Đề nghị của Tạ Anh không đủ hấp dẫn, Nghệ Nhàn đối với nương của nguyên thân không có chút ấn tượng gì, đến giờ người đó chết hay sống nàng cũng không biết, nếu có thể gặp mặt thì cũng chỉ là thảm hại, làm lộ cũng đều là chuyện không nên.
Xung quanh, ngoại trừ thú nhân đang gãi đầu nhìn nhân tộc làm trò, thì những người còn lại cũng bị kéo vào cuộc chiến.
Nghệ Nhàn dặn Lam Đồng đừng đùa tới chết, Lam Đồng dường như vẫn chưa thỏa mãn, móng vuốt sắc bén thường khoe khoang trước mắt Tạ Vũ, chọc cho hắn sợ không dám giận nữa, "được."
Tạ Anh, "đa tạ, chờ ta cướp được cực phẩm đan dược, chắc chắn sẽ đem điều kiện trao đổi mang ra."
Nghệ Nhàn lần đầu thấy Tạ Anh như vậy, vì cực phẩm đan dược mà chịu xuống nước, nàng thấy Niệm Vân Âm cùng vị sư tỷ kia đang nhìn chằm chằm thích khách, vừa rồi mọi chuyện liên tiếp xảy ra, sự chú ý của đối phương lại kéo đến trên người vị thích khách kia, "Niệm Vân Âm, ngươi sao vậy?"
Niệm Vân Âm mắt lóe hàn ý lạnh như băng, "vừa rồi ta nghe thấy hắn gọi ngươi là tam tiểu thư là ý gì? còn có, Tạ Anh sao lại gọi ngươi là người Tạ gia.
Nghệ Nhàn, trước đó không phải là ngươi đang lừa ta và Tiểu Nhã sao."
Nghệ Nhàn nghe lời nàng nói so với ngày thường lạnh hơn ba phần, quả thực giống như hôm đó cùng một kiểu giọng khi Tử Hàn đại sư tỷ hỏi nàng có phải là người Tạ gia hay không, nàng nghi ngờ nhíu mày "trước đó người Tạ gia đến tìm ta, nói ta là tam tiểu thư của Tạ gia đã mất tích ba năm.
Nhưng ký ức duy nhất của ta chỉ có những năm sống trong thú nhân tộc, ta làm sao đến được thú nhân tộc chắc ngươi cũng đã nghe Tiểu Nhã nói qua, sao vậy? ngươi cùng Tạ gia có thù oán sao?"
Niệm Vân Âm, "trước kia không có, hiện tại ta đã biết ai muốn hại ta."
Trong lòng Nghệ Nhàn căng thẳng, "cái gì?"
Niệm Vân Âm dùng ánh mắt ra hiệu cho Phù Man, vị sư tỷ kia lập tức gia nhập cuộc chiến của Tử Hàn đại sư tỷ, từng chiêu ngoan lệ ép bức thích khách áo đen, tựa như muốn xé vải che mặt của hắn xuống.
Nghệ Nhàn nhìn đối phương phục tùng mệnh lệnh thì hiểu ra, đây không phải sư tỷ ở Thanh Sơn Tông, tất cả đều là ngụy trang.
Tạ gia có thể đem theo một vị cao thủ nhân cấp vào bí cảnh, thì đại tiểu thư Tề gia sao lại không thể chuẩn bị, nàng còn tin là Niệm Vân Âm không có bài tẩy, thật đúng là ngốc hết chỗ nói.
Nghệ Nhàn, "Niệm Vân Âm, ngươi không cảm thấy tất cả chúng ta ở đây đều không bình thường sao? có thù oán gì, thì chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết riêng."
Niệm Vân Âm hất tay nàng đi, ánh mắt âm lãnh, "dù hôm nay chỗ này có sụp xuống, ta cũng phải biết cho rõ chuyện ba năm trước kia."
Ba năm trước?
Nghệ Nhàn hơi sửng sốt, nàng nhớ ba năm trước mộc linh căn của Tiểu Nhã vô tình bị hủy, trở thành linh căn bị phế, Tề Vận thì bị người đào mất lôi linh căn, phế hai chân, từ đó về sau trở thành một người bình thường, còn nguyên thân vào ba năm trước cũng bị bán đến thú nhân tộc.
Trùng hợp như vậy, đều diễn ra vao ba năm trước.
Không lẽ, việc này đều có cùng một nguyên nhân?
Nghệ Nhàn cố gắng suy nghĩ, Phù Man đã tháo được khăn che mặt của thích khác, không ngờ mặt đối phương nhăn nheo, tựa như bị phỏng lửa, dung mạo thật kinh người.
Nghệ Nhàn hiện tại cũng biết vì sao đối phương lại che mặt, "trước đó ngươi nói đến bí cảnh tìm một người, xác định là hắn sao?"
Niệm Vân Âm, "có phải hay không, đều là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi."
Nghệ Nhàn bị một câu của nàng làm nghẹn muốn chết, hiện tại Niệm Vân Âm chính là Tề Vân mà nàng từng biết, nàng hít sâu một hơi "mặc kệ ngươi có tin hay không, từ lúc gặp được Tiểu Nhã, ta chưa bao giờ phải giấu diếm điều gì.
Vẫn là câu nói cũ, mọi người chúng ta đều bị cố ý an bài ở đây, dĩ nhiên là có chuyện không bình thường sẽ phát sinh.
Ngươi thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu được việc bảo tồn thực lực mới là cách tốt nhất sao?"
Nàng vừa dứt lời, túi huyễn thú bên hông liền rơi xuống đất.
Ngân Bảo đại nhân tạc mao, "có đồ! có đồ!"
Mạng nhện nhanh chóng cột túi huyễn thú lại, kết quả bị tiểu phong mang cắt đứt, Nghệ Nhàn dường như nhìn thấy tiểu nhân trong bức họa bảo tháp trước đó hiện hình.
Miệng túi huyễn thú không đóng lại bị đụng hai cái, Miên Hoa Đuofng nỗ lực chui từ trong túi huyễn thú đi ra.
Miên Hoa Đường đầu chạm đất, bốn cái long trảo đi lại còn run rẩy, dùng nhiều sức mới có thể tự mình bước đi, hai tiểu long trảo phía trước cố đè lại hạt châu trên trảo vài cái, "phi phi phi!"
Âm thanh tựa như tiếng Tử Hàn đại sư tỷ phát ra, nháy mắt khiến mọi người ở đây run lên một cái, ánh mắt toàn bộ đều đổ dồn lên người Miên Hoa Đường.
"Cái gì, là huyễn thú?"
"Dáng vẻ này nhìn thật kỳ quái, dưới chân nó lại có hạt châu, long châu?"
"Long, là ấu tể long."
"Còn nhìn làm gì nữa, cướp a."...
Vốn đang cướp cực phẩm đan dược mọi người vừa nhìn thấy Miên Hoa Đường, liền bỏ cướp đan dược đuổi theo Miên Hoa Đường.
Còn âm thanh giải thích của Nghệ Nhàn hoàn toàn trở thành không khí, không một ai nghe.
Nghệ Nhàn chỉ đoán được phần đầu đúng, nhưng cũng sững sờ không ngờ được chính mình cũng phải lao vào hỗn chiến, "Miên Hoa Đường, chạy mau."
Ngân Bảo đại nhân lập tức đứng trước mặt Nghệ Nhàn phóng một đạo thổ khiên, kết quả vừa làm xong liền bị đám người kia phá nát, đủ mọi kỹ năng loạn xạ đánh về Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn vội triệu hồi tiểu mã, cho nó xông lên trước làm lồng năng lượng bảo vệ, bao vây bọn họ lại, "các ngươi bình tĩnh chút đi, đó là huyễn thú của ta, căn bản không phải ấu long --"
Niệm Vân Âm, "Nghệ Nhàn!"
Nghệ Nhàn cảm giác dưới bụng đau xót, một đạo phong nhận từ chỗ tối xoẹt qua bụng, lôi tủy trong tay nàng không chút do dự vung ra ngoài, đánh bay kẻ đánh lén nàng ra ngoài, sau đó dùng linh lực ép phong nhận này ra ngoài.
Lam Đồng rống giận một tiếng, các thú nhân đang xem kịch vui lập tức gia nhập chiến trường, nháy mắt đánh bay đám người vây công kia ra ngoài.
Nghệ Nhàn, "Lam Đồng, đừng đánh."
Kết quả Lam Đồng căn bản không nghe, đuổi theo kẻ đánh lén Nghệ Nhàn vồ tới, cục diện vô cùng hỗn loạn.
Niệm Vân Âm vội đỡ Nghệ Nhàn, "thương thế của ngươi sao rồi?"
Tay Nghệ Nhàn đầy máu, nhìn cục diện hỗn loạn liền lắc đầu, "không thể hỗn loạn, nó sẽ tạo ra hỗn loạn lớn hơn.
Đều là ta ngây thơ, nó muốn nhìn chúng ta hao tổn, chứng tỏ nó muốn xem ở trong này bị hao tổn, chờ chúng ta cạn sức, thì tận diệt chúng ta, hoặc là nó muốn gϊếŧ ta ở đây."
Niệm Vân Âm, "xin lỗi, vừa rồi nhất thời trong đầu ta không nghĩ đến được cái gì, ngươi nói nó là một đám cỏ linh thực hay là người thủ tháp?"
Hiện tại Nghệ Nhàn cũng không thể xác nhận, chỉ biết thứ đồ chơi này sợ thiện hạ không loạn, thì sẽ không có tâm tình gì.
Tử Hàn thấy Miên Hoa Đường bị người đuổi đánh, bất chợt còn phi phi phi, tức giận muốn vỗ một chưởng, "dám khinh Vân Miểu Phong chúng ta không có ai hay sao, hôm nay ta không giáo huấn các ngươi thì không biết vị đại sư tỷ này rồi."
Niệm Vân Âm cũng cho Phù Man ngừng chiến.
Nghệ Nhàn cảm giác vết thương càng đau, "giữ lại sức lực, bảo vệ ta."
Lam Đồng nhìn bụng nàng thấm máu, vươn tay muốn chạm sau đó lại rụt về, "mấy viên đan dược kia, ăn hai viên là được."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, liền ngưng tụ quang linh chữa cho mình, "thương nhỏ, nhìn có chút dọa người."
Lam Đồng thấy vết thương nàng hơi khép lại, mới cho các thú nhân rời khỏi vòng chiến, người trong trận nhìn thấy Tử Hàn liền lui về, chỉ có Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị vẫn còn tranh nhau cực phẩm đan dược, đánh không phân thắng bại.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cùng nhau lùi về sau một bước.
Tử Hàn tức giận hừ nói, "một đám nhát gan, đây chỉ là huyễn thú của tiểu sư muội ta, chỉ hơn những huyễn thú khác một cái kỹ năng, có thể biến hình thành các huyễn thú khác..."
Nghệ Nhàn đứng một bên, cảm giác nhiệt độ không bình thường, cúi đầu nhìn thì thaysas bên dưới là một đống lửa màu đỏ, "các ngươi không cảm thấy nhiệt độ dưới chân đang tăng lên sao?"
Tử Hàn đang dạy dỗ các sư muội sư đệ, vừa nghe Nghệ Nhàn nói, liền phản bác "không thể nào."
Vừa đóng băng xong, nhiệt độ xung quanh liền chậm lại, dường như đang có dấu hiệu trời nóng lên, không chỉ như vậy lớp băng cũng bị hỏa nung chảy thành từng miếng.
"Hỏa --"
"Hỏa linh cường đại."
"Tử Hàn sư tỷ, hiện tại chúng ta phải làm sao đây, khắp nơi đều là hỏa."
Dưới lớp băng mỏng đang có hỏa diễm sáng lên, nhìn qua phá tan được lớp băng cũng chỉ là vấn đề thời gian, dòng lửa đỏ bên dưới khiến biểu tình trên mặt mỗi người biến thành sợ hãi, chiếu sáng vô cùng rõ ràng.
Nghệ Nhàn, "đây là một cái điện xây trong biển lửa, nhanh lên, chúng ta phải nghĩ cách rời đi."
Niệm Vân Âm, "sao có thể, một cung điện bằng đất sao có thể xây dựng được trong biển lửa, đây là chuyện không thể nào."
Tử Hàn túm Miên Hoa Đường vứt cho Nghệ Nhàn, "vạn sự vạn vật đều có thể."
Miên Hoa Đường ở bên cạnh Nghệ Nhàn một chút liền đi xuống, Nghệ Nhàn vỗ vỗ nó, nó vẫn không chịu thành thật, "đừng chạy loạn khắp nơi, lỡ ngươi rớt vào biển lửa, ta không thể cứu được ngươi."
Miên Hoa Đường, "phi phi phi!"
Có người chợt hét to, "băng phá rồi, hỏa diễm xông đến, chạy mau a."
Mọi người liền tản ra, toàn bộ chạy đến căn phòng bốn bức tường đất, nhưng quá nhiều người chứa không hết được, Nghệ Nhàn nhìn cầu thang đi lên liền gào lớn với bọn họ, "tường đất không dễ đánh nát, trước đó chúng ta cùng thú nhân Bỉ Mông thử qua rồi.
Có lẽ bên trên điện này đất ở đó có thể phá được, mọi người mau chạy lên mau lên."
Nghệ Nhàn để Lam Đồng mang theo thú nhân đi lên trước, đám người bị ngăn tại vách tường vừa thấy ai cũng liều mạng chạy theo lên, Nghệ Nhàn vội đẩy Niệm Vân Âm một cái, "ngươi đi trước duy trì trật tự, mang theo người của ngươi, có thế chấn nhiếp bọn họ, nếu không bọn họ sẽ xoay người đánh loạn với thú nhân."
Niệm Vân Âm, "ngươi thì sao?"
Nghệ Nhàn, "ở tầng này chắc chắn có hai người thủ tháp, một mình sư tỷ sao có thể ứng phó được hai người, ta phải ở lại, nếu không ai cũng không đi được."
Niệm Vân Âm, "ta nhất định tìm ra đường đi."
Nghệ Nhàn vừa nói xong thì nghe thấy Hoàng Phủ Nghị giận dữ gầm lên, "Nghệ Nhàn! ngươi nhìn chuyện tốt huyễn thú của ngươi làm đi!"
Nghệ Nhàn bị mắng cũng không hiểu gì, chỉ thấy hắn cùng Tạ Anh mỗi người ôm một cái trụ đá, lôi võng trên không trung cùng hỏa long cũng vừa tiêu tán, "vào lúc nguy cơ, các ngươi không thể bắt tay giảng hòa sao?"
Tạ Anh vẻ mặt tựa như táo bón, lần này sợ là không giống như nuốt phải ruồi đơn giản, nàng mặt lạnh nhìn về phía Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ngươi thật biết tính toán."
Nghệ Nhàn, "???"
Tử Hàn chợt cười to, một tay bế Miên Hoa Đường lê vô cùng sủng nịch xoa đầu nhỏ của Miên Hoa Đường, "vậy mới giỏi chứ, đúng là làm nở mặt ta a."
Hoàng Phủ Nghị hận không thể bóp chết Miên Hoa Đường, "huyễn thú của ngươi nuốt chửng cực phẩm đan dược, mau kêu nó nhổ ra."
Ngân Bảo đại nhân chi chi chi, hoa chân múa tay vui vẻ, nhảy như mới được đồ đẹp, "cướp được rồi, cướp được rồi, bảo bối bị Miên Hoa Đường nuốt vào bụng rồi."
Nghệ Nhàn đỡ trán, không ngờ Miên Hoa Đường lại có dũng khí đi cướp đồ ăn trước miệng cọp.
Miên Hoa Đường phình người lên, hơn nửa ngày mới thì thào, nuốt vào viên đan dược không nghe lời kia.
Tử Hàn không đồng tình liếc bọn họ, "nhìn cái bộ dạng không tiền đồ của các ngươi đi, nếu thực sự có bản lĩnh sao còn để Miên Hoa Đường cướp được, đã bị Miên Hoa Đường nuốt vào rồi còn có chuyện nhổ ra sao được? lẽ nào hai ngươi còn định liên thủ khi dễ một con ấu tể huyễn thú sao?"
Hai người bị Tử Hàn mắng một trận, mặt cũng không nhịn được.
Miên Hoa Đường còn đổ dầu vào lửa, "phi phi phi!"
Kèm theo tiếng phi kết thúc của Miên Hoa Đường, hỏa tứ phía liền bạo phát, vọt đến trước mặt mọi người..