Trong phòng băng sáng như ban ngày, đã bao nhiêu đêm, đã bao nhiêu ngày, mọi người không ai biết được.
Nghệ Nhàn thỉnh thoảng mỏ mắt, phát hiện những người còn lại đang ngồi tu luyện, chỉ có Lam Đồng và Sư Tráng còn đang mài móng vuốt, hai đại sư tử nhàm chán mỗi ngày đào khối băng dày, lúc đầu nhìn thấy thì sâu 30cm, lúc sau lại thành một cái hố lớn có thể làm bẫy.
Hôm đó Nghệ Nhàn cảm giác đã khôi phục xong, mở mắt ra thì thấy ba người ngồi chồm hổm cạnh nhau.
Nàng không quấy rầy một ai, im lặng đi đến, nhỏ giọng hỏi, "các ngươi đang làm gì vậy?"
Niệm Vân Âm bị dọa suýt chút ngã xuống dưới, cũng may có Lam Đồng nhanh tay túm nàng lại, sau đó dịch sang một bên chừa chỗ cho Nghệ Nhàn, "đào được một người."Nghệ Nhàn, "hả?"
Là một thi thể còn nguyên, trên người mặc y phục Sí Diễm Phong, vừa thấy rõ tim Nghệ Nhàn cũng đập chậm một nhịp, "mặt của hắn --"
Niệm Vân Âm thở dài một tiếng, "giống như bị người ra xé xuống."
Máu thịt be bét để các nàng nhìn thấy, ngoại trừ không có khuôn mặt ra, tứ chi người này cũng không cân đối, nhìn như bị vặn gãy.
Nghệ Nhàn nhìn quanh một vòng, chợt nhảy xuống hố xem tứ chi của hắn, "xương tay và chân chân đều gãy."
Lam Đồng vội vươn tay kéo nàng lên, hai tay hợp lại, ôm nàng vào ngực, "gãy cũng gãy rồi, thi thể này nằm trong băng không biết bao lâu, ngươi sờ nhiều sẽ lạnh tay."
Niệm Vân Âm ho khan một cái, hai mắt nhìn xung quanh, "vết thường này nhìn qua không giống đánh nhau, vì thủ đoạn tàn nhẫn đãnh gãy tứ chi của hắn, còn xé mặt hắn."
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, "Niệm Vân Âm, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta nhìn thấy mấy thi thể trong khối băng trên kia không, không có thi thể nào thảm như thi thể này."
Hai người nhìn nhau một cái, Lam Đồng bên cạnh lại chen vào một câu, "có lẽ đó là thói quen, giống thú nhân chúng ta lúc đi săn đều hạ thủ từ cổ."
Nghệ Nhàn nghĩ đến kiểu cắn xé này của Lam Đồng thì không thể thích ứng nổi, nhưng không thể không nói lựa chọn vùng cổ ra tay là một điều sáng suốt, dù sao đó cũng là chỗ trí mạng, "không lẽ ở vùng nước này, có hai con huyễn thú mà chúng ta không biết?"
"Hai?"
Tử Hàn nhìn lướt qua thi thể trong động, "ta gặp phải con huyễn thú kia thực lực cường hãn, cũng không thấy nó có sở thích hủy mặt người, nói không chừng đúng như tiểu sư muội nói, có hai huyễn thú."
Tử Hàn sư tỷ vừa mở miệng, mọi người liền vây quanh, nghe xong định luận này sắc mặt cũng thay đổi.
"Một con huyễn thú đã khó đối phó, hai con thì chúng ta làm sao đây a?"
"Cái này, đệ tử Sí Diễm Phong kia chết cũng quá thảm, chúng ta, chúng ta sẽ không biến thành như vậy chứ?"
"Ta ta có chút --"
Nghệ Nhàn thấy mọi người có chút chán nản, vội nói, "chúng ta ở đây có 11 người, bảo đảm cùng đi không có việc gì, huống chi còn có đại sư tỷ ở đây, sợ cái gì?"
Tử Hàn liếc nhìn Nghệ Nhàn, hừ một tiếng.
Đại sư tỷ như là định hải thần châm, chỉ miễn cưỡng đứng vững, để làm người yên lòng.
Những người còn lại nghe Nghệ Nhàn nói chuyện cũng đỏ mặt, sau đó cũng không thấy âm thanh vang lên nữa.
Miên Hoa Đường thở hổn hển từ trên người Tử Hàn bò xuống, sau đó lại túm lấy ống quần Nghệ Nhàn leo lên, Nghệ Nhàn thấy tiểu gia hỏa này đang lao tâm lao lực, vội túm nó lên, "sư tỷ, tu vi ta khôi phục bảy tám phần rồi, không bằng bơi lên xò xét một chút đi?"
Tử Hàn, "không được, đã tu luyện nhiều ngày rồi, chờ khôi phục hoàn toàn rồi nói."
Đại sư tỷ nói một câu liền cản được Nghệ Nhàn, chờ đến khi Nghệ Nhàn khôi phục hoàn toàn, mới cho phép nàng ra ngoài, một nhóm bốn người bơi lên mặt nước phát hiện hiện tại đã là nửa đêm.
Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh chiếu sáng vùng xung quanh các nàng, "buổi tối tầm nhìn sẽ bị hạn chế, không thể nhìn rõ như ban ngày được, hay chúng ta chờ đến sáng rồi quay lại?"
Niệm Vân Âm, "không được, ta ở trong động băng muốn chết ngộp rồi, phải cho ta thở hai cái đã a."
Sư Tráng động móng vuốt ngao một tiếng, xem ra mấy ngày qua khiến bọn họ buồn đến phát chán rồi a, Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, "dù sao cũng phải để lại dấu, ta sợ là chút nữa không tìm được đường về."
Xung quanh đều là băng đá, nhìn lại chỉ là một mảnh đen thui, tựa như dưới nước đang có thứ gì đó ngủ đông, nhưng nhìn kỹ lại thì cái gì cũng không có.
Niệm Vân Âm cười nàng, "có Lam Đồng và Sư Tráng rồi ngươi còn lo lắng cái gì?"
Nghệ Nhàn chỉ biết thú nhân có khứu giác nhạy cảm, cũng không biết dưới nước còn có cách tìm phương vị khác, "làm sao biết được?"
Lam Đồng, "các ngươi chờ ở đây, ta sẽ nhanh quay lại."
Nói xong nàng liền nhảy xuống nước một cái ùm, lặn vài cái liền không thấy tăm hơi, động tác nhanh đến mức Nghệ Nhàn không kị cản lại, "người này, chạy nhanh thật."
Sư Tráng ngây ngô cười gãy đầu một cái, "Lam nhất định là đi đánh dấu rồi."
Ba người bò lên một khối băng như bị gì đó cắt đứt, nhìn chằm chằm dưới mặt sống tìm thân ảnh Lam Đồng.
Rất liền thấy được một cái bóng bơi qua thật nhanh, Nghệ Nhàn vừa vươn tay, thì thấy một bộ hàm sắc bén từ dưới nước vọt lên, nàng nhanh chóng phóng quang linh, con cá mập nhanh bị chói mắt liền nhắm lại, miệng vẫn há to.
Nghệ Nhàn vội thụt tay phải của mình lại, sau đó phóng một cái lôi tủy, đánh cho con cá mập đầu tròn rơi xuống nước.
Niệm Vân Âm, "đánh chết rồi?"
Nghệ Nhàn không tin ném thêm một cái lôi linh nữa, đánh vào thân thể con cá mập đang nổi lình bình trên mặt nước kia, thấy nó run run lên một chút sau đó thì yên lặng, tùy ý để nước đẩy đi, chắc là chết rồi.
Sư Tráng nhẹ rống một tiếng, dưới nước lại thò lên một cái đầu, Nghệ Nhàn suýt chút phóng lôi linh ra, khi thấy rõ dáng vẻ ướt nhẹp của Lam Đồng, nàng mới vòng lại, đem lôi linh phóng về chỗ khác, nơi có một đám cá mập đang canh me các nàng.
Lam Đồng nhảy lên khối băng, khối băng mất cân bằng liền lắc lư, "chỗ này không được yên ổn, bên dưới có nhiều thủy quái giống như vậy, cũng may là ta chạy nhanh."
Nghệ Nhàn liền triệu hồi tiểu mã ra, tiểu mã liền chiếu sáng một vùng hơn 10 thước xung quanh, quanh đầy thủy quái chằng chịt hình thể to nhỏ đều có đang bao vây các nàng, mỗi còn đều mở to hàm răng sắc nhọn, như đang chờ đem các nàng chia nhau ăn.
Niệm Vân Âm, "nhiều thật a."
Nghệ Nhàn hoài nghi các nàng không cẩn thận đi nhầm vào ổ cá mập, lòng chìm xuống chỗ này ít nhiều cũng hơn 100 con, "các ngươi chuẩn bị xong chưa, đúng lúc rèn luyện rồi."
Thiếu lôi linh cầu, trong túi giới tử của Niệm Vân Âm vẫn còn những loại cầu khác, như là hỏa cầu, từng cái ném xuống, sau đó lại phát hiện dùng không đã bằng lôi linh cầu, "Nghệ Nhàn, chờ qua chuyện này rồi, tìm thời gian giúp ta làm vài viên lôi linh cầu phòng thân a."
Nghệ Nhàn, "không thành vấn đề."
Lam Đồng phóng trái phóng phải như bắn cung, liền cào cá mập vài đường máu, cá mập bị Lam Đồng đánh, liền lẻn xuống nước, sau đó lại vọt lên.
Đám cá mập này đơn giản là người trước ngã xuống người sau tiến lên, tựa như thiêu thân lao vào trong lửa, Nghệ Nhàn ứng phó thoải mái nhất, từng cái lôi tủy khiến đám cá mập này như bị chích điện phải ngửa bụng lên trời, mỗi kích là mỗi cái bụng ngửa lên trời không nhúc nhích.
Miên Hoa Đường được Nghệ Nhàn để cạnh Niệm Vân Âm giúp đỡ cho nàng, lôi linh biu biu biu từng đợt mặt nước có thêm một lượng lớn bụng trắng ngửa lên trời.
Niệm Vân Âm tiết kiệm được nhiều sức, "Miên Hoa Đường thật dẻo dai, bây giờ cũng thật lợi hại, sau này trưởng thành nhất định sẽ hỗ trợ ngươi tiến thêm một bậc."
Nghệ Nhàn cũng hiểu được dường như Miên Hoa Đường có thể hiểu lời nàng nói, so với trước cơ trí hơn, sau này đại khái sẽ thông minh hơn.
Nhìn đám cá mập ngửa bụng, nàng có chút lo lắng một hồi nữa Miên Hoa Đường biến thành chúng nó.
"Mùi máu thật nồng."
Các nàng nhìn lại, thì thấy Lam Đồng và Sư Tráng đang kéo hai ba con cá mập lên băng cắn đứt cổ, máu thấm vào băng, hơn phân nửa khối băng biến thành màu đỏ, sau đó hai người lại đem thi thể ném xuống nước, khuôn viên dòng sông 10 thước đều là mùi máu nồng nặc.
"Như vậy không được, mùi máu sẽ dẫn huyễn thú đến."
Nghệ Nhàn sờ chóp mũi thì thấy ướt, nàng đưa tay chạm vào thì thấy là bông tuyết.
Sau đó trên mặt cũng cảm thấy có gì đó ướt ướt, nàng ngẩng đầu lên thấy trên trời bông tuyết rơi xuống.
"tuyết rơi?"
Niệm Vân Âm nhìn bông tuyết rơi xuống lả chã, "bông tuyết này hình như rơi không đúng lúc."
Lam Đồng chợt dừng lại, cúi đầu nhìn dòng sông trở nên dồn dập, đám cá mập định đánh lén các nàng vội chui xuống đáy nước, không thấy nữa, "sao chúng nó lại chạy hết vậy?"
Dòng nước chảy nhanh hơn, đống thi thể cá mập cũng chảy đi xa hơn.
Nghệ Nhàn cảm giác khối băng dưới chân đang bị dòng nước cọ rựa, dưới bước có một cái bóng màu trắng khổng lồ nhanh che đi cái bóng của các nàng, có thể thấy được trên lưng nó có chỏm lông dài, chập chờn như tóc dưới nước....!buổi tối mà thấy cảnh này, sợ là sẽ có người nghĩ dưới nước có nữ quỷ chết chìm.
Nó to chừng bằng diện tích chiếu sáng của tiểu mã, độ rộng cả cái thủy vực này vừa đủ cho thân thể khổng lồ của nó.
Nghệ Nhàn túm Niệm Vân Âm lại vì nàng đứng không vững, "không xong rồi, chắc là con huyễn thú trước đó đại sư tỷ gặp qua."
Niệm Vân Âm chớp mắt, "vận khí tốt thật."
Cũng không hẳn, chỉ đi hóng gió, đã gặp được huyễn thú trưởng thành biến ảo rồi, độ khó chắc không khác gì Nhan Chi biếи ŧɦái.
Nghệ Nhàn lo lắng nhìn Niệm Vân Âm, "chờ chút nữa tình hình không ổn, liền thay ta cầu cứu đại sư tỷ."
Niệm Vân Âm nhìn nàng thật sau liếc mắt, "yên tâm, ta sẽ không cậy mạnh, cái mạng này ta còn phải giữ để tìm cho được người kia!"
*****
Quái vật to lớn ung dung xoay người một cái, liền khiến khối băng các nàng đứng bị lật ngược, Miên Hoa Đường đứng mũi chịu sào vì thân hình nhỏ nhất nên vèo một cái theo đường cong xoẹt qua trước mắt rơi xuống.
"Miên Hoa Đường."
"Hừ hư! không được không được không được...."
Nghệ Nhàn lần đầu tiên cảm nhận được Miên Hoa Đường vô cùng oán niệm nước, phóng lôi cũng không cản được, chính mình cũng bị xung động lớn này đánh bay ra ngoài.
Vào lúc quan trọng, đôi cánh của Lam Đồng mở ra, nhanh chóng bay về phía nàng.
Nào ngờ, nửa đường, thủy vực bị đảo loạn, vô số gợn sóng nổi lên, một cái thân thể khổng lồ từ dưới đáy nước ngoi lên, miệng mở to như chậu máu, muốn một ngụm nuốt Lam Đồng vào bụng.
Nghệ Nhàn chưa từng gặp qua huyễn thú bá đạo như vậy, lôi tủy trong tay đánh về phía quái vật, nào ngờ kim sắc du long phóng đến quái vật kia không chút sợ hãi vẫn lao theo Lam Đồng, mục tiêu xác định, muốn bắt cho được.
"Lam Đồng, mau tránh ra."
"Grừ --"
Lam Đồng cũng cảm giác được phía sau có thứ theo đuôi, trong lúc sắp bị nuốt sống nháy mắt biến thành hình người, rơi xuống nước khó khăn lắm mới tránh được cái miệng khổng lồ kia.
Nghệ Nhàn hoảng sợ suýt chút thì ngất đi, thấy Lam Đồng thuận lợi thoát thân, liền nhảy xuống nước, lại thấy quái vật cuộn lại rồi thả lỏng dưới đáy nước, tựa như nó không hề di chuyển qua đây, lông trắng hiện lên, xương trên lưng tựa như từng đốt ngón tay nhô lên....
Tựa như trước đó đã từng thấy một con long sống rơi xuống đất, Nghệ Nhàn không thấy rõ, cũng không thể đoán được, hơn nữa nó có kỹ năng bơi vô cùng tốt.
Tuyết trên trời càng lúc càng nhiều, trên mặt nước đang ngưng tụ băng, Nghệ Nhàn hoài nghi quái vật này muốn đóng băng các nàng dưới nước, muốn các nàng chết giống các sư huynh sư tỷ trước đó, không bị chết cóng thì bị hành hạ đến chết.
Lần này, bốn người toàn bộ phân tán, Nghệ Nhàn không tìm được Lam Đồng, suy nghĩ một chút liền ngưng tụ lôi linh cầu, đánh xuống mặt nước.
Nàng ngưng tụ lôi linh cầu đánh lên nó, vừa bắt đầu quái vật lớn còn đang bơi, bị đánh mấy lần liền đổ máu, Nghệ Nhàn cảm giác dưới dòng sông đang cuộn trào mãnh liệt, rất nhanh tạo thành một vòng xoáy cực đại, nàng đang ở trong tâm vòng xoáy, còn chưa kịp ngưng tụ lôi linh thì đầu óc bị choáng váng.
Càng như vậy, Nghệ Nhàn càng chuyên tâm ngưng tụ ra ba viên kim sắc lôi linh cầu, quái vật im lặng há to miệng.
"Grừ --"
"Lam Đồng, ta ở đây!"
Nghệ Nhàn khống chế lôi linh cầu, cố gắng để âm thanh của mình truyền ra ngoài, rất nhanh thấy Lam Đồng trên không trung vỗ cánh lao xuống, nàng đang mừng rõ, thì thấy miệng quái vật theo sát phía sau.
Thấy quỷ nàng vội dùng lôi linh đánh, quái vật này cũng thờ ơ, không dễ bị lừa, sao lại nhìn chằm chằm Lam Đồng? không lẽ đối với Lam Đồng vừa gặp đã thích, cố chấp không ăn được thì không chịu thua?
Nghệ Nhàn nhìn ba viên kim sắc lôi linh cầu, chợt hô to với Lam Đồng, "Lam Đồng ngươi mau biến hình người, nhanh lên."
Lam Đồng không quan tâm nhiều biến hình người liền bơi về chỗ Nghệ Nhàn trong vòng xoáy, Nghệ Nhàn một tay ném kim sắc lôi linh cầu, một tay ngưng tụ lồng năng lượng bọc nàng cùng Lam Đồng lại.
Dù vậy, kim sắc lôi linh cầu lúc nổ thì lồng năng lượng cũng không thể cản được, nàng chưa kịp ứng thì đã bị Lam Đồng bảo vệ trong ngực rồi.
Cảm giác được nguồn xung lượng đẩy các nàng bay đi thật xa, nàng thậm chí nhìn thấy quái vật lớn bị lôi linh cầu nổ gãy cổ, dòng máu xanh biếc hòa cùng nước kết hợp với vùng trời rơi đầy tuyết tạo nên khung cảnh chói mắt.
Sau đó, Nghệ Nhàn cảm giác thế giới từ màu tráng biến thành màu đỏ, mặt có chút ấm áp, nàng sửng sốt một hồi lau mặt thì mới phản ứng được là máu của Lam Đồng, hai người rớt xuống một khối băng, dù vậy vào lúc quan trọng Lam Đồng đã xoay người che chở cho nàng khi rơi xuống băng, vô tình tuyết rơi xuống đem cả thủy vực ngưng tụ thành lớp băng dày.
Nghệ Nhàn liền nghe thấy tiếng kêu đau, vội đứng dậy.
"Lam Đồng."
"Nghệ Nhàn...!muốn trị liệu."
Ầm một tiếng lớn, lớp băng bị phá một cái hang lớn, Tử Hàn như cá nhảy lên đứng trên lớp băng, nhìn thoáng qua Nghệ Nhàn và Lam Đồng trước, xác định các nàng không gặp nguy hiểm lớn, mới nhìn quái vật lớn bị đứt cổ, kinh ngạc, "thật đúng là nó rồi a."
Sau đó nàng vội ngưng tụ ra vô số băng trùy, nhanh chóng đánh về phía thân thể khổng lồ kia, gia hỏa vốn đang giả chết vừa thấy Tử Hàn, nháy mắt biến hình thành hình người bỏ chạy, kết quả bị Tử Hàn giáng băng trùy từ trời xuống cản đường, tiếng vỡ kêu răng rắc.
"sao lại là ngươi a."
Tử Hàn sửng sống một hồi, Nghệ Nhàn cũng sửng sốt, vì con huyễn thú sống này có khuôn mặt nhìn quen mắt, Tử Hàn híp mắt ngửi một cái, liền xác định thân phận huyễn thú này, "lần trước rõ ràng đã đánh người nửa chết nửa sống, sao nhanh như vậy ngươi đã ngóc đầu trở lại rồi, xem ra lần trước dạy dỗ còn chưa đủ."
Người kia có mái tóc trắng dài đến gót chân, cả lông mi cũng màu trắng, chân răng màu đỏ, trên người chỉ mặc một bộ đồ màu trắng, giống hệt Nhan Chi cũng là một khuôn mặt tinh xảo, "ngươi cũng không khá hơn chút nào a."
Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm khuôn mặt đó hồi lâu, đột nhiên nhớ lại thi thể đệ tử Sí Diễm Phong bị hủy, "thì ra là vậy."
Tử Hàn tức nhất là bị Sí Diễm Phong cùng Minh Vọng Phong liên thủ truy kích, đây là chuyện khiến nàng nhục nhã, mà đầu sỏ gây nên chính là con huyễn thú trước mắt này, "thử đi, rồi biết a."
Nghệ Nhàn vội dùng lực kéo Lam Đồng nằm dưới băng dậy, lần đầu không nhúc nhích, lần tiếp thì dùng thêm sức, tay vô tình chạm vào sau lưng nàng, ẩm ướt dính đầy tay, vừa nhìn thì đều là máu đỏ, nàng lui về sau nhìn, thì thấy sau lưng Lam Đồng bị nổ đến máu thịt be bét, "Lam Đồng ngươi bị thương, mau ăn một viên cầm máu."
Không ngờ Tử Hàn cùng huyễn thú này không báo trước đã đánh nhau, hai người đem nước trong vực cùng băng toàn bộ dựng lên, nhổ núi đào sông, vô số băng trùy ngưng tụ đánh trả lại phong tuyết của đối phương.
Loại động tĩnh này không khác gì biển gầm, Nghệ Nhàn hoảng sợ đem toàn bộ dan được nhét vào miệng Lam Đồng, sau đó kéo người thuấn di đến một chỗ xa nhất, dù động tác nàng có nhanh thì vẫn không bằng Tử Hàn và động tĩnh của huyễn thú này.
Nhìn bão tuyết nháy mắt kéo đến, Lam Đồng theo bản năng dùng thân thể che lại cho Nghệ Nhàn cản một kích, đan dược trong miệng chưa kịp nuốt đã nhanh nôn ra ngoài theo máu, sau đó liền ngã xuống, lớp băng mỏng chịu nặng không được liền vỡ ra, nàng xoay người liền rơi xuống nước.
"Lam Đồng!"
"Lam Đồng!"
Nghệ Nhàn vội nhảy vào trong nước, mặt nước sóng vỗ không ngừng nháy mắt thân ảnh Lam Đồng đã biến mất.
Nàng nhảy vào trong nước lần nữa, men theo mùi máu bơi xuống, khi bơi đến gần sát nơi bị nổi thì thấy được thân ảnh người kia đang chìm xuống.
Nàng vội bơi qua, Lam Đồng đã mất ý thức, Nghệ Nhàn dùng sức mới kéo người kia lên một khối băng được, vì tránh cho bị dính nạn, nàng vội đem Lam Đồng thuấn di thêm vài lần, cho đến khi cách xa hai người kia, cố gắng dùng sức ấn huyệt nhân trung của đối phương, sau đó vỗ mặt đối phương cũng không thấy dấu hiệu gì.
"Lam Đồng, ngươi tỉnh lại đi."
Nghệ Nhàn thấy hơi thở đối phương yếu ớt, vội lấy một viên hộ tâm đan, nào ngờ Lam Đồng giật giật hầu liền phun ra một máu, đến cả viên hộ tâm đan cũng nhổ ra.
Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng dậy, đối phương như búp bê vải, tùy ỳ để nàng kéo tới kéo lui, Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua sau lưng Lam Đồng, cái lưng dính máu còn có sẹo bão tuyết gây ra.
Xem ra là bị nội thương rất nặng a.
Nghệ Nhàn chần chờ vài giây, liền dùng sức bóp hàm dưới Lam Đồng, dùng đầu lưỡi cứ vậy đem hộ tông đan hòa cùng vị máu trong miệng đối phương giúp đối phương nuốt xuống.
Cũng may cách này dùng được, Nghệ Nhàn xem mèo vẽ hổ, liền đem đem đan cầm máu, cố bổn hồi nguyên đan, cùng cho vào lần nữa, "Lam Đồng, ngươi mau tỉnh lại."
Hai mắt Lam Đồng nhắm nghiền, khí tức suy yếu.
Tay Nghệ Nhàn run lên sờ mạch đập của Lam Đồng, sau đó ngưng tụ quang linh chữa thương sau lưng nàng, "ai kêu ngươi ngu ngốc lao đến như vậy? sao không suy nghĩ xem mình có trọng lượng thế nào?"
Tử Hàn đại sư tỷ đánh lớn như vậy, nàng chỉ làm lồng năng lượng cấp nhỏ không thể đỡ được.
Người này đã không suy nghĩ liền dùng thân thể che chở cho nàng.
Đây là phản ứng bản năng sao?
Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm ngũ quan của Lam Đồng sững sờ, "ngươi muốn ta thiếu ngươi, lẽ nào vì muốn ta sinh con cho ngươi thôi sao?"
Nếu là như vậy thì quá nhọc lòng rồi.
*******
Tử Hàn đánh với huyễn thú bất phân thắng bại, đúng lúc này, nàng cảm giác dưới chân như có gì đó dính dính, vốn định đá đi, cúi đầu nhìn thì đúng là Miên Hoa Đường ướt nhẹp.
"Tới đúng lúc a."
"Miên Hoa Đường, nhắm nó biu biu biu."
Miên Hoa Đường nghe lời liền phình người, hướng về cái tên mang bộ mặt của một vị sư huynh ở Sí Diễm Phong bắn, ngón tay Tử Hàn ở sau Miên Hoa Đường vửa chuyển, Miên Hoa Đường phóng lôi tựa như tấm lưới, đánh về phía huyễn thú.
Tử Hàn lợi dụng tuyết rơi đầy trời ngưng tụ ra vô số băng trùy, phong tỏa đường lui của nó từ bên dưới, "hôm nay không đánh ngươi hồn rời xác, ta sẽ không làm đại sư tỷ."
Huyễn thú kia tưởng lôi võng này giống uy lực của Nghệ Nhàn trước đó, nào ngờ vừa đụng phải liền bị điện giật suýt biến nguyên hình, cộng thêm băng vực của Tử Hàn từng bước ép sát, nó vội hô lên, "đừng đánh, đừng đánh, ta chịu thua."
Nó chợt tiến vào thủy vực, sau đó toàn bộ thủy vực tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, băng xung quanh đều bị cuốn vào, Tử Hàn nhìn một hồi, liền nắm Miên Hoa Đường nhảy vào vòng xoáy, "tiểu sư muội, đuổi theo."
Căn bản không cần nàng nói, vòng xoáy cực lớn, hút luôn cả Lam Đồng nằm dưới đất, Nghệ Nhàn vồ đến cố lôi lại, cũng không có hiệu quả, liền dùng hai chân hai tay quấn lấy người Lam Đồng, tựa như con bạch tuộc, hai người cùng bị vòng xoáy hút vào trong..