Ngự Tiền Mỹ Nhân

Sáng sớm hôm sau, Tô Ngâm cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật tốt mới đến cung Càn Thanh làm việc. Tuy nhiên, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Thẩm Huyền Ninh lại bất giác thấy xấu hổ.

Ngày hôm qua, sau khi y tới cung Từ Ninh, nàng bèn kiếm cớ xin Phùng Thâm cho nghỉ, suốt buổi chiều không vào điện. Nhưng có lẽ nàng muốn trốn nhưng lại trốn không thoát.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Thẩm Huyền Ninh khẽ nói: “Xin lỗi, hôm qua trẫm….”

“Hôm qua Hoàng Thượng phải xử lý chuyện của Uyển Thái phi.” Tô Ngâm cúi đầu, vội nói lảng sang chuyện khác.

Thẩm Huyền Ninh nghẹn lời, “Phải.”

“Cũng xem như đã giải quyết được một mối họa lớn, nô tỳ thấy nhẹ cả người.” Nàng lại nói.

Y đương nhiên hiểu ý nàng.

Nàng đang uyển chuyển từ chối y. Nàng không chỉ tránh né không đề cập tới chuyện này mà còn để y thấy sự rối rắm của nàng.

“Nô tỳ đi pha trà.” Nàng nói xong, vội hành lễ rồi đến chiếc kệ cạnh đó chọn lá trà, thoạt trông không khác gì ngày thường.

Thẩm Huyền Ninh chăm chú nhìn nàng một lúc, cuối cùng chẳng nói gì.

Y nóng lòng muốn được ở bên nàng, nhưng lại sợ nếu mình liều lĩnh làm sai chuyện gì thì ngay cả tình cảm hiện tại cũng không giữ được.

Thật lâu sau, y mới nhẹ nhàng nói: “Trẫm không ép nàng đâu.”

Tô Ngâm vẫn tiếp tục pha trà, máy móc đáp: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

“Chuyện hôm qua nàng đừng trách trẫm được không?” Y dè dặt thương lượng với nàng.

Nàng không khỏi mềm lòng. Pha trà xong, nàng không dùng khay mà bê luôn chén trà tới trước mặt y.

Y đưa tay ra nhận theo thói quen, nàng cụp mắt cười: “Ngày hôm qua đâu xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng đừng lo lắng.”

“Phải…..” Y vẫn bất an quan sát nàng, nàng lại cười tiếp, vươn tay mở nắp chén trà trong tay y: “Hoàng Thượng mau nếm thử trà này đi, đây là trà Long Tỉnh vị hoa quế vừa được đưa vào cung, tổng cộng có hai cân. Năm ngoái chưa thấy loại này, không biết uống ra sao.”


Thẩm Huyền Ninh vội nhấp một ngụm, sau đó khẽ à một tiếng: “Ngon lắm, vừa thơm vừa thanh.”

“Vậy để lát nữa nô tỳ mang sang cho Thái hậu một ít.” Nàng lưu loát nói.

Y gật đầu: “Nàng cũng lấy một ít đi, đưa cho Thuận Thái phi nữa…. Tứ đệ mới xảy ra chuyện, đưa một ít cho bà ấy giải sầu.”

“Dạ.” Tô Ngâm cười đồng ý, không khí giữa hai người bất giác trở lại bình thường. Sau đó, họ ăn ý không nhắc lại chuyện hôm qua mà cố gắng duy trì tình cảm trước kia.

Án tử của Uyển Thái phi kéo dài chừng hai tháng. Đến tháng Tư, bộ Hình cuối cùng cũng dâng sớ báo Uyển Thái phi đúng là đã làm chuyện nhơ bẩn với thái giám trong cung. Trong khoảng thời gian ngắn, cả triều náo động.

Sau đó, đương nhiên có không ít người chết. Những cung nhân biết chuyện trong lãnh cung hầu như chẳng chừa lại một ai.

Tên thái giám chưởng sự bị ngũ mã phanh thây, còn mấy cung nữ và thái giám thân thiết với lão đều bị chém đầu, số còn lại may mắn được chết toàn thây.

Viên thị lang bộ Lễ trước kia dâng sớ xin thả Uyển Thái phi cũng vì chuyện này mà bị biếm quan, nếu như sau này không lập được công lớn e là đời này không thể quay lại kinh thành.

Ngày hăm ba tháng Tư, Thái hậu phế chức vị của Uyển Thái phi, ban một ly rượu độc cho mụ ta, như thế thì sau khi chết đương nhiên không được chôn trong hoàng lăng. Nhưng Thái hậu nể tình Sùng vương nên vẫn chôn cất mụ ta chu đáo ở kinh thành, để mụ có nơi an nghỉ.

Ngày hăm lăm tháng Tư, Hoàng đế chưa thể tự chấp chính hiếm khi tự mình hạ chỉ, sai người đón Thuận Thái phi vào cung.

“Tuy Sùng vương hồ đồ nhưng Thuận Thái phi vô tội.” Khi hạ chỉ, y đã nói như vậy.

Lúc đó, Tô Ngâm đang mài mực bên cạnh, nghe vậy thì thoáng giật mình, đợi viên quan bộ Lễ trước mắt dập đầu lui ra mới tò mò hỏi: “Hoàng Thượng muốn trừng phạt Sùng vương điện hạ sao?”

“Trẫm không dám mạo hiểm.” Thẩm Huyền Ninh nói, sau đó thở dài não nề.

Y không muốn mất đi đệ đệ này, song y đắn đo rất nhiều ngày mà vẫn không dám mạo hiểm.

Mẫu hậu đã phạm sai lầm trong chuyện Uyển Thái phi. Bà cho rằng khi y lên ngôi, Uyển Thái phi sẽ hết hy vọng, cho rằng Uyển Thái phi vào lãnh cung sẽ không gây ra sóng gió gì nữa.

Nhưng mẫu hậu đã sai.

Bây giờ đến lượt y và Tứ đệ. Uyển Thái phi đã chết, y không rõ Tứ đệ hận y đến nhường nào, cũng không rõ dã tâm của Tứ đệ lớn bao nhiêu.


Quả thật, y cảm thấy Tứ đệ không hợp làm vua, cũng nguyện ý tin đệ ấy không muốn cướp ngôi, nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy nghĩ của riêng y mà thôi. Với Tứ đệ mà nói, ngôi vua vốn đã nắm trong tay lại vuột mất, chẳng lẽ đệ ấy không hề động lòng, không hề muốn đoạt lại nó chút nào sao?

Y không biết.

Sự hoài nghi. Hai tháng nay, Thẩm Huyền Ninh cảm nhận sâu sắc ba từ này, cảm nhận nó giày vò y tới mức nào.

Khi học hành, y từng có lần khinh thường những bậc vua chúa hay nghi kỵ người khác, cảm thấy bọn họ quá ngu ngốc. Nhưng khi chính mình trở thành người trong cuộc, y mới kinh ngạc phát hiện chuyện này quá đỗi bình thường.

Bởi vì mọi chuyện đều do lòng người, mà lòng người sâu cạn nào có ai đo được, một khi đụng chạm đến quyền lực, đâu ai chịu đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ đâu.

Y chỉ có thể tận lực làm một vị đế vương không nghi bóng nghi gió. Nhưng đối với những chuyện khó lường được hậu quả như thế này, y phải lấy đại cuộc làm trọng.

Mùng Hai tháng Năm, Hoàng đế hạ chỉ thu hồi vương vị của Thẩm Huyền Tông, giam hắn trong phủ Tông Nhân.

Hôm sau, cung Càn Thanh lại ra ý chỉ tôn Thuận Thái phi là Thuận Quý Thái phi, xem như phủi sạch mối liên quan của bà với trò hề kia.

Nhưng dù sao Thuận Quý Thái phi cũng nuôi nấng Thẩm Huyền Tông bảy năm trời, tuy thái độ của Hoàng đế khiến bà thôi thấp thỏm bất an nhưng lại không thể khiến bà thôi đau lòng.

Vì thế sáng Đoan Ngọ, cung Ninh Thọ liền sai người đến cung Càn Thanh bẩm báo, Thuận Quý Thái phi ngã bệnh. Tô Ngâm nghe thế, vội vàng báo cho Thẩm Huyền Ninh biết.

Tết Đoan Ngọ cũng là một dịp lễ lớn nên hôm nay Thẩm Huyền Ninh không phải đi học, y đang thay đồ chuẩn bị đến cung Từ Ninh vấn an.

Y nghe Tô Ngâm báo chuyện cung Ninh Thọ thì thở dài, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trẫm vẫn đến chỗ mẫu hậu trước. Nàng thay trẫm tới cung Ninh Thọ thăm Quý Thái phi nhé, nói cho bà hay lát nữa trẫm sẽ đến vấn an bà sau. Mấy thứ bánh tro linh tinh…… Nàng hỏi thái y xem bà ấy có ăn được không, nếu không thì đừng mang sang biếu.”

“Dạ, lát nữa nô tỳ sẽ qua bên đó.” Tô Ngâm mỉm cười hành lễ, nghiêng đầu nhìn cung nữ đứng cạnh đang bê cái khay có mấy túi thơm, chọn một túi thơm bằng lụa màu bạc có thêu hình rồng dâng lên cho y rồi nói, “Bánh tro nô tỳ cảm thấy vẫn nên biếu, dù sao cũng là quà may mắn. Nếu Thái y không cho ăn, nô tỳ sẽ bảo Quý Thái phi không ăn là được.”

Nàng nghĩ Thuận Quý Thái phi sao lại tham một miếng ăn chứ, nhưng mọi Thái phi đều có mà bà không có, nếu bị đồn ra ngoài e là không hay.

Thẩm Huyền Ninh nghe xong thì cười: “Được, nghe theo nàng.” Nói xong tiện tay cốc trán nàng một cái, “Nàng cũng đừng tham ăn quá, nếu muốn ăn thì hãy ăn ban ngày, tối đến ráng mà nhịn, bằng không bụng dạ lại ấm ách.”

“…… Nô tỳ chỉ tham ăn có mỗi một lần, sao ngài nhớ đến bây giờ!” Giọng Tô Ngâm rõ là đượm vẻ buồn bực xấu hổ. Lần đó nàng ăn bánh tro tới mức bội thực, chuyện đã xảy ra hai ba năm mà năm nào y cũng lôi ra nói.


Khi nàng thẹn thùng trông càng xinh đẹp yêu kiều gấp bội, Thẩm Huyền Ninh khẽ cười: “Trẫm chỉ nhắc nhở thôi.”

Nói đến đây, khóe mắt y thấy có cung nữ đang vén mành đi vào, bèn im lặng.

Dư Linh Lan quy củ hành lễ: “Hoàng Thượng, cung Từ Ninh sai người tới truyền lời, nhóm quý nữ đã vào cung, mời ngài mau sang đó.”

“……” Lại là nhóm quý nữ, Thẩm Huyền Ninh bất giác bực dọc đáp, “Biết rồi.”



Hai khắc sau, thánh giá đến cung Từ Ninh. Thái hậu đang nói chuyện với nhóm quý nữ. Bà bất bình thay Thuận Quý Thái phi, hơi bực mình vì Thẩm Huyền Tông làm việc mà chẳng nghĩ gì cho bà ấy.

Nhóm quý nữ đang hùa theo Thái hậu, chợt thấy Hoàng Thượng tới, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ chào hỏi.

Thẩm Huyền Ninh tiến lên vái chào Thái hậu, rồi bảo bọn họ đứng lên. Thái hậu ngồi trên giường La Hán nhìn y hỏi: “Thuận Thái Quý phi không khỏe, con đã biết chưa?”

“Con biết rồi.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu đáp, “Con vội sang đây vấn an mẫu hậu nên đã bảo Tô Ngâm thay mặt con sang đấy trước.”

Thái hậu vui vẻ gật đầu: “Không tồi. Tô Ngâm thận trọng, để con bé sang ta cũng yên tâm.”

Thái hậu nói xong mới nhớ ra, vội bảo y ngồi xuống. Thẩm Huyền Ninh mỉm cười ngồi xuống cạnh bà, nhóm quý nữ cũng tươi cười ngồi lại chỗ cũ.

Bọn họ đã quen tươi cười đoan trang ngoài mặt, nhưng bây giờ trong lòng Lê thị lại ngổn ngang trăm mối.

Lại là Tô Ngâm, nàng quả là có vị trí không thấp.

Hoàng Thượng thoải mái nói “đã bảo Tô Ngâm thay mặt con sang đấy trước”, điều này có nghĩa gì? Nếu trên đời này có cô gái nào có thể thay mặt Hoàng Thượng bày tỏ lòng hiếu thảo với Thuận Quý Thái Phi, đó không nên là Hoàng hậu sao?

Tối thiểu cũng nên là người có thân phận phi tần trong hậu cung chứ.

Lê thị lặng lẽ thở dài một hơi, ngước mắt lên nhìn Thái hậu, dịu dàng nói: “Thần nữ cũng muốn lát nữa đến thăm Thuận Quý Thái Phi. Thần nữ không rõ chuyện trong hậu cung lắm, nhưng lần này, Quý Thái phi thật đáng thương, khi không lại gặp chuyện như thế.”

“Nói cũng phải.” Thái hậu thở dài, “Các con đến thăm bà ấy thường xuyên cũng tốt. Tiên đế ban phong hào ấy cho bà ấy là vì tính bà ấy hiền hậu, nhưng theo ai gia thấy thì bà ấy cứ thích ôm tâm sự trong lòng, ta sợ bà ấy cứ thế sẽ hỏng mất.”

Nhóm quý nữ vội hành lễ vâng lời, nhưng ánh mắt tán dương của Thái hậu chỉ dành cho Lê thị. Lê thị bất giác thở phào, cong môi cười với Thái hậu.

Thị nhất định phải đủ hiền lành. Dù Tô Ngâm có tốt đến mức nào đi chăng nữa, thị đều phải tốt hơn nàng.


Thị vào cung để làm Hoàng hậu, mang vinh quang về cho gia tộc. Hoàng Thượng có thích thị hay không chẳng quan trọng, thị có thích Hoàng Thượng hay không cũng chẳng sao, thị chỉ cần ngồi vững trên vị trí kia là đủ.

Thị muốn đoán thánh ý giỏi hơn Tô Ngâm, nghĩ những điều Hoàng đế nghĩ, để dù y không thích thị cũng không bắt lỗi thị được.

Một khắc sau, mọi người đồng loạt cáo lui khỏi cung Từ Ninh.

Trong cung Ninh Thọ, Tô Ngâm đang hầu hạ Thuận Quý Thái Phi uống thuốc, bỗng nghe báo Hoàng Thượng và nhóm quý nữ tới.

“Đông vui vậy à?” Thuận Quý Thái Phi cười rộ lên, Tô Ngâm cũng cười nói: “Nô tỳ không phải đã nói Hoàng Thượng nhớ ngài sao.”

Nàng nói xong bèn đưa chén thuốc đang cầm cho cung nữ đứng cạnh rồi tự mình ra ngoài đón. Ra tới ngoài điện, Thẩm Huyền Ninh vừa thấy nàng đã hỏi ngay: “Thái phi sao rồi?”

Tô Ngâm nói: “Vẫn khỏe. Thái y nói do đau lòng quá độ nên thế, cố gắng điều dưỡng một thời gian sẽ ổn.”

Y gật đầu: “Đa tạ nàng.”

Tô Ngâm: “……..”

Từ hai ba năm trước, y bắt đầu khách sáo với nàng. Nhưng từ lần y bất ngờ ôm nàng, nàng mới từ từ hiểu ra nguyên nhân vì sao y lại khách sáo như thế.

Có lẽ y muốn tỏ bày tâm ý nhưng không khiến nàng thấy khó chịu. Tóm lại, y có ý đồ.

Tô Ngâm bất giác đỏ mặt, quay mặt sang chỗ khác cho dịu bớt, giục: “Hoàng Thượng mau vào đi thôi.”

Thẩm Huyền Ninh gật đầu rồi cất bước đi vào trong tẩm điện. Nhóm quý nữ cũng theo sau, chỉ có Lê thị dừng lại trước mặt Tô Ngâm.

“Đại cô cô.” Lê thị khuỵu gối hành lễ, Tô Ngâm cũng chào lại: “Tiểu thư có chuyện gì ạ?”

Lê thị thẹn thùng nói: “Ta muốn….. xin Hoàng Thượng hạ chỉ, không biết có thích hợp không, muốn nhờ Đại cô cô cho lời khuyên.”

Tô Ngâm ngạc nhiên: “Chỉ gì vậy?”

Lê thị lia mắt về phía điện: “Quý Thái phi đang thương tâm đau khổ, nếu có người ở cạnh bà ấy thì tốt. Ta muốn xin chỉ vào cung chăm bệnh, làm tròn đạo hiếu.”

Thị quả là thông minh hơn Hồ thị nhiều.

Tô Ngâm ngẫm lại, đoán được vì sao thị muốn làm vậy nhưng cảm thấy chuyện này không có gì xấu bèn gật đầu: “Chuyện này ổn mà, Hoàng Thượng sẽ đồng ý thôi, tiểu thư cứ nói ra là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận