Ngự Tiền Mỹ Nhân

Trong cung Duyên Kỳ, Thái hậu đang ngồi bên cửa sổ thưởng trà nghe cung nhân bẩm tấu việc chuyển sang cung Từ Ninh thì nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng nói: “Muội sang trắc điện ăn sáng đi, đừng vào!”

Cung nhân đang bẩm tấu không khỏi nghệch ra, Thái hậu ngước mắt lên liền thấy Thẩm Huyền Ninh đang hấp tấp vén màn đi vào.

Y vội vái chào rồi ngồi xuống cạnh Thái hậu. Thái hậu nhìn y mà thấy buồn cười: “Sao thế hả? Sao không để Tô Ngâm vào?”

Thẩm Huyền Ninh tức tối hừ một tiếng, nói: “Hai hôm nay chỗ nào nàng cũng đòi đi theo hệt như cái đuôi, phiền muốn chết!”

Thái hậu quay đầu đi cười khì một tiếng rồi cố nín cười quay lại nhìn y: “Hóa ra con ghét con bé thế cơ à? Vậy đuổi đi là được.”

Cơn giận của Thẩm Huyền Ninh lập tức bay đâu mất, khó chịu nói: “Làm gì có……. Nàng cũng khá tốt.”

Trừ chuyện cứ đòi đi theo y thì đều tốt. Thẩm Huyền Ninh nhớ tới chuyện hôm qua nàng hành đại lễ mà buồn cười, bèn kể cho Thái hậu nghe.

Thái hậu nghe xong cũng cười vang, nói: “Biết tự đi tìm Liễu cô cô học quy củ, nó thông minh đấy chứ. Nếu không muốn con bé đi theo thì con nói nó là được.”

“…… Em ấy bảo đã thề với người rồi.” Thẩm Huyền Ninh nghĩ tới chuyện này thì nhíu mày, biết thế hôm trước khi Tô Ngâm thề thì y nên bịt miệng nàng lại.

Sau đó y cố thương lượng với mẫu thân: “Hay là…… người nói với nàng một tiếng? Con cảm thấy dù nàng muốn hầu hạ con cũng đâu cần suốt ngày đi theo con không rời chứ!”

Với lại, nàng còn nhỏ hơn y hai tuổi, rốt cuộc là ai chăm sóc ai đây?

Thái hậu lại lắc đầu cười: “Con đã là Hoàng đế, chuyện nhỏ như vậy thì tự làm đi chứ. Việc nhỏ làm được thì việc lớn từ từ sẽ làm được, hiểu chưa?”

“Ôi……..” Thẩm Huyền Ninh mặt ủ mày ê thở dài, Thái hậu lại cười nói: “Con đến đây không phải vì chuyện này thôi chứ?”

“Dạ, đúng ạ.” Thẩm Huyền Ninh lấy lại tinh thần, sắp xếp suy nghĩ một lượt rồi kể chuyện Uyển Thái phi, cũng nói ý nghĩ của y ra, “Người thả Uyển Thái phi ra được không ạ? Con có thể cho Tứ đệ xuất cung, để bà ấy đi theo Tứ đệ, không để bà ấy ở trong cung làm phiền người nữa.”

Ý cười trên mặt Thái hậu vẫn không suy suyển, im lặng khua tay bảo cung nhân lui ra ngoài hết.


Đợi cửa điện khép lại rồi, bà hỏi: “Con cảm thấy, con và Tứ đệ thì ai thích hợp làm Hoàng đế hơn?”

Thẩm Huyền Ninh hơi giật mình, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Con thích hợp làm Hoàng đế hơn. Tứ đệ quá mềm yếu, lại không thích học hành, không tốt bằng con.”

“Đúng vậy.” Nụ cười trên môi Thái hậu nhạt đi mấy phần, “Nếu con hiểu rõ như thế thì hãy làm Hoàng đế cho tốt. Con có thể làm huynh đệ tốt với Tứ đệ, nhưng đừng nổi lòng nhân từ mà tính thả Uyển Thái phi ra.”

Thẩm Huyền Ninh nhíu mày nhìn mẫu thân, nghe vậy thì thấy khó hiểu.

Thái hậu nhìn y, gằn từng chữ mà nói: “Uyển Thái phi muốn Tứ đệ làm Hoàng đế thay con.”

Thẩm Huyền Ninh không khỏi kinh ngạc, Thái hậu ôm lấy y, vỗ vai y nói: “Chuyện vốn không có gì, nhưng khi phụ hoàng con bệnh nặng, Uyển Thái phi đã làm chuyện không nên làm, đợi con lớn hơn một chút mẫu hậu sẽ kể con nghe. Bây giờ, mẫu hậu chỉ muốn con hiểu, ngôi vị Hoàng đế này của con vốn đã là thứ mà Uyển Thái phi nắm trong tay, là mẫu hậu giành lại cho con. Vịt đã nấu chín còn để bay đi, Uyển Thái phi sao nuốt trôi cơn giận này, nếu con thả bà ta ra chẳng khác nào thả hổ về rừng. Bà ta sẽ không biết ơn con, ngược lại còn nuôi lòng tranh quyền đoạt vị.”

“Nhưng……..” Thẩm Huyền Ninh vẫn nhíu mày như trước, “Vậy Tứ đệ phải làm sao bây giờ?”

Thái hậu bình thản nói: “Phi tần của phụ hoàng con nhiều thế, giao nó cho vị Thái phi nào nó cũng không thiệt, đặc biệt là mấy Thái phi không sinh được hoàng tử công chúa nào còn ước bọn họ có một đứa con từ trên trời rơi xuống ấy chứ. Chuyện Uyển thái phi, con đừng nói cho nó biết, toàn cung đều giấu nó. Đợi nó lớn hơn, dù có biết cũng sẽ hiểu con vì tốt cho nó mới làm thế.”

Chuyện như thế thường phải tranh đấu đến khi một mất một còn mới kết thúc, nhưng tính mạng hai mẹ con nhà này đều còn nguyên đã là từ bi với họ.

Thẩm Huyền Ninh cân nhắc thiệt hơn rồi gật đầu, thấy không có chuyện gì nữa liền cáo lui, rời khỏi cung Duyên Kỳ.

Chu ma ma thấy y đi rồi mới đi vào điện, lo lắng hỏi bây giờ nói chuyện này cho Hoàng thượng nghe có phải tàn nhẫn quá không, dù sao Hoàng thượng mới lên mười.

Thái hậu lạnh lùng lắc đầu: “Nếu muốn tàn nhẫn thì ai gia đã bảo cho nó biết phải giết mẹ con Uyển thái phi thì mới an tâm, đâu để họ sống sót như bây giờ.”



Cúng tuần xong, tiên hoàng nhập táng, bộ Công bắt đầu sửa sang cung Càn Thanh. Đợi mấy hôm nữa sơn sửa xong, Thẩm Huyền Ninh có thể dọn vào ở.


Khi đó cũng sắp tới năm mới, Thẩm Huyền Ninh tranh thủ đăng cơ ngay dịp cuối năm. Bộ Lễ đã chuẩn bị xong chiếu chỉ xin y xem qua, sửa niên hiệu thành Khang Chính, qua năm mới sẽ là năm Khang Chính đầu tiên.

Thẩm Huyền Ninh tuân theo ý mẫu hậu, bảo bộ Lễ soạn thêm một chiếu chỉ nữa tôn Thuận thái tần làm Thuận Thái phi, phụ trách nuôi nấng Thẩm Huyền Tông.

Sau khi chiếu chỉ được dâng lên, Thẩm Huyền Ninh bảo Tô Ngâm tới thư phòng mang con dấu ra.

Tô Ngâm liền chạy vào thư phòng, một lát sau bê một khay đầy con dấu quay lại.

Thẩm Huyền Ninh giương mắt nhìn, bật cười: “Sao muội lấy hết ra thế?”

Trong khay có sáu con dấu, là bộ Lễ đưa tới sau lễ lên ngôi, đều là những con dấu sau này y thường dùng.

Tô Ngâm đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nói: “Nô tỳ không biết ngài cần cái nào………”

Thẩm Huyền Ninh vừa kéo tay áo lên để xài con dấu vừa nói: “Lấy con dấu có khắc chữ “Con dấu của Hoàng đế” ấy.”

“……….’’ Tô Ngâm cứng đờ ra, chần chờ đẩy cái khay tới trước mặt y, “Ngài……. tự lấy đi………..”

“?” Thẩm Huyền Ninh hơi giật mình, sau đó hiểu ra, “Muội không biết chữ sao?”

Tô Ngâm cúi đầu, gật gật.

Thẩm Huyền Ninh cười một tiếng, tự lật mấy con dấu lên nhìn, lật tới cái thứ hai thì tìm được cái cần dùng. Xong xuôi thì ngẩng lên nhìn, thấy Tô Ngâm đang im lặng lẩm bẩm gì đó trong miệng.

“Muội rầm rì gì thế?” Y hỏi.


Tô Ngâm sụt sịt nói: “Nô tỳ đang cố nhớ, màu đỏ cam, phía trên có con rồng đang giơ móng lên chính là “Con dấu của Hoàng đế.” Nói xong còn giơ móng tay lên tăng thêm ấn tượng.

Thẩm Huyền Ninh nín cười bỏ con dấu lại khay: “Đừng nhớ bằng cách đó, quay về tìm một cô cô biết chữ dạy muội học chữ đi, ta cũng có thể dạy muội.”

“Thật ạ?” Tô Ngâm mừng rỡ, Thẩm Huyền Ninh gật đầu một cái: “Ừ.” Sau đó liền đứng dậy nắm tay nàng đi ra ngoài, “Phía cung Càn Thanh đã trang hoàng xong, ta định ngày mai sẽ chuyển sang đó ở, muội đi với ta qua đó xem trước đi.”

Tô Ngâm rụt tay lại, Thẩm Huyền Ninh quay đầu lại: “Sao thế?”

“……… Nô tỳ không đi đâu.” Nàng líu ríu nói, “Liễu cô cô nói với nô tỳ, Thái hậu bảo là nô tỳ không cần lúc nào cũng đi theo ngài, nô tỳ sẽ…… sẽ không làm phiền ngài nữa.”

Nàng cũng không muốn bị xui xẻo, ai mà thích ngày nào cũng bị mắng là cái đuôi chứ!

“……….” Thẩm Huyền Ninh lúng túng.

Câu kia là y bảo Liễu cô cô nói với nàng. Liễu cô cô làm trong cung đã lâu, muốn làm thêm năm nữa ra ngoài dưỡng già, bảo y tìm một người hầu hạ bên cạnh. Y liền nói Tô Ngâm không tồi, sau đó tiện thể kể chuyện Tô Ngâm suốt ngày đi theo y rất phiền phức.

Chuyện nhỏ như vậy Liễu cô cô đương nhiên giải quyết rất dễ dàng, dù Tô Ngâm từng thề với Thái hậu thì bà cũng thuyết phục được Tô Ngâm. Nhưng giờ Tô Ngâm bảo không đi theo nữa lại khiến Thẩm Huyền Ninh có chút hụt hẫng.

Nàng không đi thì y biết gọi ai đi xem cùng bây giờ? Mấy cung nữ và quan hoạn khác đều cao hơn y ít nhất cũng phải một cái đầu, hơn nữa rất quy củ trước mặt y.

Y liền bắt ép Tô Ngâm đi ra ngoài: “Mẫu hậu nói muội không phải lúc nào cũng phải đi theo ta, nhưng chuyến này ta muốn muội đi cùng.”

Tô Ngâm tiếp tục né tránh: “Ngài rõ ràng không muốn……….”

“Ai bảo ta không muốn!” Thẩm Huyền Ninh ngang ngược nói: “Là muội hay ta hiểu rõ ta nghĩ gì hơn nào? Đừng nói nhiều nữa, mau đi với ta.”

“………..” Tô Ngâm đành ngoan ngoãn đi theo y. Cung Càn Thanh không ở gần Đông Cung, Thẩm Huyền Ninh lại không thích ngồi kiệu nên hai người phải đi bộ một khắc mới đến.

Lúc tới nơi, Thẩm Huyền Ninh chăm chú quan sát mới thấy toàn bộ cung Càn Thanh đều rực rỡ hẳn lên.

Không chỉ sơn sửa lại mà đồ dùng cũng thay mới toàn bộ, ngay cả cung nhân phục vụ cũng đổi hết. Y đến bất ngờ mà bọn họ cũng không hoảng loạn, hành đại lễ yết kiến y đâu ra đó.

Thẩm Huyền Ninh miễn lễ cho bọn họ, nhìn tên thái giám đứng đầu tầm mười lăm mười sáu tuổi mà nói: “Ngươi là thái giám chưởng sự?”


Tên thái giám có khuôn mặt trắng nõn khom người nói: “Thưa vâng, hạ nô tên là Phùng Thâm, là thái giám quản lý mọi chuyện trong cung Càn Thanh theo lệnh Thái hậu.”

Thẩm Huyền Ninh bình tĩnh gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy còn cung nữ chưởng sự đâu?”

“…….. Thái hậu hình như không sắp xếp.” Phùng Thâm chần chừ nói, “Hạ nô nghe nói Hoàng thượng đã chọn được người thích hợp, không biết ngài…….”

Thẩm Huyền Ninh vừa lòng cười, sau đó giơ tay vỗ lên vai Tô Ngâm một cái: “Sau này muội sẽ quản lý cung nữ nhé! Thừa dịp Liễu cô cô còn ở trong cung một năm, muội học hỏi bà ấy nhiều một chút.”

Tô Ngâm cảm nhận gánh nặng đè lên vai mình, suýt nữa thì bị dọa sợ tới mức quỳ xuống.



Chức vụ cung nữ chưởng sự này, Tô Ngâm cứ thế làm suốt bốn năm trời, cũng chưa gặp phải khó khăn nào. Đơn giản là cố gắng học tập, cái gì không hiểu thì khiêm tốn học những cung nữ lớn tuổi là được. Năm đầu tiên có Liễu cô cô dạy nàng, sau khi bà xuất cung thì vẫn còn mấy tỷ tỷ lớn hơn chỉ bảo nàng.

Nhưng bốn năm sau, đột nhiên nàng không muốn làm cung nữ chưởng sự nữa.

Vì sau ba năm chịu tang, trong cung liền tuyển cung nữ mới vào cung, người nhỏ nhất mới có sáu, bảy tuổi, người lớn nhất cũng chỉ xấp xỉ nàng, độ mười một mười hai tuổi.

Trong số đó, không biết ai đầu têu mà tất cả cung nữ mới đều tuân theo một luật bất thành văn, đó là gọi chưởng sự nàng là “Đại cô cô”. Bốn năm qua, trong cung Càn Thanh không có ai gọi nàng như thế, vì tuổi nàng quá nhỏ mà hầu hết mọi người trong cung Càn Thanh đều lớn hơn nàng.

Vì thế Tô Ngâm thấy rất mất hứng. Nàng mới mười hai tuổi thôi mà, bị gọi là Đại cô cô nghe thật già nua!

Nhưng Thẩm Huyền Ninh nghe xong nỗi muộn phiền của nàng thì nằm nhoài ra bàn cười sặc sụa: “Ha ha ha ha ha Đại cô cô! Là gọi muội đó hả? Ha ha ha ha ha ha ha!”

“……..” Tô Ngâm thấy y cười thì càng bực dọc hơn, nén giận đứng cạnh giậm chân.

Y thấy nàng tức tới đỏ cả mặt, càng cười lớn hơn. Nhưng con gái tuổi này da mặt mỏng, Tô Ngâm bị cười nhạo như thế thì không chịu nổi, xoay người ôm mặt chạy đi.

“Ơ này, Tô Ngâm?” Thẩm Huyền Ninh lập tức im miệng, đứng dậy chạy theo nàng. Mấy năm nay vóc dáng y đã thay đổi nhiều, trở nên cao lớn hơn, mới chạy vài bước đã túm được nàng.

Nàng quẫn bách quay đầu lại, ngước lên chợt bắt gặp ánh mắt y tràn ngập vẻ dịu dàng và ý cười: “Đừng giận đừng giận mà, trẫm không cười muội nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận