Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Nghệ Nhàn rất sợ gia hỏa không ăn kiêng này đem cực phẩm đan dược chụp được cho vô miệng, vậy thì phí của trời a.
Tạ Anh thấy bộ dạng Lam Đồng như vậy cũng có chút sợ hãi, liền phóng lôi võng về phía đan dược, Lam Đồng thấy vô số lôi điện phóng đến vội chạy ra sau lò luyện đan Hoàn Hoàng trốn, không ngờ cực phẩm đan dược lại đi theo như bóng với hình.
Thấy lôi linh sắp đánh vào người Lam Đồng, Nghệ Nhàn liền phóng lôi tủy đánh thủng lôi võng.Tạ Anh cả giận nói, "Nghệ Nhàn, ngươi muốn làm gì?"
Nghệ Nhàn không nói gì, "ngươi phóng kỹ năng vào người của ta, còn nói không được động, muốn đánh cút ra ngoài đánh."
Hoàng Phủ Nghị đứng một bên chọc tức, "người của ngươi? từ khi nào quan hệ của tiểu sư muội cùng thú nhân này tốt như vậy? lần trước còn đánh ta không ngờ lại có công lao của tiểu sư muội."
Nghệ Nhàn vô tình lỡ miệng, đột nhiên mặt lạnh, "Hoàng Phủ Nghị ngươi muốn cướp cực phẩm đan dược thì cứ nói thẳng ra đi."
Hoàng Phủ Nghị liền đầu hàng, "cũng được, ta thấy cực phẩm đan dược có vể thích tiểu sư muội."
Ba người liền nhìn về phía Nghệ Nhàn, viên đan dược màu trắng kia đang lơ lửng bay đến trước mặt Nghệ Nhàn, không bay loạn xung quanh nữa, xem ra có vài phần nhu thuận.
Nhớ rõ lời Đoan Mộc Nhã từng nói với nàng, cực phẩm đan dược thường sẽ khai linh trí sớm, đừng để bề ngoài manh manh của chúng lừa dối, đến khi chết cũng không biết chết như thế nào.
Nghệ Nhàn vung tay đánh một roi về phía đan dược, cực phẩm đan dược vội bay về phía Hoàng Phủ Nghị.
Hoàng Phủ Nghị cười ha ha nói, "đa tạ tiểu sư muội xuất thủ tương trợ."
Tạ Anh suýt chút tức điên, "Nghệ Nhàn ngươi dù gì cũng là -- " nàng nói một nửa cảm giác nói ra thân phận nàng là người Tạ gia cũng không ổn, Tạ Anh liền đổi giọng, "ngươi đến cùng giúp ai ở đây?"
Nghệ Nhàn, "ai cũng không giúp." sau đó nàng hảo tâm nhắc nhở, "cực phẩm đan dược sắp bay."
Đan dược bay vòng vo vài vòng sau đó chui ra ngoài cửa đá bị thủng, Hoàng Phủ Nghị liền bung một vật như là tấm lưới, túm đan dược lại, "nếu ngươi đồng ý chia cho ta một nửa thì đâu có phiền như vậy.

Hiện tại phân nửa cũng không có, cực phẩm đan dược này của ta."
Cực phẩm đan dược như ruồi không đầu liều mạng trong túi chuyển động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng vo ve.

Nghệ Nhàn đang nghĩ có nên động thủ hay không, thì thấy Hoàng Phủ Nghị cười đắc ý chỉ được ba giây, phụt một tiếng túi lưới đựng cực phẩm đan dược bị thủng, một đạo bạch quang liền bay ra ngoài.
Tạ Anh liền đuổi theo, Hoàng Phủ Nghị sửng sốt một hồi liền đem túi cất vào túi giới tử.
Nghệ Nhàn thấy cực phẩm đan dược tựa như cỏ mọc đầu tường, thấy Hoàng Phủ Nghị liền khi dễ, rồi chạy về hướng Tạ Anh, khi dễ Tạ Anh xong thì chạy quá phía Hoàng Phủ Nghị.
Từ trình độ đó cũng biết rõ là thứ không tốt lành gì, đâu dễ bắt được a.
Thấy hai người đổi theo cực phẩm dan được, Nghệ Nhàn vội chạm vào lò luyện đan này, cực phẩm dan dược vừa xuất thế, hỏa trên lò cũng đã tự động tắt, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nóng.

"Tạ Anh tốt nhất ngươi đừng có gạt ta."
Lam Đồng nhìn ra ngoài một chút, "Nghệ Nhàn, không thấy bọn họ."
Nghệ Nhàn tiện tay đem lò luyện đan Hoàn Hoàng cho vào túi giới tử, "không cần lo, cướp đoạt sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu."
Đúng như Nghệ Nhàn dự liệu, trận cướp đoạt cực phẩm đan dược chỉ vừa bắt đầu, vốn chỉ có hai người Tạ Anh cùng Hoàng Phủ Nghị cướp cực phẩm đan dược, sau đó Trình Bang sư huynh không biết từ đầu chạy đến thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt, biến thành hai chọi một.
Nghệ Nhàn thấy cuộc chiến thay đổi trong nháy mắt, các thú nhân vẫn vây quanh đống vàng chớp chớp chưa chịu đi, lớn nhỏ gì cũng cầm vài món, khiêng mấy cái, cảm giác rất có khí tức tài chủ mới nổi.
Nghệ Nhàn không biết nên dùng từ gì để hình dung bọn họ....!hay là trực tiếp nói bọn họ ngốc đây a, thuận tay lấy một cái túi giới tử bị bỏ cho Lam Đồng, "cái này ta lấy được từ trên người chết, hình thức cũng phổ biến, các ngươi cứ dùng mà chứa đồ."
Lam Đồng cầm túi giới tử lật qua lật lại, "đều đựng được hết sao?"
Nghệ Nhàn đã xóa sạch ý thức người kia lưu lại trên túi giới tử, "ngươi nhỏ một giọt máu, túi giới tử sẽ nhận ngươi làm chủ nhân, ngươi tùy ý cầm một vật lại đây, nghĩ muốn bỏ vào, thứ này sẽ tự động vào túi giới tử, ngươi muốn lấy ra thì nó sẽ tự động xuất hiện trong tay ngươi, thử một chút đi."
Lam Đồng làm theo lời Nghệ Nhàn nói, tựa như phát hiện ra món đồ chơi mới, thưởng thức hồi lâu rồi mới đến trước mặt các thú nhân, nghiêm túc nói "đem mấy thứ các ngươi đang cầm cho ta bảo quản, chờ ra khỏi bí cảnh thì chia đều cho nhau."
Đối với Lam Đồng đề nghị, bọn họ không có ý kiến gì, hoàn toàn tin tưởng đem đồ giao cho Lam Đồng, còn nhìn chằm chằm túi giới tử của nàng hồi lâu, toàn bộ vây quanh nàng thì thầm nói Lam Đồng làm mẫu cho bọn họ xem lần nữa.
Nghệ Nhàn nghĩ ngợi nhìn bọn họ một hồi, lực chú ý rất nhanh kéo tới đám người Tạ Anh, thuộc tính của Trình Bang áp chế Hoàng Phủ Nghị hoàn toàn, kéo dài được nhiều thời gian cho đối phương, Tạ Anh nhân cơ hội cướp cực phẩm đan dược.
"Nghệ Nhàn sư muội, ngươi cũng chỉ ngồi im một chỗ rảnh rỗi, không bằng chúng ta liên thủ đến khi đó ai cướp được cực phẩm đan dược này thì mỗi người chia một nửa, thế nào?"
"Sư huynh, ta biết mình làm gì.

Nếu ngươi muốn cướp cực phẩm đan dược xin cứ tự nhiên."
Nghệ Nhàn vừa nói xong, lại thấy cái lỗ bị Ngân Bảo đại nhân chọc thủng có vài người kéo đến, bọn họ mặc bạch đế trắng viền đỏ, ba người đều là đệ tử Sí Diễm Phong, vừa thấy Tạ Anh Trình Bàng cùng nhau áp chế Hoàng Phủ Nghị, liền xông lên hỗ trợ, ba người áp chế Trình Bang, Hoàng Phủ Nghị chuyên tâm ứng phó Tạ Anh, Nghệ Nhàn chỉ thấy cực phẩm đan dược chạy nhảy lung tung, vọt qua vọt lại đến trước mặt nàng.
Mọi người đoạt cực phẩm đan dược đến đổ máu đồng loạt nhìn về phía Nghệ Nhàn, từng người tựa lang tựa hổ, chỉ cần Nghệ Nhàn động nhẹ một cái thì bọn họ liền xé xác nàng.
Ngân Bảo đại nhân liên tục thúc giục: "Nghệ Nhàn, có muốn bắt hay không?"
Nghệ Nhàn ngưng tụ lôi tủy, cực phẩm đan dược liền bị du sắc kim long bị hù chạy, "Ngân Bảo đại nhân, ta cảm giác không ổn, khoan đã."
Vừa nói xong, người trong động càng nhiều thêm, cứ chốc chốc lại có người chạy vào, một bên giúp Hoàng Phủ Nghị, một bên giúp cho Tạ Anh thế cục rõ ràng.
Nghệ Nhàn thấy ai bị thương cũng tiến đến trị thương một hồi, còn hỏi han nhiều câu, đến cả Trình Bang áp chế Hoàng Phủ Nghị nàng cũng không bỏ, "Trình Bang sư huynh, ta có chuyện muốn hỏi rõ ràng một chút."
"Cái gì?"
Vấn đề của Nghệ Nhàn cũng đơn giản, "Trình sư huynh làm sao ngươi vào được cái động dưới lòng đất này? có thể nói tường tận được không?"
Xà Lân Hoa của Trình Băng đụng phải hỏa long của Hoàng Phủ Nghị liền bị thương, sau khi được quang linh chữa trị, nháy mắt lại nhảy nhót, thậm chí còn có chút vui vẻ cọ cọ vào ngón tay Nghệ Nhàn, "trước đó Xà Lân Hoa từng bị trọng thương, ta liền đi tim linh thực xung quanh thích hợp cho nó, không ngờ trong lúc chúng ta đi lại trong sa mạc, chợt thấy một đám cỏ xanh tươi tốt, nên cho nó ăn không ngờ bị đám cỏ linh thực đó kéo đến đây."
Lại là một đám cỏ linh thực!
Đem toàn bộ mọi người kéo đến đây sao?
Nghệ Nhàn cảm giác cho dù không có đám chuột sa mạc này dẫn dường thì đám cỏ linh thực kia cũng kéo các nàng đến nơi này.
Trình Bàng hiếu kỳ, "sư muội vì sao lại hỏi như vậy?"
Nghệ Nhàn cũng không giấu, "đột nhiên có nhiều người cùng tụ tập ở đây, Trình sư huynh không cảm thấy quá trùng hợp sao? quả thực như có người cố ý an bài."
Tựa như có người đang ngồi một góc nhìn mọi người đánh nhau đổ máu vì một viên cực phẩm đan dược, tranh đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng là ngư ông thủ lợi....
"Thật náo nhiệt!"
"Tử Hàn!"
"Sao lão đại này cũng chạy đến đây a."
Nghệ Nhàn thấy Tử Hàn đại sư tỷ miễn cưỡng dựa vào tường, cười như không cười nhìn đám người bị một viên dược đùa giỡn như đám hầu tử, nàng giật giật mũi "cực phẩm đan dược, hèn chi động tĩnh lớn như vậy."
Nghệ Nhàn mặt vui vẻ nói, "đại sư tỷ, bên này."
Tử Hàn thấy Nghệ Nhàn ngồi xếp bằng xem trò vui, biểu hiện trên mặt có chút sửng sốt, "sư muội sao không góp phần náo nhiệt a."
Nghệ Nhàn nhìn trên dưới hồi lâu, "sư tỷ, Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường trước đó có phải vẫn luôn theo ngươi không? nó, nó đâu rồi a?"
Ánh mắt Tử Hàn lạnh lùng nhìn Trình Bàng, người sau hiểu ý liền mượn cớ rời đi, Tử Hàn không được tự nhiên hắng giọng một cái, "Miên Hoa Đường thật nghịch ngợm, không biết chạy đi đâu, quay về thì biến dạng a."
Nghệ Nhàn, "hả?"
Tử Hàn tức giận trừng nàng, "nếu không muốn dụ đám người này phá động, thì đừng xem là tốt nhất, yên tâm nó vẫn ở trong ngực ta."
Đã nhiều ngày Nghệ Nhàn vẫn luôn nhớ vật nhỏ này, lúc này lại có chút vội vã thấy nó, cũng phần nào khiến nàng yên tâm, "Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường."
Rất nhanh trong lòng Tử Hàn động đậy, nàng tự tay đè đầu Miên Hoa Đường muốn thò ra xuống, "nó biến thành bộ dạng không nên tồn tại trên đời, tạm thời không nên nhìn là tốt nhất."
Miên Hoa Đường, "phi phi phi!"
Nghệ Nhàn nghĩ Miên Hoa Đường biến xấu cỡ nào thì nàng cũng đã thấy qua rồi, lẽ nào xấu tới mức trời cũng ghét bỏ rồi sao, "sư tỷ, nếu là thứ không nên tồn tại trên đời, vậy cho ta lén xem một chút rồi cho Miên Hoa Đường vào túi huyễn thú sẽ không gây phiền cho ai a."
Một người muốn xem, một người không muốn cho xem.
Hai người tranh chấp, Lam Đồng nhanh tay lẹ mắt kéo Miên Hoa Đường ra, một cái đuôi dài theo cổ tay nàng rũ xuống, bốn cái long trảo có ba hạt châu, duy chỉ trảo kia thì thiếu một viên, Miên Hoa Đường dùng thân long nhưng đôi mắt đậu đen vẫn chớp chớp nhìn các nàng.
Nghệ Nhàn nhìn đến trừng mắt há mồm, tựa như đêm đó đánh tay đôi với lôi long kia.
Lam Đồng thấy bộ dạng này của nó thì coi nó như là rắn, đem cái đuôi dài của nó thắt nút, cầm trên tay, đây là Miên Hoa Đường?"
Miên Hoa Đường, "phi phi phi!"
Tử Hàn lạnh lùng liếc Lam Đồng, cắn răng nói: "ngươi muốn đem ánh mắt bọn họ đang tranh đoạt cực phẩm đan dược đều chuyển dời đến nhìn thân hình Miên Hoa Đường hay sao, còn không mau cho nó vào túi huyễn thú?"
Trong lòng Nghệ Nhàn còn sợ hãi, vội dùng túi huyễn thú cho Miên Hoa Đường vào cất, hẳn là Miên Hoa Đường đã gặp qua lôi long kia, không lẽ lôi long kia cũng ở trong bí cảnh này!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui