, phát hiện Niệm Vân Âm đạp nước hai cái liền trầm xuống, nàng vội lặn xuống nước, kéo người lên khỏi mặt nước, dù sao thì người tu luyện sức vẫn khác với người bình thường.
Niệm Vân Âm ho vài tiếng, "khiến ngươi chê cười rồi."
Nghệ Nhàn lắc đầu, "đi tiếp, nếu không được thì để Sư Tráng đem ngươi đi, ta thấy tốc độ của hắn so với hai ta còn tốt hơn một chút."
Niệm Vân Âm lắc đầu, "Lam Đồng sao lại chạy đến chỗ xa như vậy?"
Sư Tráng thấy hai người đuổi theo không kịp, vội nhìn các nàng rống lên một tiếng, sau đó lại bơi đi rất xa, biến hình người hướng các nàng gọi to: "chỗ này có khối băng, mau đến đây."
Khối băng?
Hèn gì nước lạnh như vậy, Nghệ Nhàn kéo Niệm Vân Âm bơi qua từ từ, quả nhiên nhìn thấy Sư Tráng đang đứng trên khối băng lớn nhìn các nàng vẫy tay.
Niệm Vân Âm, "trên lớp băng có người."
Nghệ Nhàn nhất thời không hiểu ý lời nói, chờ đem Niệm Vân Âm kéo lên khối băng, khi chuẩn bị leo lên thì dưới khối băng hiện lên một khuôn mặt tuyệt vọng, hai mắt trừng to, nàng vội nhảy lên khối băng, lui về sau vài bước, cuối cùng nhìn người trong lớp băng rõ ràng, cuộn tròn, một tay còn muốn thò ra ngoài, đầu ngửa về sau xoay, vẻ mặt hoảng sợ, xem ra trước khi chết đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ, rõ ràng là bị hù chết, sau đó thì bị lớp băng bọc lại với tư thế không đổi.
Nghệ Nhàn nhìn rõ quần áo người này mặc thì vẻ mặt kinh ngạc, "cái này, là sư huynh Vân Miểu Phong chúng ta."
Niệm Vân Âm móc áo chàng trong túi giới tử ra bọc mình, dẫm chân, "chỗ này cũng có."
Sư Tráng thúc giục, "chúng ta mau đi tìm Lam, mấy người này đã chết một thời gian dài, mau lên." nói xong hắn liền biến thú hình, đem Niệm Vân Âm ướt nhẹp ném lên lưng, chạy về phía trước.
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, ngoại trừ xung quanh đều là người chết bị vùi trong băng không nhắm mắt ra thì vết máu dưới lớp băng cũng đã bị che dấu hết, nói vậy trước đó đã xảy một trận chiến kịch liệt.

Nghĩ đến người Vân Miểu Phong thì sẽ có những người khác, Nghệ Nhàn liền đuổi theo.
Lớp băng dày nặng, các nàng đi trên vùng đất bằng phẳng, Sư Tráng nhanh chóng chạy đến, Nghệ Nhàn thuấn di theo sát, các nàng theo âm thanh tìm được Lam Đồng, lại phát hiện có chừng 30 người.
Có Minh Vọng Phong, Vân Miểu Phong, Sí Diễm Phong cùng với người ở các phong khác...
Nghệ Nhàn nhìn đều là người mặc y phục Thanh Sơn Tông, nhất thời an lòng, cảm giác như đã theo kịp đại đội.

Nhưng tập trung nhìn lại thì cảm giác không ổn, có vài người đang đấu kiếm với nhau, biểu tình lườm nguýt không giống như là tụ họp, ngược lại như là có thù không đội trời chung, "Sư Tráng chờ chút."
Sư Tráng vội thắng lại, lợi trảo vạch một đường nhỏ trên lớp băng.
Đám người thấy Nghệ Nhàn đột nhiên xuất hiện, liền bị hấp dẫn lực chú ý, những người đó ánh mắt nhìn chằm chằm các nàng cảnh giác 10 phần, thấy nhóm nàng hai người một thú nhân, cũng mở rộng tầm mắt.
Niệm Vân Âm kéo chặt áo khoác nói, "Nghệ Nhàn, tình hình dường như không ổn."
Nghệ Nhàn cũng nhận ra, liền rút Đả Thần Tiên bên hông ra, phù văn màu vàng lưu chuyển trên thân roi chứng minh thân phận tiểu sư muội Vân Miểu Phong, y phục Vân Miểu Phong trên người nàng khi đánh nhau với Nhan Chi cũng đã sớm nát bét.
Quả nhiên, nàng vừa vung roi ra, sáu người Vân Miểu Phong liền vui vẻ, "tiểu sư muội, mau đi cứu đại sư tỷ, Hoàng Phủ Nghị của Sí Diễm Phong bọn họ rất vô sỉ, liên thủ với Tạ Anh của Minh Vọng Phong cướp đoạt bảo bối từ tay đại sư tỷ chúng ta.

Đại sư tỷ trước đó bị thương, hiện tại là một chọi hai, ngươi mau đi cứu nàng."
Lời này để lộ tin tức tựa như ngày đó nàng ném ra 5 viên lôi cầu, đánh đến Nghệ Nhàn đầu choáng mắt hoa, Hoàng Phủ Nghi liên thủ với Tạ Anh? trước kia hai người này đối chọi gay gắt với nhau trước mặt nàng, không lẽ khi đó ở Thanh Sơn Tông chỉ là diễn trò?Vốn cho dù là vào lúc bình thường cũng chưa chắc đánh thắng được Tạ Anh, huống chi hiện tại nàng chỉ mới khôi phục được một nửa linh lực.
Nghệ Nhàn nhìn lướt qua từng đệ tử Minh Vọng Phong và Sí Diễm Phong, nhân số có đến mười mấy người gấp hai lần đệ tử Vân Miêu Phong, có thể thấy bọn họ xấu xa đã âm thầm liên kết với nhau.
Nghệ Nhàn đem theo Sư Tráng từng bước đến bên cạnh đệ tử Vân Miểu Phong, đám người kia liền nhìn qua các nàng, "đừng có xen vào việc của người khác, hiện tại cút đi thì có thể tha cho ngươi một mạng."
Niệm Vân Âm khom lưng hạ giọng nói, "Sợ là Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị đã sớm bất mãn Tử Hàn nhiều năm đã ghim trong lòng, bảo bối chắc là có thật, muốn liên thủ tiêu diệt Tử Hàn cũng không sai."
Nghệ Nhàn chưa từng nghĩ đám người kia lại dám tính kế với Tử Hàn đại sư tỷ, cả giận nói, "bọn họ thật to gan."
Niệm Vân Âm phong khinh vân đạm quét mắt nhìn những người kia, chậm rãi từ trên lưng Sư Tráng đi xuống, "to gan hay không ta không biết, nhưng muốn gϊếŧ người trong im lặng ở bí cảnh cũng không phải là tệ, Nghệ Nhàn ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Chỗ này giao cho ta, ngươi đi trước đi, ta bảo đảm sáu người này không cần lo, ngươi đi làm việc cần làm đi."
*****
Tử Hàn đánh một chưởng phá hỏng lôi vực của Tạ Anh khiến nàng bị thương, Lam Đồng nhân cơ hội đó nhào đến, toàn thân run lên bộ lông bị lôi làm cháy khét, di chứng bị lôi đánh trúng rất nhanh biến mất, lại hung mãnh đánh Tạ Anh từ phía sau.

Tử Hàn thấy nàng giúp mình san sẻ nửa phần chiến lực, "nhân tình này của ngươi ta xin nhận."
Hoàng Phủ Nghị nhíu mày, "từ đâu chạy đến một thú nhân, còn muốn cướp bảo bối a?"
Tạ Anh đã sớm nhận ra Lam Đồng, "thú nhân này để ta đối phó, chờ ta giải quyết nàng xong, sẽ cùng nhau liên thủ với ngươi."
Hoàng Phủ Nghị liền triệu hóa hai hỏa long đánh về phía Tử Hàn, tay áo Tử Hàn khẽ huy động, vô số băng trùy liền phóng lên mặt băng, liền tiêu diệt hai hỏa long, Hoàng Phủ Nghị suýt chút bị băng trùy đâm, trong lòng còn sợ hãi nói, "Tạ Anh, đừng có chờ ta thất thế, ngươi mới thò chân vào, đến khi đó có bảo bối ta cũng không chia cho ngươi nửa nào."
Tạ Anh không rảnh nói nhảm với hắn, "ngươi chuyên tâm đi, đừng để đại sư tỷ đánh cho tiểu ra quần."
Thấy bọn họ chia chát bảo bối như hai đứa con nít tranh kẹo, Nghệ Nhàn cảm thấy Niệm Vân Âm vừa rồi đoán đúng, hai người này tranh bảo bối giữa thanh thiên bạch nhật, còn nhân lúc Tử Hàn đại sư tỷ bị thương liên thủ gϊếŧ nàng, đến khi đó có thất bại cũng có cớ.
Bảo bối, ai mà không muốn cướp.
Thực sự dụng tâm hiểm ác đến đáng sợ!
Tử Hàn cười lạnh nhìn hai người, "chỉ bằng các ngươi, không bằng quay về ngủ một giấc thật ngon đi."
Hoàng Phủ Nghị thấy Lam Đồng khó chơi, nhất thời kéo Tạ Anh lại, trong lòng lo lắng.

Nhất tâm nhị dụng phóng hai con hỏa long về phía Lam Đồng, Tử Hàn nhân cơ hội phóng băng trùy về phía tay trái của hắn.
Mắt thấy hỏa long sắp đốt mình, Lam Đồng vẫy hai cánh chậm rãi bay lên, đúng lúc này một cái roi dài màu vàng đánh tới, kim sắc du long thế như chẻ tre bay ra đánh nát hai hỏa long, khi hai bên đối đầu bùng nổ Nghệ Nhàn suýt bị hỏa long đánh bay, nhưng may mắn có Lam Đồng đỡ được.
"Nghệ Nhàn!"
"Tạ Anh, Hoàng Phủ Nghị hai người các ngươi lòng lang dạ thú, to gan lớn mật, dám coi Vân Miểu Phong ta không có người!"
Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ lôi linh cầu đánh về phía Hoàng Phủ Nghị, mọi người ở đây ngoại trừ Hoàng Phủ Nghị chưa từng ném qua món đồ chơi này thì còn lại đều kinh sợ bỏ chạy.
Lam Đồng cũng đem Nghệ Nhàn giấu sau lưng, vỗ cánh bay ra xa, Nghệ Nhàn vội làm lồng năng lượng để cản uy lực của nó.
Lôi linh cầu va chạm với hỏa long, tựa như sao hỏa đụng trái đất, tiếng nổ ầm ầm, phá thủng lớp băng dày, nước ngập dâng lên, Hoàng Phủ Nghị không chạy kịp bị nổ bay băng ghim vào chân, cũng may thoát được, nhưng dùng hỏa long cản lại vẫn bị dư uy đánh bay xuống nước cái ùm.
Tạ Anh thấy vậy, quyết định xoay người bỏ chạy, không còn nhớ liên minh trước đó nữa.
Nghệ Nhàn kỳ thực chỉ dùng lôi linh cầu đến dọa bọn họ, nàng chỉ là nỏ mạnh hết đà, tiểu kim châu trong người hầu như đã không còn sáng nhiều mà chỉ lạp lòe, Nghệ Nhàn bị hỏa long Hoàng Phủ Nghị đánh trúng, khiến máu trào ra lại nuốt vào, nằm trên lưng Lam Đồng không nhúc nhích.
Lam Đồng tìm một khối băng hạ cánh, thấy dáng vẻ Nghệ Nhàn không thoải mái, liền đem người kéo vào ngực trấn an, "Nghệ Nhàn, ngươi bị thương ở đâu?"
Nghệ Nhàn thấy cánh tay nàng bị cháy nhiều chỗ, "Lam Đồng, hiện tại ta chỉ là cọp giấy, nếu Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị quay lại quyết gϊếŧ, chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức."
Lam Đồng nghi hoặc, "cọp giấy?"
Tử Hàn tạo một cái động từ lớp băng dày, thấy Lam Đồng ôm Nghệ Nhàn, liền suy nghĩ nói, "ah, ta biết rồi."
Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua dáng vẻ mình rúc vào ngực Lam Đồng, vội đứng dậy, vì dùng sức quá mạnh trước mắt liền choáng váng, Lam Đồng liền vươn tay ra dìu nàng, "đại sư tỷ."
Tử Hàn liền hiểu ra, "thì ra các ngươi quen nhau, hèn chi thú nhân này vừa thấy đã giúp ta.

Bất quá nhân tình này của ngươi ta nhận."
Lam Đồng vẫn đưa tay đỡ Nghệ Nhàn dậy.
Nghệ Nhàn suýt chút bị câu nói 'biết rồi' của Tử Hàn dọa chết, sợ đại sư tỷ cho nàng một viên tuyệt tình đan, bắt nàng và Lam Đồng xa nhau cả đời không được qua lại...!Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, không lẽ nàng không thể bỏ được chuyện nàng và Lam Đồng qua lại a?"
Không được không được không được, trước kia nàng đến Thanh Sơn Tông cũng vì không muốn liên quan gì đến Lam Đồng đời này.
Tử Hàn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bộ dạng tổn thương nguyên khí nặng nề, "mấy ngày tìm không thấy, sao ngươi đem mình làm thành quỷ như vậy rồi?"
Sắc mặt Nghệ Nhàn tái nhợt, môi tím bầm, cùng lúc chính mình bị hành động của Lam Đồng dọa sợ, mặt khác thực sự là yếu.

Nào còn dáng vẻ khỏe mạnh vừa rồi dùng Đả Thần Tiên, nàng đã nhiều có thể nói là đã trải qua một hồi sinh tử, "sư tỷ, ta gặp một huyễn thú biếи ŧɦái có thể biến hình thành người, đánh với nó một trận."
Bị một con huyễn thú nhìn trúng, loại chuyện này Nghệ Nhàn thực sự không muốn nói đến nhưng Tử Hàn lại hỏi không ngừng, "nói vậy, thì ta cũng gặp một con."
Nghệ Nhàn, "Ah?"
Tử Hàn dậm chân một cái, lớp băng dày nặng nơi các nàng đứng lắc lư hai cái, "dưới lớp băng này cũng có một con huyễn thú trưởng thành biến hình, bất quá đánh một trận với ta xong, nó liền bỏ chạy, hiện tại không biết trốn đi đâu rồi."
Nghệ Nhàn cảm giác tình huống này không ổn, "không lẽ trong bí cảnh này có rất nhiều huyễn thú trưởng thành biến hình? đây không phải bí cảnh địa cấp thôi sao? sao lại giống như bí cảnh nhân cấp quá vậy?"
Tử Hàn lắc đầu, "tạm thời không biết."
Nghệ Nhàn đầu to ra, đấu một trận với Nhan Chi, nàng suýt chút mất mạng.

Nếu còn có thêm hai ba cái Nhan Chi quay lại như tiểu cường đánh không chết, thì cái mạng nhỏ của nàng coi như xong, "đại sư tỷ cũng bị thương sao?"
Tử Hàn khó chịu hừ một tiếng, "nếu không phải bị huyễn thú đả thương, thì với Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị dám đánh ta sao?"
Nghệ Nhàn cảm giác không ổn, đều bị thương, sức chiến đấu giảm xuống không nói, chỗ này lại nguy hiểm tứ phía còn phải cảnh giác người cùng tông, "sư tỷ, ta cần tìm một nơi chữa thương tu luyện, ngươi biết chỗ nào thích hợp không?"
Tử Hàn, "có, nhưng mà ta sợ ngươi không chịu nổi."...
Niệm Vân Âm quả nhiên giữ lời, dùng một cái pháp trận bao vây mọi người bên lớp băng, Nghệ Nhàn ngồi trên lưng Lam Đồng, còn nhìn thấy nàng dáng vẻ ung dung ứng đối, "Niệm Vân Âm, chúng ta đi thôi."
Niệm Vân Âm ngẩng đầu nhìn Nghệ Nhàn, sau đó dẫn sáu người Vân Miểu Phong cùng Sư Tráng rời đi, tùy ý để lại những người kia như ruồi không đầu đi loạn trong trận pháp.
Nghệ Nhàn thấy cánh tay nàng chảy máu không ngừng, "sao lại bị thương?"
Lông đuôi Sư Tráng cũng bị đốt trụi một phen, nhìn trơn nhẵn, so với hình tượng thật thà của hắn nhìn không hợp chút nào, "có người nhận ra nàng, muốn công kích nàng, chúng ta liền đánh một trận."
Niệm Vân Âm là sư pháp trận có chút danh nho nhỏ ở Thanh Sơn Tông, có lẽ vừa rồi vô tình để bọn họ nhận ra, lúc này mới chậm một bước.
Nghệ Nhàn vội ngưng tụ quang linh chữa thương cho nàng, Niệm Vân Âm thản nhiên chịu chữa, "ta thấy tình huống ngươi cũng rất tệ, tìm một chỗ hảo hảo khôi phục, nếu không gặp phải Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị thì sẽ rất phiền."
Nghệ Nhàn cũng có ý này, "không cần lo, đại sư tỷ tìm được một chỗ an toàn rồi."
Sau đó mọi người run rẩy nhảy xuống nước theo Tử hàn, bơi đến dưới chỗ bị lớp băng bao bọc, Tử Hàn thô bạo giơ chân đá vào lớp băng liền xuất hiện một cái hang, "các ngươi từng người đi vào."
Đi ra mới phát hiện bên trong lớp băng có một cái động trời, to bằng một gian phòng, bên trong rỗng toác, có thể chứa mười mấy người, mọi người đi chuyến này không nhiều không ít, vừa đủ 11 người.
Niệm Vân Âm vội đắp lên băng rất nhiều chăn đệm, tích lại chừng 30cm, Nghệ Nhàn thấy cũng rất lo lắng, đem thêm da thú trong túi giới tử ra đắp cho nàng.
Sư Tráng thì tìm một góc hẻo lánh cuộn thành một đoàn, chỉ một hồi sau hắn liền kêu ngao ngao, vì lông hắn bị ướt giờ thì bị đông cứng vào lớp băng, rút một cái liền rụng không ít lông.
Lam Đồng đi tới tát một cái, Sư Tráng liền ủy khuất đi vòng quanh bên cạnh Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm bất đắc dĩ lấy trong túi giới tử ra thêm một cái chăn nữa đưa cho hắn, Sư Tráng liền hoan thiên hỉ địa, lần nữa quay về chỗ cái ổ vừa nãy.
Nghệ Nhàn thấy các sư huynh sư tỷ mọi người đều lấy đệm ngồi ra lót, Lam Đồng chớp mắt nhìn nàng, Nghệ Nhàn vẫy tay, liền lấy chăn ra dùng chung, chia ra một người dùng một bên.
Lam Đồng cọ lấy cọ để, còn chưa kịp cọ đến bên cạnh, thì bị Tử Hàn đến trước một bước ngồi giữa các nàng, "sư muội, đây là Cố Bổn Hồi Nguyên Đan, ngươi dùng trước một viên.

Chờ khôi phục được bảy phần, thì dùng thêm một viên, chờ khôi phục được chín phần, thì dùng viên thứ ba, như vậy sẽ không lưu lại nội thương."
Nghệ Nhàn lần đầu tiên nghe nói, "Nội thương?"
Tử Hàn gật đầu, "ngươi hôn mê năm ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì dùng nhiều linh lực, ngươi nghĩ chính mình có thể khôi phục tốt sao? bất quá tổn thương càng thêm tổn thương, trước phải hồi phục lại a, sau này gặp tình huống này, thì nhớ dùng cách này."
Nghệ Nhàn, "tạ sư tỷ."
Tử Hàn dặn dò xong, nháy mắt đóng lại cái lỗi vừa rồi nàng đá thủng, "ở trong này tu luyện không được thả linh lực, không được tranh cãi ầm ĩ."
Nghệ Nhàn triệu hoán tiểu mã quay về ý thức hải của mình, chần chờ nhìn thoáng qua Miên Hoa Đường.

Miên Hoa Đường vừa nhìn thấy Tử Hàn đại sư tỷ, tựa như tiểu đệ chân chó đi ôm bắp đùi vàng, Nghệ Nhàn muốn cản cũng không cản được.

Cũng may Tử Hàn không ngại bộ dạng bạch tuộc của nó, thấy Miên Hoa Đường thở hổn hển bò lên, liền để nó tùy ý leo lên vai mình.
Thiếu đi Tử Hàn sư tỷ, Lam Đồng rốt cuộc cũng được như nguyện có đến trước mặt Nghệ Nhàn, "cọp giấy là cái gì?"
Nghệ Nhàn hơn nửa ngày mới phản ứng được lời mình từng nói qua, nàng chăm chú nhìn người trước mắt, "ý của ta là, chỉ có thể hù dọa bọn họ được một chút, nếu thực sự động thủ, thì ta chỉ là miệng cọp gan thỏ, căn bản không phải đối thủ của bọn họ."
Lam Đồng chợt nói, "đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui